Nhất Đăng đại sư nói:
bạn đang xem “Anh hùng xạ điêu - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Bộ kinh thư này là sư đệ ta đem từ Tây Vực qua tặng ta.
Quách Hoàng hai người sau khi trò chuyện với Nhất Đăng đại sư chưa từng để ý tới nhà sư Thiên Trúc, lúc ấy cùng quay nhìn y một cái, chỉ thấy y ngồi xếp bằng trên tấm bồ đoàn, đối với lời trò chuyện của khách như không nghe thấy gì. Nhất Đăng lại nói:
- Bộ kinh này là viết trên giấy Tây Vực, bức tranh này cũng là giấy Tây Vực. Ngươi đã nghe qua núi Bạch Đà ở Tây Vực chưa?
Hoàng Dung hoảng sợ nói:
- Tây độc Âu Dương Phong à?
Nhất Đăng thong thả gật đầu, nói:
- Không sai, bức họa này chính là Âu Dương Phong vẽ.
Vừa nghe câu ấy, Quách Tĩnh, Hoàng Dung đều giật nảy mình, nhất thời không nói ra lời.
Nhất Đăng mỉm cười nói:
- Vị Âu Dương cư sĩ này suy nghĩ sâu sắc, quả thật rất lo xa.
Hoàng Dung nói:
- Bá bá, con không biết bức tranh này là Lão Độc vật vẽ nhưng nhất định y không có ý tốt.
Nhất Đăng cười khẽ nói:
- Một bộ cửu âm chân kinh cũng cho là lớn.
Hoàng Dung nói:
- Bức họa này có liên quan với Cửu âm chân kinh à?
Nhất Đăng thấy sau khi nàng kinh ngạc phấn hứng, trên trán hiện màu hồng, quả thật đã cố gắng vô cùng, chỉ là gắng gượng vận nội công chi trì, lúc ấy đưa tay đỡ vai phải nàng, nói:
- Chuyện đó sau này sẽ nói, trước hết chữa thương cho ngươi là chuyện quan trọng nhất. Lúc ấy bèn dìu nàng thong thả bước qua sương phòng bên cạnh, vừa vào tới cửa, người thư sinh và người nông phu đột nhiên đưa mắt nhìn nhau sấn tới trước cửa, cùng quỳ xuống nói:
- Sư phụ, để đệ tử chữa thương cho vị cô nương này.
Nhất Đăng lắc đầu nói:
- Các ngươi đủ công lực không? Có thể chữa khỏi không?
Người thư sinh và người nông phu nói:
- Đệ tử cố gắng thử xem.
Nhất Đăng đại sư thoáng sầm mặt, nói:
- Mạng người là việc lớn, há có thể dễ dàng đem thử à?
Người thư sinh nói:
- Hai người này được kẻ gian chỉ dẫn tới đây, quyết không có ý tốt. Sư phụ tuy ôm lòng từ bi, nhưng không thể để trúng kế kẻ gian.
Nhất Đăng đại sư thở dài một tiếng nói:
- Ta hàng ngày vẫn dạy dỗ các ngươi những gì? Ngươi đem bức tranh này mà ngắm cho kỹ đi.
Nói xong đưa bức tranh cho y.
Người nông phu dập đầu nói:
- Bức tranh này do Tây độc vẽ, sư phụ, là độc kế của Âu Dương Phong đấy, nói tới đoạn cuối, dáng vẻ hoảng sợ, nước mắt đầy mặt.
Quách Hoàng hai ngươi vô cùng khó hiểu:
- Chữa thương trị bệnh thì có quan hệ gì lớn đến thế?
Nhất Đăng đại sư hạ giọng nói:
- Đứng lên đi, đứng lên đi, đừng để khách không yên lòng. Ngữ điệu của y tuy bình hòa, nhưng ngữ khí thì rất kiên quyết.
Hai người đệ tử biết không sao khuyên được, đành cúi đầu đứng yên. Nhất Đăng đại sư đỡ Hoàng Dung vào phòng, vẫy tay gọi Quách Tĩnh:
- Ngươi lại đây.
Quách Tĩnh bước vào phòng. Nhất Đăng buông tấm rèm trúc che cửa xuống, đốt một vòng hướng, cắm vào chiếc lò trên bàn.
