Quần cái nghe tới đó, cùng buông tiếng thở dài. Dương Khang dừng lại một lúc rồi nói tiếp:
bạn đang xem “Anh hùng xạ điêu - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Lúc Hồng bang chủ lâm chung, trao lại ngọn trúc bổng này, sai tại hạ nhận trọng nhiệm giữ chức bang chủ đời thứ mười chín.
Câu ấy vừa nói ra, quần cái ai cũng rúng động, không ngờ trọng nhiệm bang chủ Cái bang lại giao vào tay một vị công tử dáng vẻ như trẻ con thế này.
Dương Khang lúc trong quán rượu của cô Ngốc họ Khúc ở thôn Ngưu Gia phủ Lâm An vô tình nhặt được ngọn trúc bổng, thấy hai người ăn mày lại tỏ ra vô cùng cung kính đối với mình. Y trong lòng ngạc nhiên, nhưng trên đường đi không hề nói lộ ra chút nào với họ, lại gợi chuyện xa xôi, hỏi dò về lai lịch của ngọn trúc bổng. Hai người ăn mày thấy y cầm trúc bổng trong tay nên hỏi tới là đáp, biết gì nói nấy, nói là nói hết, nên chưa tới Nhạc châu y đã hiểu được sáu bảy phần nội tình Cái bang, chỉ là quy củ trong bang nghiêm ngặt không được nói chuyện cơ mật với người ngoài, y không hỏi thì hai người ăn mày cũng không nhắc tới. Y nghĩ:
- Cái bang thanh thế to lớn, bang chủ lại có quyền uy rất lớn, lại thêm Hồng Thất công đã chết không có ai đối chứng, một là không làm, hai là đã làm thì không thôi, bèn thừa cơ tự nhận mình là bang chủ, quả là có thể mặc tình mà lừa dối hàng ngàn hàng vạn huynh đệ trong bang. Y suy đi tính lại mấy lượt, cảm thấy kế sách này quả thật không có chỗ nào sơ hở, lúc ấy bên bịa đặt ra một câu chuyện, trong đại hội giả truyền lại di mệnh của Hồng Thất công, tự nhận làm bang chủ.
Y đứng trước mặt mấy trăm hào kiệt Cái bang ăn nói sang sảng, lời lẽ không vấp váp, biết rõ nếu chuyện bịa đặt này bị phát giác thì có quá nửa sẽ bị Cái bang đánh thành đống thịt nát tại đương trường. Nhưng nghĩ tới việc thành công ngày sau thì nhất định phải mạo hiểm, huống chi Hồng Thất công đã chết, ngọn trúc bổng màu xanh đang trong tay, Quách Tĩnh, Hoàng Dung lại đã bị bắt thì mối nguy hiểm quả thật cũng không phải là lớn, mà một ngày làm bang chủ thì nói không hết những chỗ hay, Cái bang có hàng vạn bang chúng, đúng là có thể làm cơ sở cho việc "Giàu sang không thể nói hết" ngày sau.
Giản Bành Lương ba trưởng lão phái áo sạch nghe Dương Khang nói, trên mặt đều hiện vẻ vui mừng.
Nguyên là trong Cái bang chia làm hai phái áo sạch và áo dơ. Phái áo sạch ngoài việc mặc quần áo ăn mày vá chằng vá đụp thì việc sinh hoạt thường ngày không khác gì thường nhân, những người này vốn không phải là hào kiệt trên giang hồ, mà là có kẻ khâm phục phong cách hiệp nghĩa của Cái bang, có kẻ kết giao với đệ tử trong bang mà gia nhập Cái bang chứ thật ra hoàn toàn không phải là ăn mày thật sự. Phái áo dơ thì đúng là lấy việc ăn mày để mưu sinh, nghiêm thủ giới luật: Không được sử dụng tiền bạc mua vật dùng, không được ngồi ăn chung bàn với người ngoài, không được động thủ với kẻ không biết võ công. Hai phái mỗi bên giữ một đầu, tranh chấp không thôi. Hồng Thất công để tỏ sự công chính vô tư năm nay mặc áo sạch thì năm sau mặc áo dơ, cứ thế thay phiên luân chuyển không hề phân biệt đối xử với hai phái. Nguyên là mặc áo dơ đi ăn xin mới là bản sắc chính tông của Cái bang, chỉ là Hồng Thất công thích ăn thích uống, bảo y chỉ được xin cơm thừa canh cặn của người ta để đỡ lòng thì cũng rất khó làm, vì vậy chính y cũng không thể nghiêm thủ giới luật của phái áo dơ. Nhưng trong bốn đại trưởng lão y lại coi trọng Lỗ Hữu Cước nhất, nếu không phải Lỗ Hữu Cước tính tình nóng nảy, từng mấy lần làm hỏng việc lớn thì Hồng Thất công đã sớm chỉ định y làm người kế thừa chức bang chủ rồi.
