80s toys - Atari. I still have
Anh hùng xạ điêu - Kim Dung

Anh hùng xạ điêu - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 40
5 sao 5 / 5 ( 145 đánh giá )

Anh hùng xạ điêu - Kim Dung - Chương 17 - Song thủ hổ bác

↓↓

Quách Tĩnh sửng sốt, nghĩ chắc vì mình đã uống máu con mãng xà của sâm tiên lão quái, bèn nói:

bạn đang xem “Anh hùng xạ điêu - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Ta từng uống qua máu của một con mãng xà, có lẽ nhờ vậy mà không sợ nọc rắn.


Chu Bá Thông chỉ chỉ vào miếng da trên mặt đất, nói:


- Ðây là vật chí bảo, ngàn vạn lần không thể hủy... .


Câu nói chưa dứt đã ngất đi lần nữa.


Quách Tĩnh lúc ấy cũng bất kể là rất quý hay không rất quý, vội giúp y kích huyệt đẩy máu độc ra, nhưng hoàn toàn không có hiệu quả, mò tới bắp chân y thì thấy tay nóng ran, chỗ sưng càng to hơn. Chỉ nghe y lảm nhảm bốn khung may, uyên ương chắp cánh muốn cùng bay... .


Quách Tĩnh hỏi:


- Ngươi nói gì?


Chu Bá Thông thở dài nói:


- Ðáng thương tóc trắng xua già tới, Ðáng thương... .


Quách Tĩnh thấy y thần trí hồ đồ, không biết nói gì, trong lòng lo lắng, chạy ra ngoài động nhảy lên ngọn cây, cao giọng kêu lên:


- Dung nhi, Dung nhi? Hoàng đảo chủ, Hoàng đảo chủ? Cứu mạng với, cứu mạng?


Nhưng đảo Ðào Hoa chu vi mấy mươi dặm, địa phương rất lớn, chỗ Hoàng Dược Sư ở cách đó rất xa, Quách Tĩnh có gọi to hơn thì người khác cũng không sao nghe được, qua một lúc nghe trong núi dội lại tiếng: Hoàng đảo chủ, cứu mạng với, cứu mạng!


Quách Tĩnh nhảy xuống đất, bó tay không còn cách nào, lúc nguy cấp đột nhiên một ý nghĩ lóe lên:


- Nọc rắn đã không làm gì được mình thì trong máu của mình hoặc giả có chất chống được nọc rắn, không kịp nghĩ nhiều nữa, mò dưới đất lấy một cái chén mà Chu Bá Thông vẫn dùng uống trà, rút thanh chuỷ thủ ra, cắt lên tay trái mình một nhát, để máu chảy vào chén, một lúc máu tươi đông lại không chảy ra nữa y lại cắt một nhát, lại chảy thêm một ít máu tươi, đỡ đầu Chu Bá Thông đặt lên đùi mình, tay trái bóp răng y, tay phải đem nửa chén máu đổ vào miệng y.


Quách Tĩnh mất máu khá nhiều, cho dù thể chất tráng kiện cũng cảm thấy yếu ớt vô lực, đổ máu cho Chu Bá Thông uống xong, dựa vào vách đá, lập tức thiếp đi, cũng không biết qua bao lâu, chợt cảm thấy có người bó vết thương cho y, mở mắt ra nhìn thì trước mắt có một mớ tóc trắng rủ xuống, chính là Chu Bá Thông. Quách Tĩnh cả mừng kêu lên:


- Ngươi.., ngươi.., khỏe rồi!


Chu Bá Thông nói:


- Ta khỏe rồi, huynh đệ, ngươi liều mình cứu mạng ta. Bọn quỷ vô thường tới bắt ta rất thất vọng, biết khó nên lui rồi!


