Disneyland 1972 Love the old s
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 68 đánh giá )

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long - Hồi 6 - Kỳ phùng kỳ ngộ

↓↓

Vị cô nương đó làm sao có thể tìm ra một chỗ như vầy ? Cả Tiểu Cao cũng không thể không bội phục.

bạn đang xem “Anh hùng Vô lệ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Khiến cho chàng không tưởng nỗi là thần trí của nàng hồi nãy rành rành rất tỉnh táo, độc trên mình hình như đã bị viên thuốc của chàng trục ra hết, nhưng hiện tại lại hôn mê ngã xuống, hơn nữa lần này còn bất tỉnh lâu hơn hồi nãy.


Tiểu Cao vốn luôn luôn nghĩ giải dược của mình tuyệt đối hữu hiệu, hiện tại lại có chút hoài nghi.


Có phải nàng trúng độc quá nặng, đã xâm nhập vào cốt tủy huyết mạch ? Hay là giải dược của chàng không đủ sức ?


Không cần biết ra sao, Tiểu Cao không có cách nào bỏ đi như vậy.


Bởi vì tình huống của nàng rất không ổn định, có lúc hôn mê, có lúc tỉnh táo, lúc hôn mê dầm dề mồ hôi lạnh nói năng lảm nhảm, lúc tỉnh táo lại dùng đôi mắt vô thần hư nhược nhìn Tiểu Cao, chừng như sợ Tiểu Cao bỏ rơi nàng mà đi.


Tiểu Cao chỉ còn nước ở lại hộ tống nàng, cả thói quen mỗi ngày phải ăn mì củ cải trắng đều bỏ qua. Lúc đói là ra cửa sau mua vài cái bánh bao, lúc mệt lại dựa ghế ngủ một giấc.


Chàng cũng không biết mình vì sao phải làm như vậy, không ngờ có thể vì một nữ nhân xa lạ mà hoàn toàn cải biến mọi quy luật sinh hoạt mình chưa bao giờ cải biến.


Nànglà một nữ nhân cực kỳ mỹ lệ.


Tiểu Cao lần đầu dùng khăn lau sạch mồ hôi và phấn hóa trang trên mặt nàng đã phát hiện nàng không những có đôi chân cực đẹp, dung mạo cũng cực đẹp.


Nhưng nếu quả có người nói Tiểu Cao vì thích nàng cho nên mới ở lại, Tiểu Cao thà chết cũng không thừa nhận.


Trong tâm tưởng của chàng chưa bao giờ nghĩ đến nữ nhân, chàng luôn luôn nghĩ địa vị của nữ nhân trong tâm lý chàng chỉ bất quá giống như địa vị của một miếng rau trong chén cơm trắng vậy.


Vậy chàng vì cái gì ?


Có phải vì cảnh ngộ bi thảm của nàng ? Hay là vì đôi mắt tuy trầm lặng vô ngôn lại tràn đầy vẻ cảm kích lẫn khẩn cầu ?


Tình cảm giữa người và người vốn người thứ ba vĩnh viễn vô phương liệu giải, cũng vô phương giải thích.


Hình như đã qua ba ngày, Tiểu Cao tuy cảm thấy mình mệt mỏi, nhưng lại không một chút hối hận.


Nếu quả chuyện này phát sinh lại lần nữa, chàng vẫn làm như vậy.


Hai ngày qua, nàng tuy không nói với chàng câu nào, nhưng nhìn nhãn thần của nàng là có thể thấy nàng đã xem chàng như người thân cận nhất trên thế giới này, người cần thiết duy nhất trên thế giới này.


Thứ cảm giác đó là thứ cảm giác ra sao ?


Chính Tiểu Cao cũng không biết trong tâm có tư vị gì, chàng cả đời chưa bao giờ có ai đối với chàng như vậy.


Có một ngày lúc chàng tỉnh dậy, đã phát hiện nàng đang lẳng lặng nhìn chàng, lẳng lặng nhìn một hồi rất lâu, chợt nói:


- Ngươi mệt rồi, ngươi cũng nên nằm ngủ một giấc.