Lần đại hội ở Nhạc Châu này, quần cái phái áo sạch đã rất lo lắng, nghĩ thầm người kế thừa làm bang chủ bàn về đạo đức, võ công, danh vọng thì có tám chín phần không phải Lỗ Hữu Cước không xong. Huống chi bốn đại trưởng lão trong bang thì phái áo sạch chiếm ba người, nhưng trong đám đệ tử thuộc hạ thì phải áo dơ chiếm đại đa số. Ba trưởng lão phái áo sạch từng bàn kế sách đối phó, nhưng nghĩ tới oai vọng của Hồng Thất công không ai dám nghĩ tới việc nọ kia, về sau thấy Dương Khang cầm trúc bổng tới Nhạc Châu, lại nghe nói:
- Hồng Thất công đã chết, tuy không khỏi đau buồn nhưng nghĩ đây chính là cơ hội tốt để đè nén phái áo dơ, lập tức càng muốn tiếp nạp Dương Khang, mười phần cung kính, đang định nghe ngóng di mệnh của Thất công. Nào ngờ Dương Khang vô cùng tinh ranh, chỉ sợ có biến, về chuyện di mệnh không hé môi một câu, đến đại hội mới nói ra. Ba trưởng lão phái áo sạch biết rõ mình không có phúc phận cũng không thất vọng, chỉ cần Lỗ Hữu Cước không giữ chức bang chủ là đã thỏa lòng, lại sợ Dương Khang trẻ tuổi, nhất định phải cho y vào khuôn phép. Huống hồ y quần áo hoa lệ ăn uống sang trọng, quyết không thể chạy qua phái áo dơ. Lúc ấy ba người nhìn nhau một cái, ai cũng gật gật đầu.
Giản trưởng lão nói:
- Vị Dương tướng công này quả thật đang cầm thánh vật của bản bang. Các huynh đệ nếu ngờ vực, xin cứ bước lên xem.
Lỗ Hữu Cước liếc mắt nhìn Dương Khang, tự nhủ:
- Bằng vào một thằng tiểu tử nhà ngươi cũng làm được bang chủ bản bang, thống suất quần cái các lộ trong thiên hạ à?
Ðưa tay đón ngọn trúc bổng, thấy ngọn bổng xanh biếc lóng lánh, quả đúng là vật bang chủ các đời truyền lại cho nhau, tự nhủ: ắt là Hồng bang chủ nghĩ tới ơn cứu mạng nên truyền lại cho y. Lão bang chủ đã có di mệnh, bọn mình há dám không tuân sao? Mình nên hết sức trung thành giúp đỡ y, đừng để suy sụp cơ nghiệp mà Hồng bàng chủ xây dựng.
Liền hai tay đưa ngọn trúc bổng lên quá đầu, cung cung kính kính trả lại Dương Khang, cao giọng nói:
- Bọn ta tuân theo di mệnh của lão bang chủ, cử Dươngtướng công làm bang chủ đời thứ mười chín của bản bang.
Quần cái đồng thanh hò reo ầm ĩ.
Quách Tĩnh và Hoàng Dung người không thể động đậy miệng không thể nói năng nhưng trong bụng ngấm ngầm kêu khổ. Quách Tĩnh nghĩ thầm:
- Quả nhiên không ra khỏi sự tiên liệu của Hoàng đảo chủ, Dương Khang dám lớn mật giả mạo làm bang chủ, tương lai nhất định sẽ gây họa không nhỏ.
Hoàng Dung lại nghĩ:
- Thằng tiểu tử này nhất định sẽ không tha hai người bọn mình, chỉ còn xem y định phát lạc thế nào sẽ tùy cơ ứng biến.
Chợt nghe Dương Khang khiêm tốn nói:
- Tại hạ trẻ tuổi hiểu biết còn ít, không đức không tài, quả thật không dám đảm đương trọng nhiệm này.
Bành trưởng lão nói:
- Hồng bang chủ có di mệnh như thế, Dương tướng công không cần quá khiêm tốn. Các huynh đệ xin đồng tâm phụ tá, Dương tướng công cứ yên tâm là được.
Lỗ Hữu Cước nói:
- Đúng thế!
Rồi khạc một tiếng, phun một bãi đờm vào giữa mặt y.