Quách Tĩnh nhìn tới thương thế trên đùi y thấy làn khí đen đã mất đi, chỉ còn sưng đỏ, nhưng rõ ràng không còn gì đáng ngại nữa, sáng sớm hôm ấy hai người đều tĩnh tọa vận công, phục hồi nguyên khí, ăn cơm trưa xong, Chu Bá Thông hỏi lai lịch của tấm da. Quách Tĩnh nghĩ một lúc mới bắt đầu nhớ lại, lúc ấy bèn kể việc Nhị sư phụ Chu Thông trong Quy vân trang làm thế nào lấy được thanh chuỷ thủ trong người Mai Siêu Phong, sau đó y có đọc chữ xăm trên tấm da thì một câu cũng không hiểu, bèn cho cả vào bọc, cũng không để ý gì tới.


Chu Bá Thông trầm ngâm nửa ngày, không sao hiểu được lý do. Quách Tĩnh hỏi:


- Ðại ca, ngươi nói cái này rất quý, vậy là gì thế?


Chu Bá Thông nói:


- Ta phải xem kỹ mới có thể trả lời ngươi, nhưng không biết đây là thật hay giả. Nếu lấy được từ chỗ Mai Siêu Phong ắt là có đạo lý.


Bèn đón lấy tấm da người, bắt đầu đọc từ đầu.


Ngày trước Vương Trùng Dương đoạt Cửu âm chân kinh không hề có ý riêng tư, chỉ là để tránh một trường đại họa cho võ lâm, vì vậy di ngôn không cho người trong bản môn nghiên cứu luyện tập võ công trong kinh. Di ngôn của sư huynh thì Chu Bá Thông dĩ nhiên nói thế nào cũng không dám làm trái, nhưng nhớ lại lời phu nhân của Hoàng Dược Sư nói:


- Chỉ xem mà không luyện cũng không kể là trái lời sư huynh:


Vì thế y ở trong động mười lăm năm, ngồi không buồn chán đã giở quyển thượng kinh văn học thuộc lòng. Phần ghi chép trong quyển thượng kinh văn đều là yếu quyết tu tập nội công của Ðạo gia và quyền kinh kiếm lý, hoàn toàn không phải là công phu chân thực khắc địch chế thắng, nếu chưa học tới pháp môn thực dụng trong quyển hạ thì có biết yếu quyết yếu chỉ cũng vô dụng. Chu Bá Thông trong hơn mười năm ấy không ngày nào không nghĩ ngợi xem quyển hạ kinh thư ghi chép những gì, nên vừa thấy tấm da người đã biết ngay là có liên quan với Cửu âm chân kinh, lúc ấy lại nghĩ thêm một lúc, biết chắc đây chính là quyển hạ kinh thư có liên quan rất lớn với cuộc đời y.


Y ngẩng đầu nhìn lên nóc động, cảm thấy khó nghĩ. Y hiếu võ như điên, nhìn thấy bộ kinh thư mà người học võ trong thiên hạ coi là chí bảo này quả rất muốn nghiên cứu tu tập võ công trong đó một lần, không phải để tranh giành danh tiếng, báo oán phục thù, cũng không phải hiếu thắng sính cường, cậy đó hoành hành thiên hạ mà chỉ là sự tò mò khó đè nén của người học võ, rất muốn biết luyện xong võ công trong kinh thư sẽ trở thành lợi hại như thế nào. Nhớ lại chuyện cũ sư ca nói, năm ấy Hoàng Thường đã quyệt qua năm ngàn bốn trăm hai mươi mốt quyển vạn thọ đạo tạng, suy nghĩ hơn bốn mươi năm, rốt lại ngộ ra loại võ học có thể hóa giải chiêu số của tất cả các môn các phái, những pháp môn kỳ diệu bao hàm trong đó tất nhiên không phải tầm thường. Hắc Phong song sát bất quá chỉ được quyển hạ, luyện được hai môn công phu mà đã có thể hoành hành giang hồ, nếu biết được cả hai quyển thượng hạ thì không cần phải nói.


Nhưng di ngôn của sư huynh thì muôn vạn lần không thể làm trái, nghĩ tới nghĩ lui thở dài một tiếng, cuốn tấm da lại cho vào bọc, nhắm mắt thiếp đi.


