Anh hùng xạ điêu - Kim Dung

Anh hùng xạ điêu - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 12 đánh giá )

Anh hùng xạ điêu - Kim Dung - Chương 27 - Trên đài Hiên Viên

↓↓

Dương Khang lại hỏi:

bạn đang xem “Anh hùng xạ điêu - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Trong Toàn Chân thất tử thì Mã Ngọc từng truyền thụ công phu cho ngươi, Vương Xử Nhất từng cứu mạng ngươi, ngươi có nhờ vả họ không?


Quách Tĩnh nghĩ thầm:


- Mình lại không nhờ vả sao?


Lại gật gật đầu. Dương Khang nói:


- Hồng Thất công Hồng bang chủ cho hai người các ngươi là người tốt, từng truyền thụ tuyệt kỹ của ông cho các ngươi, có đúng không?


Quách Tĩnh gật đầu.


Dương Khang lại hỏi:


- Hồng Thất công bị địch nhân ám toán, thân bị trọng thương, hai người các ngươi vẫn đang bên cạnh lão nhân gia, đúng không?


Quách tĩnh lại gật đầu. Hoàng Dung trong lòng hoảng sợ:


- Ngốc ca ca ơi, bất kể y hỏi đúng hay không đúng, ngươi cứ lắc đầu thì y sẽ không thể không để ngươi nói.


Quần cái nghe giọng nói:


- Dương Khang càng lúc càng nghiêm khắc, Quách Tĩnh thì không ngừng gật đầu chỉ cho rằng y thẳng thắn nhận tội chứ không biết những câu hỏi ấy hoàn toàn không liên hệ gì với việc Hồng Thất công bị ám toán, toàn là gian kế của Dương Khang đặt ra để hãm hại. Lúc ấy ngay cả Lỗ Hữu Cước cũng căm hờn Quách Hoàng hai người thấu xương, bước tới trước mặt đá mạnh vào Quách Tĩnh mấy cái. Dương Khang kêu lên:


- Các huynh đệ, hai tên tiểu tặc này kể cũng sảng khoái, vậy cũng miễn cho họ phải chịu khổ. Hai vị trưởng lão Bành Lương động thủ mau đi!


Quách Tĩnh và Hoàng Dung thê thảm nhìn nhau. Hoàng Dung đột nhiên cười cười, nghĩ thầm:


- Là mình và Tĩnh ca ca chết ở một chỗ, chứ không phải là Hoa Tranh! Chết như thế này kể cũng sạch sẽ, cho dù trước mắt có bị mưa lớn cũng không cần chạy núp nữa.


Quách Tĩnh ngẩng đầu nhìn trời, nhớ lại mẹ đang trên đại mạc xa xôi, ngưng thần nhìn về phía bắc, chỉ thấy chòm sao Bắc đẩu lấp lóe, đột nhiên giật mình, nhớ lại trận thế của Toàn Chân thất tử ác đấu với Mai Siêu Phong, Hoàng Dược Sư, người ta đến lúc sắp chết, tâm tư đặc biệt linh mẫn sắc bén, những cách thức công thủ tiến lui, đóng mở ẩn hiện của trận Thiên càng Bắc đẩu lại như hiện rõ mồn một trước mắt.


Hai trưởng lão Bành Lương cầm đao vung kiếm bước tới trước mặt định hạ thủ, Lỗ Hữu Cước đột nhiên sấn lên đứng chặn trước mặt hai người, kêu lên:


- Khoan đã.


Rồi rút mớ cây ngai trong miệng Quách Tĩnh ra, hỏi:


- Lão bang chủ bị hại thế nào, ngươi nói rõ ràng cho ta nghe.


Dương Khang vội nói:


- Không cần hỏi nữa, ta đều biết rồi.


Lỗ Hữu Cước lại nói:


- Bang chủ, chúng ta càng hỏi rõ càng tốt. Phàm những tên gian tặc có liên quan tới chuyện này thì không thể cho đứa nào chạy thoát.