Chuyện này quả thật làm Dương Khang hoàn toàn bất ngờ, lại không tránh kịp, bãi đờm dính đúng vào giữa má. Y giật nảy mình, đang định quát hỏi thì ba trưởng lão Giản, Bành, Lương cũng mỗi người một bãi nước bọt nhổ vào người y.
Dương Khang kêu thầm:
- Mạng mình thôi rồi chỉ cho rằng âm mưu đã bị bốn trưởng lão phát giác, đang định xoay người co phân bỏ chạy, biết rõ là không sao chạy thoát cũng còn hơn bó tay chịu chết, thì thấy bốn trưởng lão chắp hai tay trước ngực lạy rạp xuống đất. Dương Khang ngạc nhiên không hiểu, nhất thời không nói nên lời. Quần cái theo thứ tự lớn nhỏ, từng người bước lên khạc một bãi nước bọt vào y, sau đó làm đại lễ trong bang. Dương Khang mừng sợ xen lẫn, ngấm ngầm ngạc nhiên:
- Chẳng lẽ khạc đờm vào mình cũng là cung kính sao? Y không biết quy củ trước nay của Cái bang là lúc tôn lập bang chủ nhất định phải khạc nước bọt vào bang chủ. Đại khái vì ăn mày đi xin ăn bốn phương, bị hàng vạn người làm nhục, thì người đứng đầu quần cái nhất định phải bị bang chúng làm nhục, trong đó quả thật có thâm ý sâu xa.
Hoàng Dung lập tức nhớ lại hôm trước lúc Hồng Thất công truyền lại chức bang chủ cho mình trên đảo Minh Hà cũng từng nhổ một bãi đờm vào vạt áo nàng, lúc ấy chỉ cho rằng y bị trọng thương xong, không có sức khạc nhổ nên mới đến nỗi như thế chứ không biết đó là lễ tiết tôn lập bang chủ. Nhớ lại hôm trước Hồng Thất công còn nói:
- Ngày sau đám khiếu hóa chính thức tham kiến ngươi thì không tránh khỏi phải chịu dơ dáy, ờ, thật là làm khó cho ngươi.
Đến lúc bấy giờ mới biết vì sư phụ sợ nàng chê dơ không chịu nhận chức bang chủ, nên giấu diếm không nói.
Qua suốt nửa ngày, quần cái mới làm lễ xong, cùng reo lên:
- Mời Dương bang chủ lên đài Hiên Viên!
Dương Khang thấy ngôi đài cũng không cao lắm, có ý khoe khoang bản lĩnh, hai chân điểm một cái bay vọt lên trên, tư thế linh động, vô cùng đẹp đẽ. Thân pháp nhảy lên ấy của y tuy đẹp nhưng bốn đại trưởng lão võ công đều có chỗ thành tựu riêng đều đã nhận ra công phu của y chỉ phù hoa chứ không thực tế, căn bản còn kém, chỉ là y tuổi còn trẻ mà có được bản lĩnh như thế, rõ ràng từng được cao thủ truyền thụ, kể ra cũng là hiếm có.
Dương Khang lên đài Hiên Viên rồi, cao giọng nói:
- Kẻ hung thủ đầu sỏ hại chết lão bang chủ tuy chưa giết được, nhưng hai tên tay chân của y đã bị ta bắt ở đây.
Quần cái vừa nghe, lại làm ầm lên, kêu lớn:
- "Ở đâu? Ở đâu?"
- Mau đem ra dùng loạn đao phân thây!
- Đừng một đao chém chết, cứ cho bọn cẩu tặc ấy nếm mùi đau khổ.
Quách Tĩnh nghĩ thầm:
- Lại có tay chân nào bị y bắt được nhỉ, phải chờ xem thử.
Dương Khang cao giọng quát:
- Dắt chúng tới trước đài!
Bành trưởng lão rảo bước tới cạnh hai người Quách Hoàng, mỗi tay nhấc một người giơ cao lên bước tới trước đài Hiên Viên ném mạnh xuống đất. Quách Tĩnh lúc ấy mới hiểu, chửi thầm trong lòng:
- Tiểu tử giỏi, té ra là y nói bọn mình.
Lỗ Hữu Cước thấy là hai người Quách Hoàng, giật nảy mình, vội nói:
- Khải bẩm bang chủ:
- Hai người này là đệ tử của lão bang chủ, tại sao lại làm hại sư tôn?
Dương Khang căm hờn nói:
- Chính vì thế mới càng đáng giận. Hai người này khi sư diệt tổ, tội lớn tày trời.
Bành trưởng lão nói:
- Dương bang chủ chính mắt nhìn thấy, làm sao còn sai được?
