Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 59 đánh giá )

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long - Hồi 16 - Đăng Phong

↓↓

Hắn chợt thở dài:

bạn đang xem “Anh hùng Vô lệ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Kỳ thật ta cũng vậy, ta làm sao có thể tưởng được trong tương lai ta có thể bại trong tay ai ?


Câu nói đó có lẽ tịnh không phải là nói thật, nhưng trong đó lại có những triết lý thâm sâu.


Trác Thanh chợt lui ra ngoài.


Gã biết hiện tại đã đến lúc gã nên lui ra ngoài, bởi vì gã biết Tư Mã Siêu Quần đã đến.


Gã đã nghe thấy Tư Mã Siêu Quần đang nói:


- Phải, thứ chuyện đó vốn ai ai cũng không tưởng nỗi.


Cửa mở rộng, Tư Mã Siêu Quần đứng trước cửa, bên ngoài là một màn sương dày đặc gần như trắng muốt.


Y đã là trung niên nhân, y phục và đầu tóc đều rối bù, bôn ba trên đường trường bấy lâu đã hiển lộ vẻ mệt mỏi cực kỳ.


Nhưng lúc y đứng trước cửa, nhìn vẫn cao lớn anh tuấn cường tráng làm sao, hơn nữa còn trẻ hơn nhiều so với tuổi tác thực tế của y, giữa màn sương dày ngoài cửa và ánh đèn trong phòng, y nhìn đơn giản giống như một thiên thần trong đồ họa.


Một điểm đó, không còn nghi ngờ gì nữa, bất cứ người nào trong giang hồ cũng không thể so sánh với y.


Cho dù võ công của y hiện tại chỉ còn phân nửa hơi sức, cũng đủ để tương tụ thành một vị anh hùng người người ngưỡng mộ tôn kính.


Bởi vì y trời sinh là thứ người đó.


Lúc Trác Đông Lai nhìn y, trong mắt cũng không khỏi lộ xuất vẻ tán thưởng, mau chóng đứng dậy rót cho y một chén rượu.


-- Ngươi tại sao lại đi Lạc Dương ? Tại sao lại giả bệnh gạt ta ?


Những chuyện đó Trác Đông Lai không đề cập tới một tiếng nào.


Lúc hắn cảm thấy tâm tình của Tư Mã Siêu Quần không được tốt cho lắm, hắn luôn luôn cẩn thận tránh đề cập tới những chuyện không thoải mái như vậy.


"Ngươi nhất định đã rất mệt, nhất định đã vội vã trở về". Trác Đông Lai thốt:


"Ta vốn dự tính phải tới ngày mai ngươi mới về đến".


Y mỉm cười hỏi:


- Thời tiết Lạc Dương ra sao ?


Tư Mã Siêu Quần trầm mặc, thần sắc chừng như có chút kỳ quái, qua một hồi rất lâu mới mở miệng:


- Thời tiết ở đó rất tốt, tốt hơn ở đây, máu rơi trên đường cũng mau khô hơn, mau hơn ở đây rất nhiều.


Thanh âm của y chừng như cũng có chút kỳ quái, Trác Đông Lai lại chừng như không cảm thấy.


"Một khi máu chảy, sớm muộn gì cũng khô cạn". Tư Mã Siêu Quần nói:


"Sớm một chút, trễ một chút, kỳ thật đều không quan hệ gì".


"Phải". Trác Đông Lai thốt:


"Trên thế gian có rất nhiều sự tình cũng như vậy".


- Trên thế gian cũng có rất nhiều chuyện không như vậy.


- Ồ ?


"Người còn sống, sớm muộn gì cũng phải chết. Nhưng sự khác biệt giữa chết sớm và chết trễ lại rất lớn". Tư Mã Siêu Quần nói:


"Nếu quả mình muốn giết một người, có thể nào đợi đến khi hắn đã chết rồi mới động thủ không ?".


"Không thể". Trác Đông Lai đáp:


"Sát nhân phải kịp thời, thời cơ vừa đi qua, vật di nhân hoán, tình huống không còn đúng nữa".