Ngủ được một giấc dài tỉnh dậy, y lấy cành cây đào đất trong hang, định đem tấm da chôn cùng chỗ với quyển thượng kinh văn, vừa đào đất vừa thở dài sườn sượt, đột nhiên lại reo lớn:


- Phải rồi, phải rồi, đây mới là cách trọn vẹn đôi bề..


Nói xong hô hô cười rộ, vô cùng cao hứng. Quách Tĩnh hỏi:


- Đại ca, cách gì thế?


Chu Bá Thông lại không cười không nói, té ra y chợt nghĩ ra một chủ ý:


- Quách huynh đệ hoàn toàn không phải là người phái Toàn Chân mình, mình đem võ công trong kinh dạy y, cho y học tất cả, sau đó nhất nhất biểu diễn lại cho mình xem, há chẳng phải là thỏa mãn sao? Mà như thế cũng không trái lời di huấn của sư ca.


Đang định nói với Quách Tĩnh, chợt lại xoay chuyển ý nghĩ, theo lời lẽ thì y rất căm ghét Cửu âm chân kinh, nói nào là võ công âm độc tà ác. Thật ra chỉ vì Hắc Phong song sát chỉ có được quyển hạ kinh văn, không biết những pháp môn căn bản dạy cách dưỡng khí quy nguyên trong quyển thượng nên đem võ công thượng thừa luyện thành tà môn. Mình không cần nói với y, để y luyện thành xong, cho y hoảng sợ một phen. Lúc ấy y đã biết được công phu rồi, cho dù có nổi giận, cũng không làm sao bỏ được, há chẳng phải là rất thú vị sao?


Y trời sinh tính tình bướng bỉnh nghịch ngợm. Người ta mắng y giận y, y không hề bực tức, thích y thương y, y cũng không để ý, chỉ muốn tìm đủ cách chọc ghẹo chơi xấu người khác cho vui, không gì làm y vui vẻ bằng điều đó. Lúc ấy trong lòng đã nghĩ được chủ ý nhưng trên mặt không động thanh sắc, thản nhiên nói với Quách Tĩnh:


- Hiền đệ, ta ở trong động mười lăm năm, ngoài một pho Không minh quyền và song thủ hỗ bác để chơi đùa còn nghĩ ra rất nhiều công phu khác, chúng ta rảnh rỗi thì cũng rảnh rỗi, để ta từ từ truyền cho ngươi được không?


Quách Tĩnh nói:


- Thế thì không còn gì tốt bằng. Chỉ là Dung nhi nói sẽ tìm cách thả chúng ta ra... .


Chu Bá Thông nói:


- Y thị đã thả chúng ta ra chưa đã?


Quách Tĩnh nói:


- Chuyện đó thì chưa.


Chu Bá Thông nói:


- Thế thì ngươi cứ vừa chờ y thị thả ngươi ra vừa học công phu lại không được à?


Quách Tĩnh mừng rỡ nói:


- Dĩ nhiên là được. Công phu mà đại ca dạy nhất định là rất kỳ diệu rồi.


Chu Bá Thông cười thầm, nghĩ:


- Khoan hãy vui mừng, ngươi mắc lừa lớn rồi!


Lúc ấy bèn công nhiên chọn mấy điều trong những yếu chỉ ghi trong quyển thượng Cửu âm chân kinh nói cho y biết. Quách Tĩnh tự nhiên không hiểu, lúc ấy Chu Bá Thông cố gắng giải thích. Dạy xong pháp môn căn bản. Chu Bá Thông lại chiếu theo những quyền lộ kiếm thuật có liên quan trên tấm da người từng chiêu từng chiêu nói cho y nghe, chỉ là tự mình bước qua một bên.


Ðọc xong thì quay lại truyền thụ, lúc truyền thụ võ công thì không nhìn vào tấm da người cái nào để đề phòng Quách Tĩnh nghi ngờ.


Lần truyền võ công này có thể nói là khác hẳn với lối dạy võ trong thiên hạ xưa nay, người dạy lại hoàn toàn không biết gì về điều mình dạy. Y chỉ dùng miệng giảng giải, hoàn toàn không ra tay làm mẫu, chờ Quách Tĩnh học được vài chiêu võ công trong kinh thư, y bèn đem võ công của phái Toàn Chân chiết chiêu thử quyền, quả nhiên thấy võ công trong kinh kỳ diệu vô cùng.


