Polaroid
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 129 đánh giá )

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long - Hồi 3 - Đầu lâu tốt

↓↓

- Quý tính ? Đại danh ?

bạn đang xem “Anh hùng Vô lệ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Gã không cười, nhưng cũng không cự tuyệt đáp lời:


- Họ Tôn, Tôn Thông.


- Ngươi khỏe chứ ?


"Tuy không quá khỏe, cũng không thể coi là quá xấu". Tôn Thông hững hờ đáp:


"Tối thiểu đầu của ta còn dính trên cổ".


Tiểu Cao cười lớn:


"Biết đầu mình còn dính trên cổ mình đích xác là chuyện rất khoái trá". Chàng nói:


"Nếu quả còn có thể biết đầu Dương Kiên ở đâu, vậy lại càng khoái trá hơn".


- Ngươi biết ?


"Ta chỉ biết Trác tiên sinh nhất định không chịu nhìn thấy đầu lâu của Dương Kiên lọt vào tay Châu Mãnh, để hắn giơ lên diệu vũ dương oai trước mặt đám bằng hữu giang hồ của hắn". Tiểu Cao đáp:


"Cho nên các ngươi mới ở đây".


- Chuyện ngươi biết xem ra không ít.


"Chỉ tiếc ta còn không minh bạch lắm". Tiểu Cao nói:


"Người muốn đi Lạc Dương tịnh không nhất định phải đi trên quan đạo, cả người xứ lạ như ta cũng biết tối thiểu còn có hai ba con đường nhỏ khác".


- Ta chỉ lo đại lộ, không lo tiểu lộ.


- Tại sao ?


- Người đi tiểu lộ, lá gan có lẽ cũng không quá lớn, không cần có ta đi đối phó.


- Nói hay ! Hay cực hay !


Tiểu Cao lấy bình trà của Tôn Thông rót một chén, chợt hạ thấp giọng hỏi:


- Ngươi có phát hiện người khả nghi nào không ?


- Chỉ phát hiện một người.


- Ai ?


- Ngươi !


Tiểu Cao lại cười lớn:


- Nếu quả thật là ta, vậy thì không khoan khoái lắm.


- Ai không khoan khoái ?


"Ngươi !" Tiểu Cao nhìn Tôn Thông:


"Nếu quả ta muốn mang đầu lâu của Dương Kiên xông qua con đường này, các hạ có lẽ có thể chợt phát hiện cái đầu lâu tốt đẹp của các hạ đã không còn dính trên cổ các hạ nữa".


Chàng không ngờ còn muốn giải thích:


- Ý tứ "các hạ" là ngươi.


Tôn Thông không nổi giận, sắc mặt cũng không biến đổi, cả đôi mắt cũng không chớp.


"Ta cũng nhìn ra ngươi không có mang đầu Dương Kiên !" Tôn Thông nói:


"Nhưng ta nhìn ra ngươi mang theo một thanh kiếm".


- Ngươi nhìn không sai.


-Ngươi tại sao không rút kiếm của ngươi ra thử xem ?


- Thử cái gì ?


"Thử xem thật ra đầu lâu của ai rớt khỏi cổ". Tôn Thông đáp.


Tiểu Cao vuốt nhẹ cái bao bố thô lậu vĩnh viễn không rời khỏi bên tay chàng, mỉm cười lắc đầu:


- Ta không thể thử. Tuyệt đối không thể thử.


- Ngươi không dám ?


- Không phải không dám, mà là không thể.


- Tại sao ?


"Bởi vì thanh kiếm này của ta không phải dùng để đối phó ngươi". Tiểu Cao dùng một thái độ khách khí phi thường đáp lời:


"Bởi vì ngươi còn chưa xứng đáng".


Sắc mặt của Tôn Thông vẫn không biến đổi, nhưng trong đôi mắt lại bất chợt tràn đầy những tia máu li ti đỏ thẫm.


Có rất nhiều người trước lúc giết người đều biến thành bộ dạng như vậy.


Tay của gã buông thõng, nắm chặt cán kiếm đặt trên ghế.


Tiểu Cao lại đã đứng dậy, quay mình chuẩn bị bỏ đi. Nếu quả chàng muốn xuất thủ, không ai có thể ngăn cản chàng, nếu quả chàng không muốn xuất thủ, cũng không ai có thể miễn cưỡng.


Nhưng chàng còn chưa bước ra đã nghe thấy tiếng vó ngựa vùn vụt.


Trong tiếng vó ngựa còn pha trộn một tiếng cước bộ kỳ quái, chỉ có lúc mang giày đinh chạy trên băng tuyết mới có thể phát xuất thứ tiếng cước bộ đó.


Chàng vừa phân biệt ra hai thứ thanh âm bất đồng đó là đã nhìn thấy một thớt ngựa kiêu hùng phóng qua.


Kỵ sĩ trên ngựa râu ria xồm xoàm đầy mặt, vận một tấm áo choàng da cừu, trước ngực lại phạch rộng, để cho gió tuyết như đao phong quất thẳng vào lồng ngực trần trụi của hắn, hắn không thèm để ý chút nào.


Đằng sau còn có một người, trên chân mang một đôi giày đinh vải gai dầu, một tay nắm đuôi ngựa, một tay kia quảy một bao bố trên đòn tre, phóng theo kiện mã, miệng còn la lớn muốn tét hàm:


- Đầu Dương Kiên ở đây, đây là số phận của tên phản đồ.


Người trên ngựa hả họng cười lớn, tiếng cười như sư tử hống, chấn động lớp tuyết dày trĩu nặng trên mái hiên, từng mảng từng mảng rớt rơi.


Tiểu Cao đương nhiên không đi.