Thanh âm của nàng khinh nhu bình đạm, Tiểu Cao cũng không do dự gì nằm xuống liền, nằm trên phân nửa giường nàng nhường. Hai người chừng như đều cảm thấy đó là chuyện rất tự nhiên, giống như lúc gió xuân lăn tăn lượn trên mặt đất là hoa lá nhất định nở rộ một cách tự nhiên vậy.


Tiểu Cao vừa nằm xuống đã ngủ liền.


Chàng thật quá mệt mỏi, cho nên vừa nằm xuống là ngủ ngon lành, cũng không biết ngủ được bao lâu, lúc tỉnh dậy đã gần đến hoàng hôn.


Người ngủ bên cạnh chàng đã đi chải tóc rửa mặt, hoán đổi y phục, dùng một dải lụa cột mái tóc dài mịn màng, ngồi ở đầu giường lẳng lặng nhìn chàng.


Khung trời ngoài cửa sổ đã dần dần mờ tối, gió lạnh gào rít đã dần dần tản mác.


Trời đất một mảng thanh bình ôn nhu, nàng đột nhiên thở dài hỏi chàng:


- Ngươi có biết ta tên gì không ?


- Ta không biết.


- Cả tên ta ngươi cũng không biết, tại sao lại đối với ta tốt như vậy ?


"Ta cũng không biết". Tiểu Cao đáp.


Chàng thật không biết sao ?


Chàng chỉ biết chàng đã gặp được một nữ nhân như vậy, đã làm chuyện như vậy.


Những thứ khác chàng đều không biết đến.


Nàng đột nhiên thở dài nhè nhẹ:


- Kỳ thật ta cũng không biết ngươi là ai, cũng không biết tên của ngươi.


Nàng vuốt nhẹ mặt chàng:


- Nhưng ta biết ngươi nhất định cũng nhường một chỗ cho ta nằm.


Chàng nhường chỗ, nàng nằm xuống, nằm bên cạnh chàng, nằm trong lòng chàng.


Tất cả mọi chuyện đều xảy ra một cách tự nhiên làm sao, giống như lúc mưa xuân tưới thắm mặt đất, vạn vật đều nhất định có thể sinh trưởng một cách tự nhiên như vậy.


Tự nhiên làm sao, đẹp làm sao, đẹp đến mức làm say lòng người.


Đêm lạnh tĩnh lặng, đường trường tĩnh lặng.


Bọn họ tay trong tay, đạp tuyết phủ trên đường, tìm đến một quán nhỏ bài dưới mái hiên nhà, ăn một tô cháo thịt cừu vừa thơm vừa cay.


Bọn họ không uống rượu.


Bọn họ không cần dùng đến rượu mới thích thích được nhiệt tình của bọn họ.


Sau đó bọn họ lại tay trong tay, trở về tiểu khách sạn nơi Tiểu Cao trú ngụ, bởi vì Tiểu Cao còn có vài vật còn để lại ở đó.


Vừa quẹo qua đường vào khách sạn, bọn họ phát hiện một chuyện rất kỳ quái.


Bàn tay của nàng vốn đang ấm áp trong tay chàng đột nhiên biến thành băng lãnh.


Cửa khách sạn đã đóng chặt, nhưng có một người đang đứng dưới ánh sáng vàng vọt của lồng đèn treo ngoài cửa.


Một người giống hệt người gỗ, đứng bất động giữa gió lạnh đêm đông, một khuôn mặt đông cứng đến mức tím lịm, nhưng thái độ lại vẫn rất trầm tĩnh.


Tiểu Cao nắm chặt bàn tay lạnh buốt của nàng, nhẹ nhàng thốt:


- Nàng đừng lo, người đó không phải đến tìm nàng.


- Sao chàng biết ?


- Gã là người của Đại Tiêu Cục, hôm rằm ta có gặp qua gã một lần.


- Chỉ cần gặp người ta một lần là chàng không thể quên sao ?


- Đại khái không thể quên.


Bọn họ còn chưa đi tới, người đó quả nhiên đã cung cung kính kính cúi mình hành lễ với Tiểu Cao:


- Tiểu nhân Tôn Đạt, bái kiến Cao đại hiệp.


