Pair of Vintage Old School Fru
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 117 đánh giá )

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long - Hồi 4 - Kỳ tập

↓↓

- Tại sao ?

bạn đang xem “Anh hùng Vô lệ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Bởi vì gã đã biết Châu Mãnh chỉ bất quá muốn lợi dụng gã làm nghi binh, hơn nữa còn tồn tâm muốn gã đi tìm chết, bởi vì Châu Mãnh đã sớm biết gã tuyệt không thể đắc thủ". Trác Đông Lai đáp:


"Gã không sợ bị người ta lợi dụng, nhưng gã không chịu được thứ vũ nhục đó".


Trác Đông Lai lại nói:


- Hà huống ta còn ra giá cao hơn xa cái giá Châu Mãnh trả.


Tư Mã Siêu Quần nhìn hắn, trong mắt lại lộ xuất vẻ chế giễu:


- Hiện tại ta mới biết tại sao ngươi không giết Châu Mãnh. Ngươi muốn y sống sót trở về, ngươi muốn y tận mắt nhìn thấy bài học thảm thống mà ngươi cấp cho hắn, muốn hắn biết ngươi lợi hại cỡ nào.


Y mỉm cười nhìn Trác Đông Lai:


- Ngươi luôn luôn như vậy, luôn luôn muốn để người ta vừa hận ngươi, lại vừa sợ ngươi.


"Không sai, ta muốn Châu Mãnh sợ hãi, muốn hắn sợ mà làm những chuyện sai lầm ngu ngốc không thể tha thứ được". Trác Đông Lai đáp:


"Chỉ bất quá ta tịnh không muốn hắn sợ ta, mà muốn hắn sợ ngươi".


Thanh âm của hắn càng nhu hòa:


- Ngoại trừ bọn ta ra, không ai biết hành động lần này do ai chủ trì.


Tư Mã Siêu Quần lại nhảy dựng, gân xanh trên trán vồng lên.


"Nhưng ta biết". Y hét lớn:


"Muốn làm đại sự gì, ngươi tại sao không hỏi ta tới một tiếng ? Tại sao phải đợi đến lúc ngươi làm rồi mới nói cho ta biết ?" Thái độ của Trác Đông Lai vẫn rất bình tĩnh, dùng ánh mắt vừa bình tĩnh vừa ôn nhu ngưng thị nhìn Tư Mã Siêu Quần.


"Bởi vì chuyện ta muốn ngươi làm không phải là mấy chuyện đó". Hắn đáp:


"Chuyện ta muốn ngươi làm là đại sự, muốn ngươi trở thành một anh hùng không tiền khoáng hậu trong giang hồ, hoàn thành bá nghiệp không tiền khoáng hậu trong võ lâm".


Tư Mã Siêu Quần nắm chặt song quyền, trừng trừng nhìn hắn một hồi rất lâu, đột nhiên thở dài một hơi, song quyền đang nắm chặt cũng buông thõng.


Nhưng người của y đã đứng lên, chầm chậm bước ra ngoài.


Trác Đông Lai đột nhiên lại hỏi y:


- Cao Tiệm Phi còn đang ở vùng phụ cận Trường An, đợi ngươi hồi âm, ngươi chuẩn bị lúc nào giao thủ với y ?


Tư Mã Siêu Quần không quay đầu lại:


- Tùy ngươi.


Thanh âm của y đột nhiên biến thành rất lãnh đạm:


- Mấy chuyện đó, ngươi nhất định đã có kế hoạch từ sớm, không cần biết giao thủ lúc nào, y đều không có tới một cơ hội, bởi vì ngươi tuyệt không cho y một chút cơ hội.


Tư Mã Siêu Quần hững hờ nói:


- Cho nên mấy chuyện đó sau này ngươi cũng bất tất phải đi hỏi ta.


oo Lúc Cao Tiệm Phi tỉnh dậy, chân tay đã lạnh ngắc tê cứng.


Trong gian phòng của khách sạn rẻ tiền đó, vốn còn có một lò lửa nho nhỏ, nhưng hiện tại than trong lò lửa đã cháy rụi.


Chàng nhảy nhổm lên, đứng trên giường làm sáu bảy chục thứ tư thế kỳ quái, thân thể chàng chừng như một cọng bún có thể uốn éo tùy theo bất kỳ tư tưởng ý muốn gì của chàng. Lúc làm đến tư thế thứ mười một, trên dưới toàn thân chàng đã bắt đầu ấm áp, đợi đến khi chàng dừng tay, đã cảm thấy tinh thần phấn chấn, tươi tỉnh sinh động, tâm tình cũng cực kỳ khoan khoái.