Trong phòng bốn vách quang quẽ, ngoài một chiếc ghế trúc chỉ có ba tấm bồ đoàn dưới đất. Nhất Đăng bảo Hoàng Dung ngồi lên tấm bồ đoàn ở giữa rồi ngồi xuống tấm bồ đoàn bên cạnh, nhìn ra ngoài rèm một cái nói với Quách Tĩnh:
- Ngươi canh chừng ngoài cửa, đừng cho ai bước vào, cho dù là đệ tử của ta cũng không cho vào Quách Tĩnh vâng dạ. Nhất Đăng mắt đang nhắm đột nhiên mở ra nói:
- Nếu họ muốn xông bừa vào ngươi cứ tùy tiện động võ. Đây là chuyện quan hệ tới tính mạng của sư muội ngươi, phải cẩn thận đấy, phải cẩn thận đấy.
Quách Tĩnh nói:
- Dạ!
Trong lòng càng không hiểu được "Đệ tử của ông ta rất kính sợ ông ta, sao lại dám chống lời thầy xông bừa vào đây?"
Nhất Đăng nhìn qua Hoàng Dung nói:
- Ngươi buông lỏng toàn thân, bất kể là đau đớn khó chịu thế nào, ngàn vạn lần cũng không được vận khí chống cự.
Hoàng Dung cười nói:
- Con đã tính là mình chết rồi.
Nhất Đăng cười một, tiếng, nói:
- Con nhóc này thông minh lắm.
Rồi lập tức nhắm mắt nhập định vận công, khi vòng hương cháy được một tấc đột nhiên nhảy vọt lên, chưởng trái đập vào bụng, ngón trỏ tay phải vung ra từ từ điểm tới huyệt Bách hội trên đỉnh đầu nàng. Hoàng Dung thân hình không tự chủ được hơi giật lên một cái, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt khí từ đỉnh đầu xông thẳng xuống.
Nhất Đăng đại sư một chỉ vừa điểm ra xong lập tức rút lại, chỉ thấy thân hình y chưa động, chỉ thứ hai lại điểm vào huyệt Hậu đỉnh cách huyệt Bách hội một tấc rưỡi, kế đó lần lượt điểm vào một dãy huyệt Cường gian, Não hộ, Phong phủ, Đại chuỳ, Đào đạo, Thần trụ, Thần đạo, Linh đài, vòng hương cháy hết một nửa thì đã điểm hết ba mươi sáu đại huyệt trên Đốc mạch của nàng.
Quách Tĩnh lúc ấy võ công cùng kiến thức đều đã khác hẳn ngày trước, đứng bên cạnh thấy y ngón tay co duỗi như ý, cánh tay thu về tiêu sái phóng dật, điểm ba mươi sáu đại huyệt lại dùng ba mươi sáu thủ pháp khác nhau, chiêu nào cũng có lề lối trong ngoài, đều có khí độ, Giang Nam lục quái cố nhiên chưa từng dạy qua, mà Điểm huyệt thiên trong Cửu âm chân kinh cũng không có chép, đúng là thấy điều chưa từng thấy, nghe việc chưa từng nghe, chỉ thấy hoa cả mắt, há miệng líu lưỡi cho rằng Nhất Đăng đang phô trương võ công thượng thặng, nào ngờ y đang đem công lực một đời đả thông kỳ kinh bát mạch trên toàn thân Hoàng Dung.
Điểm xong Đốc mạch, Nhất Đăng ngồi xuống nghỉ ngơi, đợi Quách Tĩnh đổi vòng hương khác, lại nhảy lên điểm vào hai mươi lăm đại huyệt trong Nhâm mạch của Hoàng Dung, lần này toàn dùng thủ pháp mau lẹ, chỉ thấy cánh tay y rung lên như chuồn chuồn điểm nước, chưa xong một hơi thở đã điểm xong các huyệt trên Nhâm mạch, hai mươi lăm chiêu này tuy mau như điện, nhưng chỗ điểm tới thì không hề sai chạy. Quách Tĩnh vô cùng kinh ngạc khâm phục, tự nhủ:
- A, trên đời còn có loại công phu này!