Như thế qua mấy hôm, thấy cách thức kỳ diệu ấy có hiệu quả, võ công ghi chép trong Cửu âm chân kinh dần dần trút lên người Quách Tĩnh mà y hoàn toàn bị che giấu, không hề biết gì, Chu Bá Thông không kìm được vui vẻ, ngay cả lúc ngủ mơ cũng thỉnh thoảng phì cười.


Trong mấy hôm ấy Hoàng Dung vẫn nấu nướng những thức ăn ngon lành cho Quách Tĩnh, chỉ là không hề lộ mặt. Quách Tĩnh trong lòng yên ổn, võ công tiến triển mau lẹ. Hôm ấy Chu Bá Thông dạy y luyện Cửu âm thần trảo, bảo y ngưng thần vận khí, dùng mười ngón tay vỗ mạnh vào vách đá. Quách Tĩnh theo cách thức luyện mấy lượt, đột nhiên nảy ý nghi ngờ, nói:


- Ðại ca, ta thấy Mai Siêu Phong cũng luyện công phu này, chỉ là y thị dùng người sống để luyện, lấy mười ngón tay vồ vào đầu người sống, vô cùng tàn bạo.


Chu Bá Thông nghe thế cả kinh, nghĩ thầm:


- Phải rồi, Mai Siêu Phong không biết cách thức luyện công cho đúng, thấy quyển hạ viết: Năm ngón phát kình, không gì cứng không phá được, chụp vào đầu óc như xuyên vào đậu hũ, lại không biết câu: Chụp vào đầu óc trong kinh có ý là tấn công vào chỗ yếu hại của địch nhân, tưởng rằng phải chụp vào đầu người thật nên lúc luyện công cũng theo đó mà làm. Yếu chỉ của bộ Cửu âm chân kinh này vốn là đường lối học theo tự nhiên của Ðạo gia, xua quỷ trừ tà để trường sinh dưỡng mệnh, há lại dạy người ta luyện thành võ công hung ác tàn nhẫn như thế sao? Mụ ác bà kia quả thật rất hồ đồ.Quách huynh đệ đã nảy dạ nghi ngờ thì mình không thể bảo y luyện công phu này nữa.


Lúc ấy bèn cười nói:


- Mai Siêu Phong là học theo tà phái, làm sao có thể sánh được với võ công huyền môn chính tông của ta được? Thôi được, chúng ta không luyện công phu Thần trảo này nữa, để ta dạy ngươi một yếu quyết nội gia khác.


Lúc nói lại nảy ra chủ ý:


- Mình đem kinh văn quyển thượng dạy y học thuộc lòng trước, lúc hiểu được pháp môn căn bản trong kinh rồi y nghe tới võ công ghi trong quyển hạ tự nhiên sẽ thấy thuận lý thành chương, sẽ không nghi ngờ gì nữa.


Lúc ấy bèn đem kinh văn trong quyển thượng từng chử từng câu từ đầu đến cuối đọc cho y nghe.


Câu chữ trong kinh văn ý nghĩa rất sâu xa, chữ nào cũng hàm chứa huyền cơ, Quách Tĩnh nhất thời làm sao lãnh hội? Chu Bá Thông thấy tư chất của y quá ngu xuẩn, cứ đọc một câu lại bảo y đọc lại, đọc đi đọc lại mấy mươi lần thì Quách Tĩnh tuy không hiểu rõ ý nghĩa nhưng đã có thể sang sảng đọc thuộc lòng, đọc thêm mấy mươi lần nữa thì đã nhớ kỹ. Qua vài hôm Chu Bá Thông đã đem quá nửa kinh văn dạy cho Quách Tĩnh, bảo y cố học thuộc đồng thời theo yếu quyết trong kinh văn mà tu tập nội công. Quách Tĩnh thấy pháp môn nội công trong kinh văn này nhất quán với nội công mà Mã Ngọc truyền thụ, chỉ cho rằng là võ học huyền môn sâu xa, nghĩ:


