- Hay lắm, chơi thế nào?
bạn đang xem “Anh hùng xạ điêu - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Chu Bá Thông nói:
- Chúng ta chơi trò bốn người đánh nhau.
Quách Tĩnh ngạc nhiên nói:
- Bốn người à?
Chu Bá Thông nói:
- Không sai chút nào, bốn người. Tay trái ta là một người, tay phải ta là một người, hai tay ngươi cũng là hai người, bốn người này không ai giúp ai, chia thành bốn phe đánh nhau một trận, nhất định rất thú vị.
Quách Tĩnh trong lòng chợt vui vẻ, cười nói:
- Chơi như thế nhất định là vui rồi, chỉ đáng tiếc hai tay ta lại không thể chia ra đánh nhau.
Chu Bá Thông nói:
- Thì ta sẽ dạy ngươi. Bây giờ chúng ta cứ chơi trò ba người đánh nhau trước đã.
Rồi hai tay chia làm hai người, cùng Quách Tĩnh so quyền chiết chiêu. Y một người chia làm hai người, mỗi tay dùng một công phu nhưng không kém gì hai tay cùng sử dụng, chỉ là mỗi khi tay trái đang dồn Quách Tĩnh tới chỗ không còn cách nào chống cự thì tay phải lại đánh tới khiến tay trái phải thu về. Lấy hai chống một như thế thì Quách Tĩnh chiếm được thượng phong, hai tay y lại liên kết với nhau, cũng giống như thế Tam quốc ba nước tranh giành.
Hai người đánh nhau một trận rồi buông tay nghỉ ngơi. Quách Tĩnh cảm thấy rất thích thú, lại nhớ tới Hoàng Dung, nghĩ thầm nếu có Dung nhi ở đây ba người chơi trò Lục quốc giao binh, nàng nhất định sẽ vô cùng thích thú. Chu Bá Thông rất hào hứng, vừa thấy Quách Tĩnh hơi thở trở lại bình thường, lập tức đem công phu hai tay đánh nhau dạy cho y.
Bản lĩnh này lại còn khó hơn Không minh quyền vài phần. Thường có câu lòng không thể dùng nào hai việc.
Lại có câu. Tay trái vẽ hình vuông, tay phải vẽ hình tròn thì không ra hình thù gì cả.
Thuật hai tay đánh nhau lại chính đòi hỏi người ta phải lòng có thể dùng vào hai việc, mà lúc nghiền ngẫm tập luyện thì phải bắt đầu từ chỗ tay trái vẽ hình vuông, tay phải vẽ hình tròn. Quách Tĩnh lúc mới luyện hai tay vẽ ra không phải cùng hình vuông thì là cùng hình tròn, có khi vuông không ra vuông, tròn không ra tròn. Khổ luyện rất lâu, không biết thế nào sau cùng lại lãnh hội được yếu quyết, hai tay có thể vẽ vuông vẽ tròn tùy ý.
Chu Bá Thông vô cùng vui vẻ, nói:
- Nếu ngươi chưa từng luyện qua nội công của phái Toàn Chân ta, có thể vừa giữ thần bên trong vừa dong thần bên ngoài thì làm sao có thể luyện thành công phu mỗi tay vẽ một hình này mau lẹ như thế được? Bây giờ ngươi tay trái đánh Nam sơn quyền, tay phải dùng Việt nữ kiếm đi.
Ðó là võ công Quách Tĩnh học được của Nam Hy Nhân và Hàn Tiểu Oanh từ nhỏ, lúc sử dụng không cần cố gắng vận dụng tinh thần, nhưng muốn hai tay chia ra đánh thì vô cùng khó khăn. Chu Bá Thông vì muốn chơi trò bốn người đánh nhau với y, vô cùng sốt ruột nên ra sức chỉ giáo yếu quyết cho y.
Qua vài hôm. Quách Tĩnh đã hiểu được thuật song thủ hỗ bác. Chu Bá Thông cả mừng, nói:
- Nào nào, tay phải ngươi và tay trái ta là một phe, tay phải ta và tay trái ngươi là địch nhân, đôi bên tỷ thí võ nghệ với nhau.