Đến khi điểm mười bốn huyệt thuộc mạch âm duy thủ pháp lại khác hẳn, chỉ thấy y đi như rồng bước như cọp, thần oai lẫm liệt, tuy mặc áo cà sa nhưng trong con mắt Quách Tĩnh thì đây đâu phải là một nhà sư quy y Tam bảo mà chính là một vị hoàng đế cai trị muôn dân. Điểm xong mạch âm duy, Nhất Đăng đại sư không nghỉ ngơi, điểm luôn ba mươi hai huyệt trên mạch Dương duy, lần này thì đứng từ xa điểm tới, thân hình y đứng cách Hoàng Dung ngoài một trượng, trong chớp mắt sấn vào điểm vào huyệt Phong trì trên cổ nàng, vừa điểm trúng thân hình đã lùi ra, mau lẹ khôn tả.
Quách Tĩnh nghĩ thầm:
- Lúc giao đấu với bậc cao thủ, vào gần rất nguy hiểm, nếu dùng thủ pháp này thì có thể vừa khắc địch vừa giữ thân, quả thật là chiêu thuật kỳ diệu vô thường. Ngưng thần nhìn Nhất Đăng lui tới xoay chuyển, sấn vào điểm huyệt cố nhiên là thần diệu nhưng khó nhất chính là chỗ vừa ra đòn đã lùi ngay, như cá nhảy thỏ chạy, vô cùng linh động, chợt nghĩ lúc Anh Cô chiết chiêu với mình thân pháp vô cùng mau lẹ, so với lối điểm huyệt ba mươi sáu phép này của đại sư thì tựa hồ theo học với đại sư, nhưng cao thấp thì chênh lệch nhau quá nhiều.
Lại thay hai vòng hương nữa, Nhất Đăng đại sư đã điểm xong hai mạch âm kiều, Dương kiều cho Hoàng Dung, lúc điểm tới huyệt Cự cốt trên đầu vai, Quách Tĩnh đột nhiên trong lòng rúng động:
- A, Cửu âm chân kinh há chẳng có sao? Chỉ có thằng ngốc như mình nảy giờ mới không nghĩ ra.
Bèn thầm đọc lại kinh văn, chỉ thấy Nhất Đăng đại sư ra chiêu thu thế rõ ràng rất phù hợp với kinh văn, nhưng kinh văn chỉ nói tới yếu chỉ mà phép điểm huyệt của Nhất Đăng đại sư lại biến hóa vô cùng. Nhất Đăng đại sư lúc ấy như hiện thân thuyết pháp, dùng võ thuật thần diệu giảng giải rất nhiều điều bí áo trong Cửu âm chân kinh. Quách Tĩnh còn chưa được ưng thuận nên không dám học chỉ pháp Nhất dương chỉ của y, nhưng về diệu chỉ trong chân kinh thì ngộ ra được rất nhiều điều.
Sau cùng điểm xong Đới mạch, lập tức đại công cáo thành, bảy mạch trong kỳ kinh đều đã trên dưới thông suốt, Đới mạch lại chạy vòng khắp người, xuyên qua tất cả như đai lưng, nên gọi là Đới mạch. Lần này Nhất Đăng đại sư quay lưng về phía Hoàng Dung, đi giật lùi lại, lật tay phóng chỉ, thong thả điểm vào huyệt Chương môn của nàng. Đới mạch tổng cộng có tám huyệt, Nhất Đăng ra tay rất chậm, tựa hồ điểm rất khó khăn, miệng thở hổn hển, thân hình lắc lư lảo đảo có vẻ như không chi trì nổi. Quách Tĩnh giật nảy mình, thấy trên trán Nhất Đăng mồ hôi ròng ròng, trên hàng mi dài mồ hôi đọng lại rơi xuống như mưa, muốn bước tới đỡ nhưng lại sợ hỏng việc, nhìn tới Hoàng Dung thì thấy nàng y phục toàn thân cũng ướt đẫm mồ hôi, nhường mày cắn môi chắc đã hết sức nhịn đau.
Chợt nghe soạt một tiếng, tấm rèm trúc sau lưng cuốn lên, một người gọi lớn:
- Sư phụ?
Sấn thẳng vào trong. Quách Tĩnh trong lòng còn chưa kịp suy nghĩ đã ra một chiêu Thần long bãi vĩ, chưởng phải vung ra phía sau, chát một tiếng đánh trúng đầu vai người kia, kế đó quay lại chỉ thấy một người lão đảo loạng choạng lùi lại hai bước, chính là người câu cá. Y bị cướp mất thuyền sắt, mái chèo sắt, không sao ngược dòng suối lên núi, chỉ đành đi vòng từ dưới lên, hơn hai mươi dặm từ lưng núi vòng lên trên. Đến lúc tới nơi nghe sư phụ đã chữa thương cho vị cô nương kia lập tức xông vào đánh liều mạng cản trở, không ngờ bị Quách Tĩnh một chiêu đẩy lùi, đang muốn sấn tới, người tiều phu, ngươi nông phu, người thư sinh đều đã tới ngoài cửa.
