XtGem Forum catalog
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 124 đánh giá )

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long - Hồi 18 - Nhất kiếm quang hàn

↓↓

Chiêu đó tuyệt không phải là chiêu thức anh hùng hảo hán dùng.

bạn đang xem “Anh hùng Vô lệ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tư Mã Siêu Quần tung hoành một đời, chưa từng dùng qua chiêu đó, Châu Mãnh cũng không tưởng nổi y có thể dùng nó.


Cho nên hắn cũng té theo, hai người đồng thời lăn trên mặt đất, hỏa khí của Châu Mãnh đã bốc bừng bừng. "Bình" một quyền, đánh thẳng như trời giáng vào sau lưng họ Tư Mã.


Họ Tư Mã lại vẫn ôm chặt lấy hắn không buông, lại dùng một thanh âm rất kỳ quái thì thào kề bên tai hắn:


- Đám huynh đệ của ngươi đại khái đều đã chết. Nhưng bọn ta nhất định phải giả như không biết.


Châu Mãnh thất kinh, đang muốn hỏi:


- Tại sao ?


Hắn không nói ra được tới một chữ, bởi vì miệng của hắn đã bị họ Tư Mã bịt chặt, lại nghe thì thầm bên tai:


- Bọn ta vẫn phải tiếp tục liều mạng, để người ta nghĩ bọn ta sắp lưỡng bại câu thương, đồng quy ư tận.


Châu Mãnh tịnh không phải chỉ là một tên hảo hán lổ mãng tất phu.


Hắn cũng là tay giang hồ lão luyện, cũng trong chớp mắt đã phát hiện ra biến hóa của tình thế.


Đám huynh đệ của hắn tuy còn đứng tại chỗ, nhưng cổ của mỗi một người đều đã ngoẹo thấp mềm nhũn.


Hắn đã ngửi được một mùi hôi khiến cho người ta trong tâm muốn ói mửa.


Lúc bọn họ đang khổ chiến, đã có người vô thanh vô tức thắt nghẹn yết hầu đám huynh đệ của hắn.


Những huynh đệ thân kinh bách chiến của hắn thật có thể chết trong tay người khác một cách dễ dàng như vậy sao ?


Châu Mãnh không tin, không thể tin, cũng không chịu tin.


Nhưng toàn thân hắn đều đã toát mồ hôi.


Họ Tư Mã không ngờ lại thừa cơ lộn một vòng đè lên người hắn, huy quyền đánh mạnh vào vùng thịt mềm nơi xương sườn của hắn.


Nhưng y đánh tịnh không nặng lắm, thanh âm càng nhỏ xíu.


- Không cần biết bọn ta thật ra là địch hay là bạn, lần này phải nghe lời nói của ta, nếu không ngươi và ta đều chết không nhắm mắt.


- Ngươi muốn ta làm sao ?


"Bọn ta đi, đi chung". Tư Mã Siêu Quần đáp:


"Lúc ta nói đi, bọn ta nhảy bật dậy mà đi".


Đột nhiên có người cười lên.


Một thanh âm âm dương quái khí vang lên:


- Tiểu Tư Mã quả nhiên còn có chút thông minh, chỉ tiếc đối với Châu Mãnh vẫn vô dụng. Trên thế gian này chỉ có Châu Mãnh giết người, không có Châu Mãnh bỏ chạy.


Họ Tư Mã chợt nhảy bật dậy, hét nhẹ một tiếng:


- Đi.


Đêm, vừa hàn lãnh vừa hắc ám, cho dù là một người mắt đã trải qua huấn luyện nghiêm cẩn cũng khó lòng nhìn thấy rõ cây cối và nham thạch kề bên, đương nhiên càng vô phương phân biệt đường đi và phương hướng.


Hà huống ở đây căn bản không có đường.


Một người nếu quả đã đi đến nơi không có đường, thông thường nói người đó đã đến lúc không còn đường để đi.


Tư Mã Siêu Quần đang thở hổn hển, phổi của hắn tuy đã gần rách, lại còn đang tận lực ức chế hơi thở của mình.


Mỗi một bắp thịt mỗi một phần gân cốt trên mình hắn đều chừng như đang bài trên một cái thớt, đang bị người ta dùng dao nhỏ xẻ cắt.


Tình huống của Châu Mãnh cũng không tốt hơn y. Hai người vai kề vai, đang đứng giữa một màn hắc ám hoang hàn, thở ì ạch không ngừng, tuy không nghe thấy tiếng cước bộ và dây cung của thợ săn, lại đã có thể cảm thấy nỗi bi thương trầm thống tuyệt vọng của dã thú sau khi bị thương còn đang bị thợ săn truy đuổi.


- Ngươi biết hồi nãy người đó là ai không ?