- Chu Bá Thông đã là sư thúc của Mã Ngọc thì sở học tự nhiên phải tinh thâm hơn. Hôm trước lúc Mai Siêu Phong trong Triệu vương phủ ngồi trên vai y nghênh địch đã vất vả hỏi y về bí quyết nội công của Ðạo gia, đủ thấy về chuyện này y thị không biết gì, nên trong lòng càng không chút nghi ngờ. Tuy thấy Chu Bá Thông thỉnh thoảng lộ ra vẻ cười cợt, nhưng cũng chỉ cho rằng tính y vốn thế, không ngờ rằng y đang giở một trò đùa rất lớn ra với mình.


Ðoạn cuối cùng của quyển thượng chân kinh có hơn một ngàn chữ toàn là quái văn sấm ngữ, líu la líu lo không sao hiểu được. Chu Bá Thông ở trong động bấy nhiêu năm đã suy nghĩ tìm tòi mấy trăm lần nhưng thủy chung vẫn không hiểu, nhưng lúc ấy bất kể ba bảy hai mốt cứ bắt Quách Tĩnh phải học thuộc tất cả.


Quách Tĩnh hỏi y đoạn sấm ngữ này có ý tứ gì Chu Bá Thông nói:


- Hiện giờ thiên cơ không thể tiết lậu, ngươi cứ học thuộc đi đã.


Bắt y học thuộc hơn một ngàn chữ quái văn không có ý nghĩa gì ấy, so với việc học thuộc kinh văn khác còn khó gấp bội, nếu đổi là một người thông minh lanh lợi khác thì nhất định không sao học thuộc được nhưng Quách Tinh lại có nghị lực hơn người, đọc xong hơn một ngàn chữ, đã nhớ kỹ một thiên quái văn trúc trắc kỳ lạ ấy.


Hôm ấy sáng sớm tỉnh dậy Quách Tĩnh luyện công xong, mở giỏ cơm mà người lão bộc mang tới, chợt thấy trên một cái bánh màn thầu lại đánh dấu có thư. Y không chờ ăn xong, cầm cái bánh bước vào rừng lấy viên sáp bẻ ra xem thư, vừa nhìn qua bất giác hoảng hốt, thấy trong thư viết:


- Tĩnh ca ca, Tây độc cầu hôn cho cháu y, muốn cưới ta làm cháu dâu y, gia gia đã đáp... .


Lá thư ấy viết chưa xong, chỉ là vội vàng cho vào viên sáp, nhưng xem lời lẽ trong thư, thì sau chữ "đáp" nhất định là chữ "ứng".


Quách Tĩnh trong lòng hoảng loạn, chờ người lão bộc nhặt nhạnh chén đĩa đi rồi, vội đưa thư cho Chu Bá Thông xem. Chu Bá Thông nói:


- Cha y thị đáp ứng cũng được, chuyện này không liên can đến chúng ta.


Quách Tĩnh vội nói:


- Không được, Dung nhi đã hẹn ước với ta rồi, nàng nhất định sẽ phát điên thôi.


Chu Bá Thông nói:


- Lấy vợ rồi có rất nhiều công phu không thể luyện được. Ðó là chuyện rất đáng tiếc.Ta.., ta cũng thường hối tiếc, chuyện đó cũng không cần nói nữa. Hảo huynh đệ, ngươi nghe ta nói, cứ không lấy vợ là tốt.