Hắn mỉm cười nâng chén:


- Cũng giống như uống rượu vậy, uống rượu cũng phải kịp thời, nếu quả chén rượu của ngươi giữ lại sau này mới uống, nó có khi biến thành chua loét.


"Đúng". Tư Mã Siêu Quần đồng ý:


"Ngươi nói cực kỳ đúng. Lời nói của ngươi chừng như vĩnh viễn không sai được".


Y nâng chén uống cạn:


- Một chén này ta muốn kính ngươi, bởi vì ngươi lại tạo một thắng lợi vinh quang cho Đại Tiêu Cục của bọn ta.


- Ngươi đã biết chuyện ở đây ?


"Ta biết". Họ Tư Mã đáp:


"Ta đã trở về lâu rồi, cũng nghĩ lâu rồi".


- Nghĩ cái gì ?


"Nghĩ về ngươi". Thần tình của Tư Mã Siêu Quần càng kỳ quái:


"Mỗi một chuyện ngươi làm cho ta trong ba mươi năm qua, ta đều nghĩ kỹ lại qua một lần. Ta càng nghĩ càng cảm thấy ngươi thật sự là người vĩ đại, ta thật không thể bì với ngươi".


Nụ cười của Trác Đông Lai vẫn còn đọng trên mặt, lại đã biến thành cứng ngắc:


- Ngươi tại sao lại nghĩ về những chuyện đó ?


Họ Tư Mã không trả lời câu hỏi đó, lại quay mình.


"Ngươi đi theo ta". Y nói:


"Ta dẫn ngươi đi xem vài người, sau khi ngươi gặp là hiểu liền".


Bình minh vừa mới hé, sương mù càng dày đặc.


Trong khu vườn nhỏ không có hoa, lại trồng đầy đậu xanh, đậu trắng, bắp cải, củ cải, hành, tỏi, ớt, và dưa leo.


Những thứ rau trái đó đều là do Ngô Uyển trồng, Tư Mã Siêu Quần luôn luôn thích ăn rau quả tươi mới hái.


Cho nên trong vườn không có hoa, chỉ trồng rau.


Mỗi một chuyện Ngô Uyển làm đều là vì trượng phu của nàng mà làm, trượng phu và hai đứa con của nàng.


Con của bọn họ luôn luôn rất ngoan ngoãn, rất vâng lời, bởi vì bọn chúng từ nhỏ đã được Ngô Uyển giáo dưỡng rất tốt, chưa bao giờ để bọn chúng xen vào chuyện người lớn, cũng không để bọn chúng tùy tiện đi ra ngoài.


Bên ngoài là phạm vi của Đại Tiêu Cục, những người đó và những chuyện đó đều không phải là người và chuyện mà con nít nên nhìn.


Tiểu viên và tòa tiểu lâu đằng sau là đất trời cho Ngô Uyển và đám nhỏ sinh hoạt.


Đi đến đó, Trác Đông Lai mới nhớ chực đã nhiều ngày không thấy mặt bọn họ.


Đó là sơ xuất của hắn.


Vì giao tình giữa Họ Tư Mã và hắn, vì tiền đồ của Đại Tiêu Cục, hắn quyết tâm sau này không đề khởi tới chuyện Tôn Thông nữa, hơn nữa còn đối tốt với Ngô Uyển và đám nhỏ.


Bên dưới tiểu lâu là sảnh, một gian chính sảnh và một gian hoa sảnh uống rượu, ở đó tuy rất ít khi có khách đến, Ngô Uyển vẫn bốn trí cả hai gian sảnh rất u tĩnh thư thả.


Trên lầu mới là phòng ngủ của nàng và đám nhỏ, một bà vú và hai ả a đầu theo nàng từ hồi nàng còn ở với cha mẹ cũng ở chung với nàng.


Chồng nàng lại không trú ở đó.


Họ Tư Mã đối với nàng rất tốt, đối với bọn nhỏ cũng rất tốt, nhưng ban đêm lại không bao giờ trú ở đó.