Chàng tin rằng mình hôm nay nhất định có thể gặp người mang cái hòm đó.


Hôm qua sau khi rời khỏi trà quán, chàng lại gặp người đó ba lần, một lần bên cạnh một con sông nhỏ đã đóng băng, một lần dưới chân núi, một lần trong một con hẻm trong thành Trường An.


Chàng nhìn rất rõ.


Tuy chàng cho đến hiện tại vẫn chưa nhìn rõ mặt người đó, nhưng cái áo choàng độn bông màu xám xịt và cái hòm da bò màu nâu đậm đều tuyệt đối không thể nhìn lầm được.


Chỉ tiếc mỗi lần chàng đi đến, người đó đã như đột nhiên tan biến trong không khí.


Chàng quyết định không tiếp tục truy đuổi nữa, quyết định trước hết trở về làm một giấc cho khỏe.


Bởi vì chàng đã phát hiện người đó tịnh không phải là không muốn gặp chàng, nếu cũng cũng đã không thể cố ý xuất hiện ba lần trước mặt chàng.


Y nhất định đang thăm dò chàng, thăm dò võ công của chàng, thăm dò xem chàng có ác ý gì đối với y không.


Tiểu Cao tin rằng nếu quả mình không đi tìm y nữa, y sớm muộn gì cũng xuất đầu lộ diện.


Tuyết tuy đã ngừng rơi, khí trời lại càng lạnh, Tiểu Cao quyết định đi ra ngoài ăn một chén mì nóng nghi ngút cho ấm bụng.


Vừa vào đến cái quán nhỏ mà chàng thường đến, Tiểu Cao quả nhiên lại nhìn thấy người đó, và cái hòm của y.


Hiện tại còn chưa đến giờ ăn trưa, khách nhân trong quán còn chưa đông lắm.


Người đó đang ngồi ở cái góc mà Tiểu Cao thường ngồi, lẳng lặng ăn một chén mì, cũng ăn thứ mì củ cải trắng mà Tiểu Cao thường ăn.


Cái hòm của y đặt bên cạnh tay y. Một cái hòm dẹp dẹp, rộng cỡ hơn một thước, dài hơn hai thước.


- Trong cái hòm đó thật ra giấu vật gì ? Một cái hòm bình phàm như vậy làm sao có thể là vũ khí đáng sợ nhất trong thiên hạ ?


Tiểu Cao thật sự rất muốn xông tới, giật lấy cái hòm mở ra xem.


Nhưng chàng nhẫn nhịn không xung động.


Không cần biết ra sao, lần này chàng đã nhìn rõ khuôn mặt của người đó.


Một khuôn mặt vàng khè, một đôi mắt vô thần ảm đạm, bộ dạng hữu khí vô lực, giống như một người đã mang trọng bệnh mười sáu mười bảy năm, bệnh sắp chết đến nơi.


Quán tuy còn rất nhiều ghế trống, Tiểu Cao lại mặt dày bước tới ngồi xuống đối diện người đó, trước hết kêu một chén mì, sau đó lập tức nói với người đó:


- Ta họ Cao, "cao" trong cao sơn lưu thủy. Ta tên là Cao Tiệm Phi, nghĩa là dần dần bay cao.


Người đó hoàn toàn không có phản ứng gì, chừng như căn bản không nhìn thấy đối diện có một người ngồi xuống.


Cái hòm da bò màu nâu sậm đặt trên bàn, Tiểu Cao chỉ cần thò tay ra là nắm được.


Nếu quả chàng thò ta nắm lấy cái hòm đó rồi quay mình bỏ đi, có thể phát sinh ra hậu quả gì ?


Tiểu Cao không dám thử.


Đảm khí của chàng không nhỏ, trong thiên hạ chừng như không có nhiều chuyện chàng không dám làm.


Nhưng con người nhìn giống như bệnh hoạn gần chết đó lại chừng như có một thứ lực lượng thần bí mà ai ai cũng không thể giải thích được, hơn nữa cũng không thể tưởng tượng được, đủ để khiến cho bất kỳ một ai đều không dám sinh xuất một chút ý tứ mạo phạm đối với y.