- Ngươi sao lại biết ta là ai ?


"Hôm rằm tiểu nhân đã từng gặp Cao đại hiệp một lần". Tôn Đạt trầm tĩnh đáp:


"Là gặp bên ngoài gian mật thất nơi Dương Kiên bị hành thích".


- Lẽ nào người ngươi gặp qua một lần là không thể quên sao ?


- Không thể.


Tiểu Cao cười:


- Ta cũng nhớ ngươi, ngươi hôm đó là người duy nhất không bị ta đánh gục.


- Đó là nhờ Cao đại hiệp hạ thủ lưu tình.


- Ngươi đứng đây làm gì ? Có phải đang đợi ta ?


"Phải". Tôn Đạt đáp:


"Thạch Nhạn đã đợi ở đây hai ngày một đêm".


- Một mực đứng ở đây đợi ?


- Hai ngày nay Cao đại hiệp hành tung bất định, tiểu nhân sợ lỡ dịp, cho nên một bước cũng không dám ly khai.


- Nếu quả ta còn chưa về ?


- Vậy thì tiểu nhân chỉ còn nước đợi tiếp.


- Nếu quả ta còn tới ba ngày ba đêm nữa mới về, ngươi cũng đứng ở đây đợi ta ba ngày ba đêm ?


"Cho dù Cao đại hiệp có đi ba tháng mới về, tiểu nhân cũng đứng đây đợi". Tôn Đạt bình bình tĩnh tĩnh đáp.


"Ai muốn ngươi làm như vậy ?" Tiểu Cao hỏi gã:


"Có phải là Trác Đông Lai ? Lẽ nào hắn muốn ngươi làm cái gì, ngươi đều đi làm hết ?".


- Trác tiên sinh luôn luôn lệnh xuất như sơn, cho tới nay còn chưa có ai dám kháng cự lại mệnh lệnh.


- Các người tại sao lại nghe lời hắn như vậy ?


"Tiểu nhân không biết". Tôn Đạt đáp:


"Tiểu nhân chỉ biết phục tòng mệnh lệnh, chưa bao giờ nghĩ đến tại sao".


Cao Tiệm Phi thở dài:


- Con người đó thật là người vĩ đại, không những có đảm chí, có mưu lược, có nhãn quang, hơn nữa còn có biết bao đại tướng. Cho nên ta một mực không hiểu được đại long đầu của Đại Tiêu Cục của các ngươi tại sao không phải là gã ?


Tôn Đạt hoàn toàn không có phản ứng gì, chừng như căn bản không nghe thấy những lời đó, lại rút trong tay áo ra một tấm thiệp đỏ, cung cung kính kính dụng song thủ dâng lên.


- Đây là do Trác tiên sinh đặc biệt muốn tiểu nhân mang đến giao cho Cao đại hiệp.


- Ngươi đứng đây hai ngày một đêm là vì muốn giao cho ta lá thiệp này ?


- Phải.


- Ngươi có nghĩ đến nếu quả ngươi gởi nó lại quầy, ta cũng có thể đọc được không ?


"Tiểu nhân không nghĩ đến". Tôn Đạt đáp:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Khi con gái 30

Khi con gái 30

Khi 20, say rượu lần đầu vì thất tình, khóc lóc vật vã thảm thiết. 30 tuổi, thảnh

27-06-2016
Nhan sắc

Nhan sắc

Người đàn bà đứng tuổi hỏi đàn bà trẻ: – Em đã ngủ với chồng chị chưa? Đàn

30-06-2016
Sáng ba tối bốn

Sáng ba tối bốn

Ở Tống Quốc có một người rất thích nuôi khỉ, nên người ta đặt cho anh ta cái tên

24-06-2016
Rất xa, rất gần

Rất xa, rất gần

Tôi không còn nhớ mình đã bắt đầu biết yêu từ khi nào. Nhưng trong trí óc của tôi

24-06-2016
Đâu chỉ bất ngờ

Đâu chỉ bất ngờ

Huy chắc chắn không phải là một thằng nhóc 16 tuổi hư đốn. Bởi nó không hút thuốc,

28-06-2016