Hai người Lê Sinh và Dư Triệu Hưng trong Cái bang giúp đỡ Trịnh Dao Gia ở huyện Bảo ứng, suýt mất mạng dưới tay Âu Dương Khắc, may được Quách Tĩnh, Hoàng Dung tiếp cứu, đối với họ vừa cảm ơn vừa khâm phục, lại biết Hồng Thất công rất yêu mến hai người đệ tử này, lập tức rẽ đám đông bước lên. Lê Sinh kêu lên:
- Khải bẩm bang chủ hai vị này là anh hùng hiệp nghĩa, tiểu nhân dám dám tính mạng ra bảo đảm, việc lão bang chủ bị hại quyết không có liên quan gì tới họ.
Dư Triệu Hưng kêu lên.
- Hai người này là người tốt, là những người bạn rất tốt.
Lương trưởng lão trợn mắt quát:
- Có chuyện gì thì phải do trưởng lão của các ngươi nói, chứ ở đây là chỗ cho các ngươi nói leo à?
Lê Dư hai người thuộc phái áo dơ, do Lỗ Hữu Cước cai quản, về thân phận thì thấp hơn nên không dám nói gì nữa, căm tức lui xuống.
Lỗ Hữu Cước nói:
- Không phải tiểu nhân dám không tin lời bang chủ, chỉ vì đây là chuyện lớn báo thù rửa hận cho bản bang, xin bang chủ hỏi lại thật kỹ để biết rõ chân tướng.
Dương Khang trong lòng đã sớm có kế, bèn nói:
- Được ta sẽ tới hỏi cho rõ ràng.
Rồi nói với hai người Quách Hoàng:
- Các ngươi cũng không cần trả lời, ta nói đúng thì cứ gật đầu, không đúng thì cứ lắc đầu. Nếu có nửa điểm dối trá thì đừng trách đao kiếm vô tình rồi vung tay một cái, Bành Lương hai trưởng lão đều nhất tề rút võ khí ra kề vào lưng hai người Quách Hoàng. Bành trưởng lão sử kiếm, Lương trưởng lão sử đao, đều là binh khí sắc bén.
Hoàng Dung giận tái mặt, nhớ lại lúc trong mật thất ở thôn Ngưu Gia nghe chuyện gật đầu lắc đầu của Trình Dao Gia khi Lục Quán Anh cầu hôn, lúc ấy làm thế thì hay lạ thế nào, hôm nay lại rơi vào mình, lại bị gã gian đồ này làm nhục. Lại nhớ lại mình từng giở trò chọc ghẹo Âu Dương Khắc, không ngờ lại bị quả báo thế này, tuy đang tức giận vẫn nghĩ cách gật đầu lắc đầu thế nào để làm Lỗ Hữu Cước sinh nghi để y ra sức đòi phải được cho mình chính thức đối đáp, chỉ cần được nói ra lời thì vạch trần gian kế của Dương Khang không phải là khó.
Dương Khang biết Quách Tĩnh thật thà, rất dễ lừa gạt, bèn nhấc y lên ném qua một bên, cao giọng nói:
- Cô gái này là con ruột của Hoàng Dược Sư, có đúng không?
Quách Tĩnh nhắm mắt không đem xỉa gì tới. Lương trưởng lão ấn mũi đao vào lưng y một cái quát:
- Phải không không phải, gật đầu hay là lắc đầu?
Quách Tĩnh vốn định bất kể tới cùng, chợt xoay chuyển ý nghĩ:
- Cho dù mình miệng không nói được nhưng cũng có chỗ đúng sai đen trắng.
Bèn gật đầu.
Quần cái cho rằng Hoàng Dược Sư là hung thủ đầu sỏ hại chết Hồng Thất công, thấy y gật đầu, thét lên ầm ầm:
- Còn hỏi gì nữa, giết mau đi, giết mau đi!
- Giết thằng tiểu tặc ấy mau đi. Rồi đi tìm lão tặc tính sổ!
Dương Khang kêu lên:
- Các huynh đệ đừng ầm ĩ, để ta hỏi y tiếp.
Quần cái nghe lệnh bang chủ sai bảo, lập tức yên lặng.
Dương Khang hỏi Quách Tĩnh:
- Hoàng Dược Sư hứa gả con gái cho ngươi, đúng không?
Quách Tĩnh nghĩ chuyện ấy là có thật, lại gật gật đầu. Dương Khang khom người xuống mò vào người y, rút ra một thanh chuỳ thủ sáng lóe mắt, hỏi:
- Đây là của Khưu Xử Cơ trong Toàn Chân thất tử tặng cho ngươi, mà Khưu lão đạo còn khắc tên ngươi trên chuôi kiếm, có đúng không?
Quách Tĩnh gật đầu.
Chương trước | Chương sau