Tiểu Cao lại nhìn y chằm chằm cả nửa ngày, chợt hạ giọng chỉ đủ để một mình y nghe:


- Ta biết là ngươi. Ta biết người giết Dương Kiên là ngươi.


Người đó chung quy đã ngẩng đầu nhìn chàng một cái, trong đôi mắt vô thần ảm đạm chợt lấp lóe ánh hàn quang, giống như giữa không trung u ám đột nhiên có một lằn chớp nhóa lên.


Nhưng sau tia chớp tịnh không có tiếng sấm.


Người đó lập tức lại khôi phục bộ dạng hữu khí vô lực, lẳng lặng quăng vài đồng tiền trên mặt bàn, lẳng lặng khiêng cái hòm lên, lẳng lặng bước ra ngoài.


Tiểu Cao lập tức đuổi theo.


Lần này người đó không ngờ không giống như ba lần trước, không còn đột nhiên biến mất trong không khí.


Y một mực bước về phía trước, hơn nữa còn đi rất chậm, chừng như sợ Tiểu Cao đuổi không kịp y.


Đi được nửa canh giờ, Tiểu Cao chợt phát hiện y lại đi vào con hẻm mà hôm qua chàng đã gặp y một lần.


Trong hẻm không có người, là một hẻm cụt không có đường ra.


Tim Tiểu Cao đập mạnh.


- Y có phải vì ta đã biết bí mật của y cho nên mới dẫn ta vào đây, muốn dùng cái hòm thần bí đó giết ta giệt khẩu ?


Tiểu Cao căn bản không biết cái hòm đó thật ra là thứ vũ khí gì, cũng không biết mình có thể dùng kiếm chiêu quyền chưởng để đối phó không ?


Bởi vì không biết, cho nên trong tâm chàng đột nhiên cảm thấy một nỗi sợ hãi khủng bố chưa từng có.


Nhưng người đó xem ra lại không giống bộ dạng muốn lấy mạng người ta, cũng không giống như bộ dạng có thể lấy mạng người ta.


Hiện tại y đã quay mình lại, đối diện với Tiểu Cao, qua một hồi rất lâu mới dùng một thanh âm khàn khàn bình hòa hỏi Tiểu Cao:


- Ngươi có biết ta là ai không ?


- Không biết.


- Trước rằm tháng giêng ngươi có từng gặp ta chưa ?


- Không.


- Ta nhìn có giống kẻ sát nhân không ?


- Không giống.


- Ngươi có nhìn thấy ta giết người không ?


- Không.


- Vậy ngươi tại sao lại nói ta đã giết Dương Kiên ?


"Bởi vì cái hòm của ngươi". Tiểu Cao đáp:


"Ta biết cái hòm đó là một thứ vũ khí thần bí phi thường, hơn nữa đáng sợ phi thường".


Người đó ngưng thị nhìn Tiểu Cao.


Ánh mắt, thần thái, tư thế đứng, nhịp độ hô hấp, chất liệu y phục và cái bao bố thô lậu trong tay Tiểu Cao, toàn thân trên dưới mỗi một chỗ y đều không bỏ sót.


Y nhìn có vẻ còn kỹ càng hơn cả Trác Đông Lai, trong đôi mắt vô thần ảm đạm của y chừng như ẩn tàng một thứ ám khí tinh mật đặc biệt chế tạo để bắn ra quan sát người ta.


Sau đó y lại dùng thứ thanh âm bình hòa như hồi nãy hỏi Tiểu Cao:


- Ngươi nói tên ngươi là Cao Tiệm Phi ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Bó hoa có lõi

Bó hoa có lõi

Với mẹ, hoa là thứ không ăn được, tất nhiên, trừ loại có lõi vừa mới xuất hiện

30-06-2016
Mẹ của bạn tôi

Mẹ của bạn tôi

Mẹ hắn khóc khô cả nước mắt vì hắn, và khuyên hắn đi học lại. Hắn không chịu,

23-06-2016
Cuối năm cưới

Cuối năm cưới

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Hợp đồng tình bạn

Hợp đồng tình bạn

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Tháng năm không ở lại" ) Thanh

27-06-2016
Love bus

Love bus

Hạnh phúc đôi khi như cơn gió, nếu ta không nắm giữ sẽ bay đi rất nhanh. *** 1. Hạnh

26-06-2016
Con heo gàn dở

Con heo gàn dở

Thế là mọi sự bắt đầu từ chuyện con heo mà vợ tôi mua cách đây sáu

27-06-2016