Dương Khang ngấm ngầm hoảng sợ, nghĩ thầm nếu để y nói ra chân tướng nhất định sẽ có biến, chỉ là lý lẽ của Lỗ Hữu Cước rất đúng, lại không tiện cản trở lập tức mồ hôi trên trán chảy xuống ròng ròng.


Nào ngờ Quách Tĩnh tuy đã được rút mớ cành gai trong miệng ra nhưng vẫn không nói không rằng, ngẩng đầu nhìn bầu trời phía bắc, ngơ ngẩn xuất thần. Lỗ Hữu Cước hỏi liền mấy câu, y vẫn như không hề nghe thấy vốn là y tập trung suy nghĩ tìm hiểu công phu của trận Thiên cang Bắc đẩu, lúc ấy đang chuyên tâm nhất trí đạt tới cảnh giới như ngây như cuồng, đời nào còn đếm xỉa tới câu hỏi của Lỗ Hữu Cước? Hoàng Dung và Dương Khang thấy y bỏ qua cơ hội tốt này để tự biện bạch đều vô cùng kinh ngạc, chỉ là một người buồn thầm, một người mừng thầm, ý nghĩ khác hẳn nhau.


Dương Khang vung tay một cái, Bành Lương hai người nhấc đao kiếm lên.


Chợt nghe vù vù mấy tiếng, một đạo ánh sáng tía lướt qua trên mặt hồ.


Bành Lương hai người ngạc nhiên nhìn nhau, lại thấy hai đạo ánh sáng màu lam vọt lên không, đạo ánh sáng này cách Quân sơn khoảng vài dặm, bắn lên từ giữa hồ. Giản trưởng lão nói:


- Bang chủ, có khách quý tới.


Dương Khang ngạc nhiên hỏi:


- Là ai thế?


Giản trưởng lão nói:


- Bang chủ Thiết chưởng bang.


Dương Khang không biết lai lịch Thiết chưởng bang, hỏi:


- Thiết chưởng bang à?


Giản trưởng lão nói:


- Đây là một đại bang hội ở vùng Xuyên Tương, bang chủ của họ tới bái phỏng trước, phải tiếp đãi cẩn thận. Hai đứa tiểu tặc này để sau đại hội phát lạc cũng không muộn.


Dương Khang nói:


- Cũng được, xin Giản trưởng lão tiếp đãi tân khách.


Giản trưởng lão truyền lệnh ra, bình bình bình ba tiếng, trên đảo Quân sơn lập tức có ba mũi hỏa tiễn đỏ rực bay lên.


Không bao lâu, thuyền cập bến, quần cái đốt đuốc bước ra đón tiếp. Đài Hiên Viên trên đỉnh Quân sơn, từ chân núi tới đỉnh núi đường đi khá xa, khách tới tuy đều biết khinh công nhưng hồi lâu mới lên tới.


Quách Hoàng hai người bị dắt trong đám đông, do Bành trưởng lão sai đệ tử canh gác. Hoàng Dung ra hiệu cho Quách Tĩnh nhưng thấy y thần sắc ngơ ngẩn, ngẩng đầu nhìn trời, miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, đoán là y bị oan khuất quá đáng, thần trí đã hơi hồ đồ, nghĩ thầm bất kể người tới là ai cũng là có cơ hội có thể lợi dụng, còn đang suy nghĩ chợt thảy khách đã tới, dưới ánh đuốc sáng rực mấy mươi người áo đen xúm xít đưa một ông già lên trước đài, ông già ấy mặc áo ngắn vải vàng, tay cầm quạt lá quỳ, không phải Cừu Thiên Nhận thì là ai? Hoàng Dung vừa tức giận vừa buồn cười, lại vô cùng thất vọng, người này tới đậy chắc chắn không có gì hay.


Giản trưởng lão bước lên đón, nói mấy câu khách sáo của người giang hồ, dáng vẻ cực kỳ cung kính, sau đó dẫn kiến với Dương Khang, nói:


- Vị này là Thiết chưởng thủy thượng phiêu Cừu lão bang chủ, thần chưởng vô địch, oai chấn thiên hạ. Vị này là Dương bang chủ vừa tiếp nhiệm của tệ bàng hôm nay, là bậc thiếu niên anh hùng. Hai vị nên thân mật thân mật.