Chàng chưa từng gặp Châu Mãnh, nhưng chàng vừa liếc đã nhìn ra người đó nhất định là Châu Mãnh.


Ngoại trừ "Hùng Sư" Châu Mãnh ra, còn ai có cái oai phong đó ?


Chàng cũng không tưởng được Châu Mãnh sao có thể đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng chàng hy vọng Tôn Thông để bọn họ vượt qua.


Bởi vì chàng đã nhìn thấy trong tay Châu Mãnh giơ một thanh Kim Bối Đại Khảm Đao.


Kim Bối Đại Khảm Đao dài bốn thước chín tấc, sống đao còn dày hơn cả thớt của đồ tễ, lưỡi đao lại mỏng như tờ giấy.


Tôn Thông còn trẻ.


Tiểu Cao thật không muốn nhìn thấy một người trẻ tuổi như vậy bị một thanh đao như vậy chém chết trước vó ngựa.


Chỉ tiếc Tôn Thông đã bước ra, mang theo một làn kiếm quang trắng xóa như tuyết từ phía sau bàn bay lên, như phi điểu lượn vòng phóng tới, kiếm quang như cầu vồng, trực chỉ đâm vào yết hầu của Châu Mãnh.


Một chiêu đó chừng như là một ván bài cuối cùng của con bạc, cũng đã áp đặt toàn bộ tính mệnh cả nhà.


Một chiêu đó tất nhiên trí mệnh, không phải là mạng của đối phương, là mạng mình.


Châu Mãnh cười cuồng dại:


- Hảo tiểu tử, có gan.


Giữa tiếng cười, Kim Bối Đại Khảm Đao dài bốn thước chín tấc đã vung lên cao, kim quang trên sống đao và hàn quang trên lưỡi đao phản ánh tuyết quang sáng chói đến mức giống như kim châm đâm thẳng vào mắt người.


Tiểu Cao chỉ nhìn thấy đao quang lóe lên một cái, đột nhiên biến thành một màng lưới đỏ tươi.


Vô số điểm huyết hoa đỏ tươi giống như những tia lửa đột nhiên từ trong đao quang bắn ra, hòa lẫn với kiếm quang tuyết trắng bàng bạc tạo thành một bức đồ họa khiến cho người ta vĩnh viễn không quên được.


Không ai có thể hình dung cái đẹp đó, đẹp đến mức xốn xang như vậy, tàn khốc như vậy, thảm liệt như vậy.


Giữa phút giây đó, vạn sự vạn vật vạn chúng sinh giữa nhân thế đều như đã bị cái đẹp đó chấn kinh nhiếp hồn mà đình chỉ bất động.


Tiểu Cao chỉ cảm thấy cả nhịp tim lẫn hô hấp của mình như đã đình chỉ.


Đó tuy chỉ bất quá là một tích tắc, nhưng tích tắc đó lại phảng phất như vĩnh hằng.


Giữa thiên địa vốn chỉ có "chết" mới là vĩnh hằng.


Vó ngựa còn chưa dừng, Đinh Hài vẫn đang phi thân, phóng đi tới hơn hai mươi trượng, thi thể của Tôn Thông mới rơi xuống, rơi đằng sau người ngựa của bọn họ, rơi trên dải băng tuyết lãnh khốc vô tình chẳng khác gì lưỡi đao của thanh Kim Bối Đại Khảm Đao đó.


Sau đó trăm ngàn điểm huyết hoa mới nối đuôi những chấm tuyết hoa lắc rắc.


Huyết hoa đỏ tươi, tuyết hoa trắng trong.


Bôn mã hí dài, người thẳng lưng ngẩng mặt, kẻ mang giày đinh cũng nhẹ nhàng bay lên.


Châu Mãnh quày cương, kéo đầu ngựa bước nhỏ trở lại, Đinh Hài giống như một cánh diều cột trên đuôi ngựa.


Đám thanh y nhân hai bên đạo lộ tuy đã rút đao ra, lưỡi đao của bọn họ tuy cũng sáng chói như lưỡi đao của Châu Mãnh, nhưng sắc mặt và ánh mắt của bọn họ đã biến thành màu xám xịt chết chóc.


Châu Mãnh lại cười lớn.


"Các ngươi nhìn cho rõ, lão tử chính là Châu Mãnh". Hắn vừa cười vừa nói:


"Lão tử lưu lại đầu lâu của các ngươi chỉ vì lão tử muốn các ngươi giương mắt nhìn lão phu cho rõ ràng, đem miệng về mà bẩm báo với Tư Mã Siêu Quần và Trác Đông Lai lão tử đã đến, hiện tại đã muốn đi, cho dù nơi đây là long đàm hổ huyệt lão tử cũng muốn đến là đến, muốn đi là đi".


Hắn hét lớn một tiếng:


- Các người còn không mau cút đi ?


Đám thanh y nhân vốn đã thoái lui, nghe thấy tiếng hét đó, lập tức toàn bộ bỏ chạy, chạy còn nhanh hơn cả ngựa.


Châu Mãnh vốn đang muốn cười lớn, lại không cười, bởi vì hắn chợt nghe một người thở dài nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Con chim bị mù

Con chim bị mù

Thói quen của anh là thức sớm mỗi ngày để viết, và anh vô cùng ngạc nhiên khi có một

01-07-2016
Anh thề đi

Anh thề đi

Có một chàng trai đem lòng thích 1 cô gái, anh ta đã vạch ra cho mình kế hoạch tán tỉnh

01-07-2016
Ngày sinh nhật

Ngày sinh nhật

Từ khi nó sinh ra đã không có ngày sinh nhật. Kể cả trong giấy khai sinh. Lúc nhỏ nó

01-07-2016