Quách Tĩnh còn trẻ, đối với những trò chơi này há lại không thích thú? Lúc ấy tay phải y và tay trái Chu Bá Thông liên kết với nhau đánh tay trái y và tay phải Chu Bá Thông. Trận đánh này rõ ràng trong đời y chưa từng nhìn thấy, cũng chưa từng nghe qua. Lúc đánh nhau Chu Bá Thông lại không ngừng giảng giải tấn công thế nào cho lợi hại, phòng thủ thế nào cho chắc chắn. Quách Tĩnh nhất nhất đều ghi nhớ trong lòng. Chu Bá Thông chỉ là thấy trò chơi này thú vị nào ngờ qua lần này Quách tĩnh lại học được một công phu kỳ quái ngàn năm chưa từng có. Một hôm y chợt nghĩ:
- Nếu hai chân cũng có thể đánh nhau, thì ta và y hai người há lại không chơi được trò tám người đánh nhau sao?
Nhưng biết nói ra câu ấy ắt gặp đại họa nên rốt lại vẫn nhịn không nói ra.
Lại qua mấy ngày, hôm ấy Quách tĩnh lại chiết chiêu với Chu Bá Thông, lần này là chia thành bốn bên đánh nhau lộn bậy. Chu Bá Thông vô cùng cao hứng vừa đánh vừa cười rộ. Quách Tĩnh rốt lại công lực còn kém, hai tay đều đón đỡ không được, tay phải vừa gặp nguy, tay trái tự nhiên lại chọc qua cứu viện.
Chu Bá Thông quyền pháp vô cùng mau lẹ. Quách Tĩnh càng không thể khôi phục cục diện bốn tay đánh nhau, lại thành cục diện hai tay hợp lực thành ba phe đánh nhau, chỉ là lúc ấy y đã hiểu rõ quyền lộ của pho quái quyền này, hai tay hợp lực cũng có thể chống được một tay của Chu Bá Thông.
Chu Bá Thông ha hả cười nói:
- Ngươi không giữ đúng quy củ!
Quách Tĩnh đột nhiên nhảy ra, ngẩn người nửa ngày rồi kêu lên:
- Đại ca, ta nghĩ ra một chuyện.
Chu Bá Thông hỏi:
- Chuyện gì?
Quách Tĩnh nói:
- Chiêu số quyền lộ trên hai tay ngươi hoàn toàn khác nhau, há không phải là như hai người cùng lúc ra chiêu? Lúc lâm địch chỉ cần sử dụng công phu này thì sẽ thành hai người đánh một, công phu này rất hữu dụng đấy. Tuy nội công không thể tăng lên gấp đôi, nhưng về chiêu số thì đã chiếm tiện nghi rất lớn rồi.
Chu Bá Thông chỉ vì ngồi lì trong động lâu năm, mười phần tịch mịch mới nghĩ ra lối song thủ hỗ bác này để chơi đùa chứ chưa hề nghĩ tới công dụng khắc địch chế thắng của nó, lúc ấy được Quách Tĩnh một câu nhắc nhở, bèn nghĩ lại hết một lượt công phu này từ đầu tới cuối đột nhiên nhảy bật lên, chui vào trong động, chạy qua chạy lại, cười rộ không ngớt.
Quách Tĩnh thấy y đột nhiên như bị trúng phong phát điên, trong lòng cả sợ, luôn miệng hỏi:
- Đại ca, ngươi sao thế? Ngươi sao thế?
Chu Bá Thông cứ cười rộ không đáp, qua một lúc mới nói:
- Huynh đệ, ta ra động thôi! Ta không cần đi tiểu tiện, cũng không cần đi đại tiện, mà là ta ra động đây.
Quách Tĩnh nói:
- Phải đấy!
Chu Bá Thông cười nói:
- Hiện tại võ công của ta đã là thiên hạ đệ nhất, còn sợ gì Hoàng Dược Sư? Bây giờ chỉ cần y tới đây, ta sẽ đánh cho y một trận tơi bời hoa lá.
Quách Tĩnh nói:
- Ngươi nắm chắc là sẽ thắng được y à?