Dương Khang lúc ở Quy Vân trang tại Thái Hồ từng chính mắt nhìn thấy Cừu Thiên Nhận giở trò ma, trong lòng đã không coi y ra gì, nghĩ thầm lão già lừa đảo này vốn còn là bang chủ bang hội gì đó, vừa động tâm niệm, lập tức làm ra vẻ không quen, cười nói:


- Hạnh hội, hạnh hội.


Rồi đưa tay ra nắm tay y. Hai chưởng vừa nắm vào nhau, Dương Khang lập tức vận hết công lực toàn thân lên tay, muốn bóp cho y kêu đau xin tha, nghĩ thầm:


- Mọi người tin ngươi võ công trác tuyệt, nhưng phải cho ngươi biết tay ta. Đây quả thật là cơ hội trời cho, mượn lão già ngươi để ta ra oai trước mặt quần cái.


Nào ngờ y vừa vận kình, lòng bàn tay đã cảm thấy nóng rát như nắm vào một hòn than đỏ, vội buông ra nhưng bàn tay đã bị đối phương nắm chặt, hơi nóng như xông thẳng lên tim, nhịn không được kêu lớn:


- Ái chà!


Lập tức sắc mặt trắng bệch, nước mắt ròng ròng, đau tới mức cúi gập cả người, suýt nữa ngất đi.


Bốn đại trưởng lão Cái bang thấy thế cả kinh, nhất tề sấn lên bảo vệ. Giản trưởng lão là người đứng đầu bốn trưởng lão dằn mạnh thiết trượng xuống mặt đá keng một tiếng lửa bắn tung tóe, tức giận nói:


- Cừu lão bang chủ, ngươi từ xa tới thì là khách, Dương bang chủ của bọn ta còn trẻ, sao ngươi lại tỷ thí công phu với y?


Cừu Thiên Nhận lạnh lùng nói:


- Ta bắt tay y rất tử tế, là bang chủ của quý bang muốn tỷ thí với lão phu thôi. Dương bang chủ quyết ý bóp nát mấy cái xương già của ta mà.


Y miệng nói nhưng tay không buông, nói một câu thì Dương Khang "ái chà" một tiếng, y dứt lời thì Dương Khang giọng nói tắt nghẹn, đã đau quá ngất đi rồi.


Cừu Thiên Nhận buông tay hất ra, Dương Khang đã mất hết tri giác, ngã chúi xuống đất. Lỗ Hữu Cước vội bước lên đỡ y dậy. Giản trưởng lão tức giận nói:


- Cừu lão bang chủ, ngươi.., ngươi.., làm như thế là có ý gì? Lẽ nào lại như thế!


Cừu Thiên Nhận hừ một tiếng, chưởng trái vỗ luôn vào mặt y. Giản trưởng lão nhấc thiết trượng lên đỡ gạt. Cừu Thiên Nhận biến chiêu rất mau, tay trái đè xuống đã nắm chặt đầu trượng.


Tay chưởng của y vừa nắm vào đầu trượng, cũng chưa nắm chặt đã giật lại.


Giản trưởng lão võ công không phải tầm thường, sau khi giật mình, nắm chắc trượng không buông. Cừu Thiên Nhận lại không giật trượng về, tay phải như gió đã quét về bên trái, keng một tiếng đánh vào sống trượng. Giản trưởng lão hổ khẩu hai tay rách toạc, máu tươi chảy ròng ròng, không nắm vững được nữa, ngọn thiết trượng đã bị y đoạt mất. Cừu Thiên Nhận vung trượng hất lại, đồng thời gạt đao kiếm của hai trưởng lão Bành Lương ra, lúc thu trượng về khuỷu tay phải lại thừa thế thúc vào giữa mặt Lỗ Hữu Cước, trong chớp mắt ép bốn đại trưởng lão của Cái bang đều phải lùi lại. Quần cái nhìn nhau hoảng sợ, cùng rút binh khí ra, chỉ chờ bang chủ ra lệnh sẽ lập tức xông vào đánh nhau với Thiết chưởng bang.