"Ta biết". Họ Tư Mã đáp:


"Bọn họ không chỉ đến có một người, bất cứ người nào trong số có lẽ đã đủ đến đối phó bọn ta".


Châu Mãnh cười lạnh:


- Không tưởng được Tư Mã Siêu Quần thiên hạ vô song cũng có thể nói ra những câu khó ngửi như vậy.


"Đó không phải là lời nói khó ngửi". Họ Tư Mã đáp:


"Đó là lời nói thật".


Châu Mãnh trầm mặc, qua một hồi rất lâu mới buồn bả thốt:


- Phải, đó là lời nói thật. Họ Tư Mã đã không còn là họ Tư Mã của ngày xưa, Châu Mãnh cũng không còn là Châu Mãnh trước đây, nếu không làm sao có thể bị người ta rượt đuổi đến mức không còn đường chạy như chó hoang vậy.


"Ta hiểu ý ngươi, ngươi vốn thà chết cũng không bỏ chạy, trên thế gian chỉ có Châu Mãnh sát nhân, không có Châu Mãnh bỏ chạy". Tư Mã Siêu Quần thốt:


"Nhưng ngươi tại sao lại muốn đem cái đầu lâu ngon lành của mình dâng cho bọn tiểu nhân vô sỉ thô bỉ ? Tại sao muốn để cho chúng giơ đầu lâu của bọn ta đi đổi lấy thanh danh vinh diệu mỹ tửu cao ca hoan xướng ?" "Ta cũng hiểu ý ngươi". Châu Mãnh đáp lời:


"Cho dù bọn ta muốn giao đầu lâu cho kẻ khác, cũng phải chọn một người đáng để bọn ta giao, tuyệt không thể giao cho Trác Đông Lai".


Trong bóng tối chợt có người đang vỗ tay:


- Ngươi nói đúng, nói cực đúng.


Lại là người âm dương quái khí đó, lại là tiếng cười âm âm trầm trầm đó:


- Hai cái đầu lâu ngon lành tốt đẹp như vậy làm sao có thể dâng cho thứ bại hoại như Trác Đông Lai ? Ta xem các ngươi chi bằng dâng cho ta.


Tiếng cười của gã bỗng lúc xa lúc gần, lúc trái lúc phải, khiến cho người nghe căn bản không nhận ra người gã thật ra đang ở đâu.


Toàn thân Châu Mãnh đã cứng đơ.


Người đó không phải là Trác Đông Lai, lại còn đáng sợ hơn cả Trác Đông Lai, Châu Mãnh cả đời chưa từng gặp phải người có khinh công đáng sợ như vậy.


Hắn đơn giản không tin trên thế gian có người có thể luyện thứ khinh công quỷ mị phiêu hốt như vậy.


Nhưng hắn rất mau chóng khôi phục lại vẻ trấn định, bởi vì hắn nghe Tư Mã Siêu Quần thì thào vào tai:


- Người nói không phải là một người, là hai huynh đệ song sinh. Chỉ cần bọn ta ráng nhẫn nhịn, bọn chúng cũng không dám khinh cử vọng động, cho nên bọn ta tuyệt không thể để cho chúng nhìn thấy hư thực của bọn ta.


Lúc đó, mặt hai người bọn họ chợt bị chiếu lóa lên, mỗi một vết thương, mỗi một nếp nhăn, mỗi một biểu tình trên mặt đều bị chiếu sáng.


Tối thiểu có ba mươi trản khổng minh đăng xảo thủ tinh chế, ba mươi ánh đèn cường liệt từ bốn phương tám hướng chiếu đến, chiếu trên người bọn họ.


Giữa một nháy mắt, thân người bọn họ đều đứng thẳng như ngọn bút, trên mặt cũng hoàn toàn không có tới một chút biểu tình gì.


Bọn họ tuy vẫn không nhìn thấy đối phương đang ở đâu, nhưng bọn họ cũng không để cho đối phương nhìn thấy vẻ khủng bố mệt mỏi của bọn họ.


Hai người thân kinh bách chiến, bách luyện thành cương, hai cái mạng vĩnh viễn không khuất phục, vô luận là ai muốn lấy đầu của bọn họ cũng không dễ dàng gì.


Ánh đèn tuy sáng, bóng tối xa xăm vẫn là một màn hắc ám.


Tư Mã Siêu Quần chợt cười cười:


- Công Tôn Công Tôn, tới nay vẫn khỏe chứ ? Ta một mực nghĩa các ngươi đều là người rất biết lẽ phải, nếu quả ta thành toàn cho các ngươi, thành tựu nghiệp bá cho các ngươi, các ngươi nhất định có thể đem thi thể không đầu của bọn ta an táng tốt đẹp, đến ngày tế mộ mỗi năm nhất định cũng cung phụng hương hoa mỹ tửu trước mộ của bọn ta.