Chu Bá Thông nói:
- Võ công của ta vẫn kém y một bậc, nhưng đã luyện thành công phu phân thân giáp kích này, lấy hai đánh một thì thiên hạ không còn ai thắng được ta nữa: Hoàng Dược Sư, Hồng Thất công, Âu Dương Phong cho dù võ công cao hơn cũng đánh thắng được hai Lão Ngoan đồng Chu Bá Thông sao?
Quách Tĩnh nghĩ thấy không sai, cũng mừng thay cho y. Chu Bá Thông lại nói:
- Huynh đệ, chỗ tinh yếu của công phu song thủ hỗ bác này ngươi đã lãnh hội được tất cả, bây giờ chỉ còn thiếu hỏa hầu thôi, vài năm nữa luyện được thuần thục như ca ca, võ công của ngươi sẽ lập tức tăng lên gấp bội.
Hai người cười cười nói nói, đều vô cùng vui mừng.
Trước đó Chu Bá Thông chỉ sợ Hoàng Dược Sư tới làm khó mình, lúc ấy lại mong y tới cho mau, đánh nhau một trận để trút nỗi tức giận trong lòng. Y cứ chằm chằm nhìn ra phía ngoài, không chịu nổi nữa, nếu không biết trên đảo có trận thế kỳ diệu thì đã sớm xông ra tìm Hoàng Dược Sư rồi.
Qua thời gian nấu chín một nồi cơm, người lão bộc câm điếc kia đưa cơm tới, Chu Bá Thông túm lấy y nói:
- Mau đi gọi Hoàng Dược Sư lại đây, ta chờ y ở đây cho ném thử thủ đoạn của ta!
Người lão bộc chỉ lắc đầu.
Chu Bá Thông nói hết câu mới sực nhớ ra cười nói:
- Phì! Ta quên mất là y vừa câm vừa điếc!
Rồi quay qua nói với Quách Tĩnh:
- Tối nay hai chúng ta phải ăn no một bữa.
Rồi đưa tay mở giỏ cơm ra. Quách Tĩnh nghe một mùi thơm sực lên, khác hẳn với thức ăn lâu nay, nhìn qua một cái, thấy ngoài hai đĩa thức ăn còn có một bát lớn gà nấu bí đao, chính là món mình thích nhất.
Y giật nảy mình, cầm thìa lên múc một thìa nếm thử, canh gà mùi vị đúng là do Hoàng Dung nấu, biết Hoàng Dung nấu món này cho mình, bất giác tim đập thình thịch, nhìn qua những món ăn khác thấy không có gì lạ, chỉ là trong hộp có hơn mười cái bánh màn thầu, trong đó có một cái dùng móng tay vẽ hình hồ lô lên. Dấu vết rất nhạt, nếu không lưu ý quyết không nhận ra. Quách Tĩnh biết cái bánh màn thầu này có chuyện, bèn nhặt lên bóp một cái xé làm hai, thấy bên trong lộ ra một viên sáp. Quách Tĩnh thấy Chu Bá Thông và ngươi lão bộc kia đều chưa để ý, thuận tay bỏ luôn vào bọc.
Trong bữa cơm ấy hai người đều ăn không biết ngon, một người nghĩ tới mình trong lúc vô ý lại luyện thành võ công tuyệt thế thiên hạ vô địch, tay phải cầm cái bánh màn thầu lên chưa ăn, tay phải đã đánh ra vài quyền, đó cũng là hai tay cùng đánh, một tay cầm bánh, một tay ra quyền, người kia thì chỉ vội vàng muốn ăn cho xong để xem Hoàng Dung giấu thư từ gì trong viên sáp.
Chu Bá Thông trong chớp mắt đã ăn xong, ừng ực ừng ực húp cạn nước canh, người lão bộc kia nhặt nhạnh chén bát cho vào giỏ bước đi, Quách Tĩnh vội rút viên sáp trong bọc ra bẻ đôi, lấy ra tờ giấy giấu bên trong, quả nhiên là thư của Hoàng Dung, trên viết:
- Tĩnh ca ca, ngươi đừng sốt ruột, cha đã hòa hảo với ta rồi, để ta từ từ xin ông tha ngươi.