Quách Tĩnh thấy y càng nói càng không hợp, chỉ một mình lo lắng. Chu Bá Thông nói:


- Năm xưa nếu ta không để mất thân đồng tử, không thể luyện thành mấy môn công phu lợi hại của sư huynh thì Hoàng lão tà làm sao nhốt ta trên cái đảo quỷ này? Ngươi xem, ngươi còn nghĩ tới vợ thì đã phân tâm rồi, công phu hôm nay nhất định luyện không thành. Nếu đúng là cưới con gái của Hoàng lão tà, ờ, đáng tiếc ơi là đáng tiếc? Nhớ lại năm xưa, ta chỉ bất quá... Ờ chuyện đó cũng không cần nói nữa, nhưng nói tóm lại là nếu có nữ nhân lằng nhằng theo ngươi, ngươi luyện võ công không được cố nhiên là không hay, nhưng lại còn đối xử không tốt với bạn bè, đắc tội với ca ca, vả lại ngươi còn không quên được y thị, không biết bây giờ y thị.., nói tóm lại là không nên thấy mặt đàn bà, càng không nên chạm vào người họ, ngươi dạy y thị công phu điểm huyệt, để y thị mò huyệt đạo trên khắp người ngươi, đó lại càng mắc lừa.., muốn cưới y thị làm vợ lại càng muôn ngàn lần không được... .


QuáchTĩnh thấy y lầm rầm con cà con kê, mấy lần nói lấy vợ là chuyện không hay, càng thêm phiền não, nói:


- Ta cưới hay không cưới nàng, thì sắp tới sẽ nói. Đại ca, ngươi nên tìm cách cứu nàng trước đã.


Chu Bá Thông cười nói:


- Tây độc là người rất xấu, gã cháu y chắc cũng chẳng phải là người tốt, con gái Hoàng lão tà tuy xinh đẹp nhưng cũng giống Hoàng lão tà toàn thân đầy tà khí, cứ để cháu Tây độc cưới y thị làm vợ, vừa phải chịu khổ vừa không luyện được Đồng tử công, nhất cử lưỡng đắc, không phải, nhất cử lưỡng thất, thành toàn hai điều không đẹp, há chẳng hay à?


Quách Tĩnh thở dài một hơi, bước vào rừng ngồi xuống đất, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nghĩ thầm:


- Cho dù mình phải chết trên đảo Đào Hoa này cũng phải đi cứu nàng.


Trong lòng đã quyết ý bèn nhảy bật dậy, chợt nghe trên không có hai tiếng kêu, hai cái bóng trắng sà xuống, chính là hai con bạch điêu mà Đà Lôi đem từ đại mạc tới. Quách Tĩnh cả mừng, đưa tay cho chim điêu đậu xuống, chỉ thấy trên chân con điêu trống buộc một cái ống trúc, vội vàng gở ra, thấy trong ống trúc nhét một lá thư, chính là thư Hoàng Dung gửi y, đại khái nói tình thế hiện tại rất cấp bách, nay mai Tây độc sẽ dắt cháu y tới nộp sính lễ. Cha quản thúc nàng rất nghiêm ngặt, không những không cho nàng rời khỏi phòng nửa bước mà ngay cả việc nấu nướng cho y cũng không cho phép. Việc tới thế này nếu quả thật không có cách nào thoát thân thì chỉ còn có chết để tỏ chí thôi. Đường đi trên đảo cổ quái, nơi nào cũng có cạm bẫy, ngàn vạn lần không thể đi tìm nàng vân vân...


Quách Tĩnh ngẩn người một hồi, rút chuỷ thủ ra, khắc lên ống trúc sáu chữ:


- Sống cùng chỗ, chết cùng chỗ.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Sao anh không gõ cửa?

Sao anh không gõ cửa?

Anh không chú ý đến đường phố có bao nhiêu người, anh chỉ mong cơn giận của em qua

26-06-2016
Nha Trang! Em yêu anh

Nha Trang! Em yêu anh

Hai mươi tuổi, trái tim tôi bắt đầu biết tổn thương trước một người, và nó đã

25-06-2016
Chiếc hộp kí ức

Chiếc hộp kí ức

18 tuổi, chúng tôi thật dễ dàng yêu thương một ai đó. Cũng dễ dàng bật cười vì

27-06-2016
Chị

Chị

Sài gòn vào ngày đầu đông, nắng nhạt dần, những cơn mưa bất chợt len lỏi từng góc

23-06-2016
Mẹ nghèo

Mẹ nghèo

"Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc. Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không?" *** Có

24-06-2016