Cừu Thiên Nhận tay trái nắm chặt đầu thiết trượng vung ra phía trước, thiết trượng bay lên không bắn mau vào tảng đá trước mặt, keng một tiếng lớn cắm ngập vào vách đá, tiếng sắt đá chạm vào nhau ong ong vang rền hồi lâu mới tắt.


Y đại hiển công phu, quần cái cố nhiên người nào cũng sợ sệt, Hoàng Dung lại càng kinh hoảng nghĩ thầm:


- Lão già này rõ ràng là một gã lừa đảo không có bản lĩnh gì, tại sao đột nhiên lại trở thành lợi hại như thế. Có quá nửa là y đã thông đồng với Dương Khang và Giản trưởng lão giở trò ma gì đây, trên ngọn thiết trượng này nhất định có chỗ cổ quái.


Trên đầu ánh trăng soi sáng, bốn phía đèn đuốc chiếu rõ, nhìn thấy rất rõ ràng, quả đúng là Cừu Thiên Nhận đã gặp hai lần ở Quy Vân trang và thôn Ngưu Gia.


Nàng quay nhìn Quách Tĩnh, thấy y vẫn ngẩng đầu nhìn trời, trong lúc nguy cấp thế này mà vẫn còn quan sát thiên văn, chẳng lẽ sau khi giận sợ xen lẫn, y đã mất trí thật rồi sao? Huống chi y hoàn toàn không phải là ngắm trăng mà là xem sao, quả thật là không biết nói thế nào. Nàng quan tâm tới y, cũng không nghĩ tới Cừu Thiên Nhận giở trò gì nữa, hai mắt cứ nhìn chằm chặp vào Quách Tĩnh.


Cừu Thiên Nhận lạnh lùng nói:


- Thiết chưởng bang và quý bang trước nay nước sông không phạm nước giếng, nghe nói hôm nay quý bang mở đại hội ở Quân sơn tại hạ có ý tốt tìm tới bái phỏng, tại sao quý bang chủ vừa gặp khách đã muốn ra oai với tại hạ?


Giản trưởng lão bị oai thế của y trấn nhiếp, trong lòng sợ sệt, thấy trong lời lẽ của y không có ý đối địch lắm, vội nói:


- Đây là Cừu bang chủ hiểu lầm rồi. Lão bang chủ oai vang bốn bể, chúng tôi vốn mười phần kính ngưỡng, hôm nay được lão bang chủ quang lâm, tệ bang trên dưới đều cảm thấy vinh dự. Mọi người chỉ có hết sức hoan nghênh, quyết không dám có ý gì bất kính.


Cừu Thiên Nhận ngẩng đầu không đáp, thần khí nghênh ngang lấn lướt người khác, hồi lâu mới nói:


- Nghe nói Hồng lão bang chủ quy tiên, anh hùng trong thiên hạ tại mất đi một người, đáng tiếc, đáng tiếc! Còn quý bang tôn lập một vị bang chủ mới thế này, ờ, thì đáng buồn, đáng buồn!


Lúc ấy Dương Khang đã tỉnh lại, nghe y mỉa mai giữa mặt nhưng chỉ dám giận không dám nói, chỉ thấy tay phải vẫn nóng như lửa đốt, năm ngón tay đã sưng vù như năm củ khoai mài, bốn trưởng lão Cái bang ngớ mặt nhìn nhau, nhất thời không biết trả lời thế nào. Cừu Thiên Nhận nói:


- Hôm nay tại hạ tới bái phỏng, còn có một việc muốn thỉnh giáo với quý bang, ngoài ra cũng có một phần lễ vật kính biếu.


Giản trưởng lão nói:


- Không dám, xin Cừu lão bang chủ cứ dạy bảo.