Ở dưới đề hai chữ:
- Dung nhi.
Quách Tĩnh sau lúc vui mừng như điên, đưa tờ giấy cho Chu Bá Thông xem.
Chu Bá Thông cười nói:
- Có ta ở đây, y không thả ngươi cũng không được. Chúng ta ép y phải thả chứ không cần xin xỏ. Nếu y không ưng thuận, ta bắt y nhốt vào động này mười lăm năm, ái chà, không được, không giam y lại là hơn, đừng để y ở trong động cũng luyện thành võ công kỳ diệu Phân tâm nhị dụng, song thủ hỗ bác.
Nhìn thấy trời đã tối dần, Quách Tĩnh ngồi xếp bằng vận công, chỉ là trong lòng nhớ tới Hoàng Dung, rất lâu không tập trung được, qua hồi lâu mới đạt tới chỗ tĩnh hư huyền mặc, trong lòng không còn tạp niệm, vận khí từ Ðan điền lưu chuyển khắp toàn thân mấy vòng, chợt nghĩ thầm nếu luyện được võ công thượng thừa một người thành hai, hai tay chia ra giáp kích, bên trong vận khí cũng chia ra hai bên, không liên hệ gì với nhau mới hay, lúc ấy bèn dùng tay bịt một lỗ mũi, chia ra bên trái hít vào bên phải thở ra, bắt đầu luyện tập.
Luyện được khoảng một canh, tự thấy hơi có tiến bộ, chợt nghe tiếng gió ào ào, vội mở mắt nhìn, chỉ thấy trong bóng đêm râu tóc bay phất phơ, Chu Bá Thông đang luyện quyền. Quách Tĩnh mở to mắt ngưng thần quan sát, thấy y tay trái sử dụng bảy mươi hai lộ Không minh quyền, tay phải đang đánh một chưởng pháp khác của phái Toàn Chân. Y xuất chưởng phát quyền rất chậm, nhưng chiêu nào đánh ra cũng rít gió ào ào, đủ thấy trong nhu có cương, kình lực không phải tầm thường. Quách Tĩnh nhìn thấy vô cùng khâm phục.
Ðúng lúc một người luyện tới mức vong hình, một người nhìn tới mức xuất thần, chợt nghe Chu Bá Thông kêu "ái chà", kế chát một tiếng, một vật đen bóng dài dài từ người y bay ra đập vào gốc cây xa xa, như bị y dùng tay ném ra. Quách Tĩnh thấy y loạng choạng một cái, giật mình bước mau tới hỏi:
- Ðại ca, chuyện gì thế?
Chu Bá Thông nói:
- Ta bị rắn độc cắn rồi! Ðau buốt tới tận đỉnh đầu?
Quách Tĩnh càng hoảng sợ, vội chạy tới bên cạnh, thấy Chu Bá Thông thần sắc thay đổi hẳn, bèn đỡ vai y dìu vào trong động, xé một mảnh vải áo buộc vào đùi để chất độc nhất thời không lan lên trên. Quách Tĩnh lấy hỏa tập trong bọc ra, đánh lửa lên xem, đột nhiên tim đập mạnh, chỉ thấy một bên bắp chân y đã sưng lên to gấp đôi lúc bình thường.
Chu Bá Thông nói:
- Trên đảo trước nay không có loại bức xà độc màu xanh này, không biết ở đâu tới đây? vốn là ta đang múa quyền, con rắn cũng không thể cắn trúng ta, vì hai tay ta chia ra đánh hai loại quyền pháp, hơi bị phân tâm, ờ... .
Quách Tĩnh nghe y giọng nói run lên, biết y trúng độc rất nặng, nếu không dùng nội công thượng thừa ngăn chặn chất độc thì đã hôn mê chết rồi, trong lúc hoảng hốt khom lưng hút chất độc từ vết thương của y. Chu Bá Thông vội kêu lên:
- Không được, chất độc của con rắn này không phải tầm thường, ngươi hút vào là chết đấy.