Sắc trời còn chưa sáng. Trên lầu tịnh không có thắp đèn, Ngô Uyển và đám nhỏ chắc còn đang ngủ.


-- Tư Mã Siêu Quần tại sao lại dẫn hắn đến đây xem bọn họ ?


Trác Đông Lai không tưởng nỗi.


Song cửa sổ phòng ngủ không ngờ đang mở rộng, sương mù trắng nhách bị gió thổi lọt vào trong, biến thành một màu xám lợt lạt chết chóc, khiến cho gian phòng vốn rất u nhã đó biến thành một khung cảnh âm trầm khôn tả, hơn nữa lại lạnh phi thường, lạnh thấu xương.


Bởi vì lò lửa cũng đã tắt ngóm từ lâu.


Một nữ chủ nhân luôn luôn cẩn thận kỹ càng, tại sao không nhúm lửa trong lò giữ ấm cho đám nhỏ ?


Không có đèn, không có lửa. Nhưng có gió.


Từ trong sương mù mờ mịt âm trầm nhìn vào, trong phòng phảng phất có người đang dao động theo gió.


Treo lủng lẳng giữa không trung dao động theo gió.


Tại sao lại treo lủng lẳng giữa không trung ? Ngươi đó là ai ?


Tâm Trác Đông Lai bất chợt chìm đắm, tròng mắt đột nhiên co thắt lại.


Đôi mắt của hắn trải qua bao năm khắc khổ tập luyện đã biến thành sắc bén như mắt ưng.


Hắn đã nhìn ra người lủng lẳng giữa không trung đó, hơn nữa đã nhìn ra người đó treo mình trên một sợi dây.


Người đó là Ngô Uyển.


Nàng kết sợi dây thừng thành vòng thắt, cột trên xà nhà, chui cổ vào vòng, thắt chặt yết hầu của mình trong vòng dây.


Đợi đến khi hai chân của nàng rời khỏi mặt đất, cái vòng thắt đó đã thắt gãy cổ nàng.


Đó là chết.


Chỉ có chết mới thiên cổ gian nan, đó vốn là chuyện khốn khó làm sao, nhưng có lúc lại khơi khơi dễ dàng làm sao.


Ngoại trừ Ngô Uyển ra, trong phòng còn có người, một bà vú đầu tóc bạc trắng như sương, hai ả a đầu tuổi còn tươi trẻ như hoa, hai đứa bé khả ái. Hai đứa bé khả ái tiền đồ vô hạn, người người ai ai nhìn thấy đều muốn ôm vào lòng nựng nịu.


Nhưng hiện tại, đầu tóc của bà vú đã không còn bạc thêm được nữa, bọn a đầu cũng không thể có ngày già úa nữa.


Đám nhỏ cũng không thể khiến cho người ta thấy là muốn ôm vào lòng nựng nịu nữa, chỉ có thể khiến cho người ta vừa gặp là trong tâm cảm thấy một nỗi thống khổ bi thương như dao cắt.


-- Đám nhỏ khả ái làm sao, đáng thương làm sao.


"Tôi đối với chàng không phải, cho nên tôi chết, tôi đáng chết, tôi chỉ còn nước chết. Đám nhỏ lại không nên chết.


Nhưng tôi cũng chỉ còn nước để bọn chúng chết theo tôi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Chuyên gia đun nước

Chuyên gia đun nước

Nó không bao giờ đun nước ở nhà cả. Quanh năm, suốt tháng nó la cà khắp thôn xóm, sang

01-07-2016
Hạnh phúc trọn vẹn

Hạnh phúc trọn vẹn

Ngay cả hai đứa con của cô cũng thấy hận mẹ, nhưng anh nói: "Cứ để cho mẹ con chơi,

29-06-2016
Mảnh ghép ngắn

Mảnh ghép ngắn

Khi ai đó hỏi tôi cuộc sống dài hay ngắn, tôi trả lời: Cực ngắn! Đừng thắc mắc

24-06-2016

XtGem Forum catalog