Cừu Thiên Nhận nói:


- Mấy hôm trước trong tệ bang có mấy vị huynh đệ vâng lệnh lão phu ra ngoài làm việc, không biết chọc giận gì mà bị hai vị bằng hữu của quý bang đánh trọng thương. Huynh đệ trong tệ bang học nghệ không tinh vốn không có gì đáng nói, có điều giang hồ mà đồn chuyện này ra thì Thiết thưởng bang không còn mặt mũi nào. Lão phu không biết hay dở, muốn lãnh giáo thủ đoạn của hai vị bằng hữu ấy trong quý bang.


Cái bang từ khi Hồng Thất công tiếp nhiệm chức bang chủ đến nay, trên giang hồ chưa từng mất nửa điểm oai phong, bây giờ Hồng Thất công vừa chết, bang chủ mới lại nhu nhược như thế, quần cái nghe mấy câu ấy của y, ai cũng nổi giận không sao kìm được.


Lê Sinh và Dư Triệu Hưng lại rẽ đám đông bước ra, tiến lên vài bước. Lê Sinh cao giọng nói:


- Khải bẩm bang chủ: điều thứ tư trong bang quy của bản bang nói rõ rằng phàm là bang chúng thì phải hành hiệp trượng nghĩa, cứu khổ phù nạn. Hôm trước hai người chúng tôi trên đường gặp bằng hữu Thiết chưởng bang hà hiếp dân lành, còn muốn bắt bớ phụ nữ, nhịn không được nên ra mặt cản trở, động thủ với nhau, đả thương bằng hữu Thiết chưởng bang.


Dương Khang nói:


- Bất kể thế nào, các ngươi cũng cứ tạ tội với Cừu Lão bang chủ đi.


Lê Sinh và Dư Triệu Hưng nhìn nhau một cái, khí giận đầy bụng, nếu không tạ tội thì trái lệnh bang chủ, mà nếu chịu tạ tội thì khẩu khí ấy quả thật nuốt không trôi. Lê Sinh cao giọng nói:


- Các vị huynh đệ nếu lão bang chủ còn sống thì quyết không thể để chúng ta mất mặt thế này, hôm nay tiểu đệ thà chết chứ không chịu nhục Rồi rút dưới bắp chân ra một thanh đoản đao đâm thẳng vào ngực, lập tức tắt hơi chết luôn. Dư Triệu Hưng sấn lên giật đoản đao ra, cũng đâm vào ngực mình một đao, chết gục xuống cạnh Lê Sinh.


Quần cái thấy hai người không chịu nhục tự vẫn, trong lòng sôi sục, chỉ là bang quy của Cái bang rất nghiêm, nếu không có lệnh của bang chủ thì không ai dám có hành động gì.


Cừu Thiên Nhận cười nhạt một tiếng, nói:


- Chuyện này kết thúc như thế kể cũng mau lẹ. Bây giờ ta muốn tặng một ít lễ vật cho quý bang.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Lo trước chắc ăn

Lo trước chắc ăn

Vào những ngày hè, Kiến vừa đi dạo hết cánh đồng vừa thu nhặt các hạt lúa mì,

24-06-2016
Sài gòn ngày trở về

Sài gòn ngày trở về

Ngày tốt nghiệp, rưng rưng nước mắt mừng mừng tủi tủi... *** Mừng vì đã hoàn

23-06-2016
Bí ẩn của làn nước

Bí ẩn của làn nước

Các dòng sông trôi đi như thời gian, và cũng như thời gian, trên mặt nước các triền

28-06-2016
Ngày ấy và bây giờ

Ngày ấy và bây giờ

Ngày ấy, có biết bao nhiêu chuyện để giận hờn, có vô số cớ để trách

23-06-2016
Biến mất ở Thư Viên

Biến mất ở Thư Viên

Tôi day qua úp mặt vào vào bụng Hảo, nghe ruột chị cồn lên trong đó, để giấu mấy

24-06-2016

Lamborghini Huracán LP 610-4 t