Quách Tĩnh lúc ấy chỉ muốn cứu mạng y, còn nghĩ gì tới sự an nguy của mình, tay phải đè chặt y xuống, không ngừng hút máu trên vết thương của y. Chu Bá Thông muốn xô ra cản trở, nhưng toàn thân đã mềm nhũn, không động đậy gì được, qua một lúc thì hoa mắt ngất đi. Quách Tĩnh hút một lúc khoảng ăn xong bữa cơm thì đã hút được quá nửa chất độc ra, nhổ cả xuống đất. Chất độc vừa giảm, Chu Bá Thông rất lại nội công thâm hậu, ngất đi nửa giờ thì tỉnh lại, hạ giọng nói:
- Huynh đệ, nếu ca ca hôm nay phải chầu trời, lúc lâm tử được kết giao với một người anh em tình sâu nghĩa nặng như ngươi thì ta cũng rất vui mừng.
Quách Tĩnh và y tuy kết giao chưa bao lâu, nhưng hai người đều tính tình ngay thẳng, hiểu rõ lòng dạ nhau, cũng như bạn tốt chơi với nhau đã mấy mươi năm, lúc ấy thấy y dáng vẻ như sắp chết, bất giác nước mắt chảy ròng ròng.
Chu Bá Thông cười thảm một tiếng, nói:
- Quyển thượng Cửu âm chân kinh đặt trong hộp đá dưới đất chỗ ta nằm lẽ ra phải giao cho ngươi, nhưng ngươi hút chất độc của bức xà, tính mệnh cũng không thể kéo dài, chúng ta sẽ nắm tay nhau xuống suối vàng, rốt lại cũng không sợ không có người bầu bạn, dưới cõi âm sẽ chơi trò bốn người.., không, bốn con ma đánh nhau, kể cũng vui vẻ, hô hô, hô hô. Bọn Ðại đầu quỷ, vô thường quỷ ở dưới đó nhất định sẽ rất lạ lùng, mặt ma biến sắc.
Nói tới đó lại càng cao hứng.
Quách Tĩnh nghe y nói mình cũng sẽ phải chết, nhưng lại thấy toàn thân không có gì khác lạ, lúc ấy bèn đánh hỏa tập lên, muốn xem vết thương của y.
Hỏa tập cháy một lúc, chỉ còn một nửa, nhìn thấy sắp tắt y thuận tay mò lấy tờ giấy trong cái bánh bao của Hoàng Dung châm vào ngọn lửa, định tìm củi khô lá khô trong động để đất, nhưng lúc ấy đang là mùa hè, cây lá đang xanh, mò dưới đất một lúc chỉ thấy toàn là cỏ xanh.
Y sốt ruột, lại lục lọi trong bọc xem có cái gì đốt được không, tay phải mò vào túi, chạm phải một vật không phải vải, không phải da, nguyên là vật Mai Siêu Phong dùng để bọc thanh chuỷ thủ, lúc ấy cũng không kịp nghĩ kỹ, lấy ra châm vào ngọn lửa, đưa lên mặt Chu Bá Thông, muốn xem sắc mặt của y ra sao. Dưới ánh lửa chỉ thấy một làn khí đen xông lên bộ mặt xám ngoét của y, bộ mặt bạch phát hồng nhan đã không còn tươi tắn nữa.
Chu Bá Thông thấy ngọn lửa, đưa mắt nhìn y cười khẽ một tiếng, nhưng thấy sắc mặc Quách Tĩnh vẫn như thường, không hề có triệu chứng gì là trúng độc không sao hiểu được, đang còn ngẫm nghĩ, đưa mắt qua thấy vật đang cháy trên tay y đầy những chữ, ngưng thần nhìn kỹ thấy toàn là khẩu quyết luyện công chi chít, chỉ nhìn được hơn mười chữ đã biết ngay là kinh văn Cửu âm chân kinh, giật nảy mình, không kịp hỏi vật này từ đâu tới, lập tức giơ tay bóp tắt ngọn lửa, hít vào một hơi, hỏi:
- Huynh đệ, ngươi đã uống qua linh đan diệu dược gì? Tại sao nọc độc của bức xà lợi hại như thế mà, không làm ngươi bị thương?
Chương trước | Chương sau