Người thư sinh tức giận nói:
- Xong rồi, còn cản trở gì nữa .
Quách Tĩnh quay lại chỉ thấy Nhất Đăng đại sư đã ngồi xếp bằng trên tấm bồ đoàn, sắc mặt trắng bệch, tăng bào ướt đẫm, Hoàng Dung thì đã ngã lăn ra không hề động đậy, Quách Tĩnh cả kinh vội bước qua đỡ lên, đầu tiên ngửi thấy mùi máu tanh, lúc nhìn tới mặt nàng thì trong màu trắng có nét xanh, không có chút huyết sắc nào, nhưng làn hắc khí thấp thoáng trước nay đã hoàn toàn tan biến, đưa tay sờ lên mũi nàng thấy hơi thở trầm ổn, lúc ấy đã yên tâm được quá nửa.
Bốn đệ tử Ngư Tiều Canh Độc ngồi chung quanh sư phụ không nói câu nào, vẻ mặt đều rất lo lắng.
Quách Tĩnh nhưng thần nhìn Hoàng Dung, thấy mặt nàng dần dần hồng hào trở lại, trong lòng càng mừng rỡ, nào ngờ màu hồng càng lúc càng dày, cuối cùng thì mặt đỏ như lửa, lại qua một lúc, mồ hôi trên trán ứa ra, sắc mặt lại dần dần từ hồng chuyển thành trắng. Như thế thay đổi ba lần, mồ hôi toát ra ba lần, Hoàng Dung rên lên một tiếng, mở hai mắt ra nói:
- Tĩnh ca ca, lò lửa à? Ô, băng lạnh à?
Quách Tĩnh nghe nàng trò chuyện, vô cùng mừng rỡ, run lên nói:
- Cái gì mà lò lửa với băng?
Hoàng Dung nhìn quanh, lắc lắc đầu cười nói:
- À, ta gặp cơn ác mộng, nằm mơ thấy Âu Dương Phong, Âu Dương Khắc, Cừu Thiên Nhận, họ kéo ta lên lò lửa để đốt, lại nhấn ta vào băng, đến lúc ta lạnh lại đem lên đốt, ờ, đúng là đáng sợ. ủa, bá bá thế nào rồi?
Nhất Đăng từ từ mở mắt, cười nói:
- Thương thế của ngươi tốt rồi, nghỉ ngơi một vài ngày, đừng đi lại nhiều quá, thì không việc gì đâu.
Hoàng Dung nói:
- Con toàn thân không có chút khí lực nào, ngón tay cũng lười không muốn động đậy.
Người nông phu trợn mắt tức giận trừng nàng một cái. Hoàng Dung không đếm xỉa gì tới, nói với Nhất Đăng:
- Bá bá, người tiêu hao rất nhiều công lực như thế để chữa thương cho con, nhất định rất mệt mỏi, con có Cửu hoa ngọc lộ hoàn chế theo bí phương của gia gia đây, người uống mấy viên có nên chăng?
Nhất Đăng mừng rỡ nói:
- Hay lắm, không ngờ ngươi lại có mang diệu dược bổ thần kiện thể ấy. Năm xưa luận kiếm ở Hoa sơn, mọi người đánh nhau tới mức còn khí không lực, cha ngươi từng chia cho mỗi người uống một viên, quả nhiên linh nghiệm vô cùng.
Quách Tĩnh vội lấy cái bao đựng thuốc trong bọc Hoàng Dung ra trình cho Nhất Đăng.
Người tiều phu xuống bếp bưng lên một bát nước lạnh, người thư sinh trút hết dược hoàn trong bao ra tay, đưa qua sư phụ. Nhất Đăng cười nói:
- Cần gì nhiều như thế? Loại dược hoàn này điều chế không dễ, chúng ta lấy một nửa thôi.
Người thư sinh vội nói:
- sư phụ, cho dù đem tất cả linh đan diệu dược trên đời tới cũng không đủ đâu.
Chương trước | Chương sau