Trong bóng tối lập tức vang lên tiếng vỗ tay và tiếng cười:


- Ngươi nói đúng, nói cực đúng.


Lần này tiếng cười đồng thời vang lên từ hai bên tả hữu, sau đó có hai người từ hai bên tả hữu đồng thời từ trong bóng tối bước vào chỗ ánh đèn có thể chiếu rọi.


Hai người nhìn hoàn toàn khác biệt.


Một người đầu đội mão châu, lưng đeo thắt lưng ngọc, giắt thượng huyền trường kiếm, trên vỏ kiếm khảm đầy bảo ngọc, y phục hoa lệ như một công tử tôn quý.


Người kia lại giống như một tên khất cái, một tên khất cái dơ dáy trong tay cầm một cây gậy gỗ.


Nhưng nếu nhìn kỹ càng, thân người và dung mạo của hai người đó lại hoàn toàn giống nhau.


Công Tôn Công Tôn.


-- Anh em song sinh.


Châu Mãnh sực nhớ đến hai người, hai người hắn vốn luôn luôn nghĩ hoàn toàn không có quan hệ với nhau.


-- "Phú quý công tử" Công Tôn Bảo Kiếm, tổng lãnh Quan Đông hai mươi bảy đại trại, quý hiển vinh diệu, ẩm thực còn kén chọn hơn cả vương hầu.


-- Công Tôn Khất Nhi, lãng tích thiên nhai, ngày không ăn tới ba bữa, thường uống say lăn ngủ dưới cống rãnh, cả Cái Bang cũng không chịu thu nhận.


Không ai biết bọn chúng là huynh đệ, hơn nữa còn là huynh đệ song sinh.


Đã là huynh đệ song sinh, tại sao phải để một người sống trong nhung lụa gấm vóc, còn người kia lại bần tiện cam go ?


Châu Mãnh vẫn chưa nghĩ ra được cái lý đó, lại đã nghĩ đến hai người khác.


Hắn đột nhiên nghĩ đến Tư Mã Siêu Quần và Trác Đông Lai.


Trác Đông Lai tại sao phải nâng đỡ Tư Mã Siêu Quần thành thần tượng anh hùng thiên hạ ?


Đạo lý bên trong vừa phức tạp lại vừa giản đơn, tuy giản đơn lại phức tạp, không những Châu Mãnh nhất thời nghĩ không ra, người khác cũng nghĩ không ra.


Nhưng Châu Mãnh nghĩ ra một điểm.


Nếu quả Tư Mã Siêu Quần không biết bọn chúng là anh em sinh đôi, nhất định cũng có thể nghĩ Công Tôn Bảo Kiếm là cao thủ khinh công thiên hạ vô song, sau khi nghe thấy tiếng cười quỷ mị nhất định cũng có thể bị bọn chúng chấn kinh, giống hệt tình huống của Châu Mãnh hồi nãy.


Hiện tại Châu Mãnh đã minh bạch đó chỉ chỉ bất quá là một màn khói.


Vào đêm nguyên tiêu không giới nghiêm, khói lửa trong đại nội hoàng cung cũng như vậy, nhìn huy hoàng sáng lạn, thiên biến vạn ảo, như thất bảo lâu đài, như ngư long mạn diễn.


Kỳ thật lại đều là giả, là không, trong chớp mắt lại hóa thành hư vô không giả, không giả hư vô.


Nhưng nó lại đã nắm chắc một chớp mắt huy hoàng sáng lạn đó.


Trong lòng người, có thể nắm được cái huy hoàng trong chớp mắt là đã vĩnh hằng rồi.


Nếu quả nói đời người vốn như quán trọ, vậy giữa đất trời dằng dặc bất biến, "chớp mắt" và "vĩnh hằng" có gì là phân biệt ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bố của con gái

Bố của con gái

Một người bố, có thể với tất cả mọi người nó cũng như bao người bố khác trên

30-06-2016
Con dâu của bà Đức

Con dâu của bà Đức

- Trèo lên giường ngay, tôi đã cấm bà không được đi ra ngoài này cơ mà. Nhanh lên, này

29-06-2016
Khung cửa sổ lá rơi

Khung cửa sổ lá rơi

Dành tình cảm cho một người đâu phải là điều đáng xấu hổ, cũng chẳng có lý do gì

23-06-2016
Con đường có hoa mimosa

Con đường có hoa mimosa

Mấy cành mimosa nở vàng èo ọt, có lẽ nó cũng buồn khi em không tới. Em đang làm gì

25-06-2016
Bóng ma trên đê

Bóng ma trên đê

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện kinh dị số 1) Cũng như sáng nay, ông

27-06-2016