Snack's 1967
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 22 đánh giá )

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long - Hồi 14 - Lò sát sinh

↓↓

Tiểu Cao chầm chậm ngẩng đầu, nhìn y chằm chằm, thanh âm vì bi thống mà tê khản:

bạn đang xem “Anh hùng Vô lệ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Ta không biết, ngươi biết sao ?


- Ta đương nhiên biết, bởi vì lúc đó ta cũng đang ở đây.


- Ngươi ngồi đây xem những người đó bị cắt xẻ như trâu bò ?


- Ta không những xem, hơn nữa xem rất rõ, mỗi một nhát đao chém xuống ta đều nhìn thấy rất rõ.


- Ngươi có phải xem rất khoái trá không ?


"Tịnh không khoái trá lắm, cũng không khó chịu gì nhiều". Người khiêng hòm hững hờ đáp:


"Bởi vì đây vốn là chuyện của ngươi, không quan hệ tới ta chút nào".


Tiểu Cao nãy giờ ức chế nỗi phẫn nộ, chung quy đã như ngọn lửa bừng phựt ra khỏi lò lửa:


- Ngươi có còn là người không ?


- Còn.


"Còn là người, sao lại có thể ngồi đó nhìn người khác bị người ta chém giết như trâu bò ?" Tiểu Cao hướng về phía con người chừng như vĩnh viễn không động một chút tình cảm hét lớn:


"Ngươi tại sao lại không cứu bọn họ ?" Người đó cười, nụ cười có thể làm cho ngươi ta lạnh thấu tận cốt tủy, hỏi ngược Tiểu Cao:


- Ngươi tại sao không ở lại cứu bọn họ, tại sao một mình đi nằm dài trên tuyết chờ chết ?


Tiểu Cao ngậm miệng.


"Nếu quả ngươi thật muốn chết, cũng không cần phải tự mình đi tìm chết, bởi vì Trác Đông Lai đã an bài giùm cho ngươi". Người đó hững hờ thốt:


"Ta biết hắn đã tìm giùm cho ngươi một người lúc nào cũng có thể tống ngươi vào cửa tử".


"Muốn tống ta vào cửa tử cũng không phải là chuyện dễ". Tiểu Cao cười lạnh:


"Hắn coi ta là ai chứ ?" - Người có thể tống ngươi vào cửa tử quả thật không nhiều, nhưng người hắn tìm sát nhân chưa từng thất thủ.


- Ồ ?


- Ngươi đương nhiên cũng biết, trong giang hồ có những người sát nhân để sinh nhai, giá tiền càng cao, khả năng thất thủ càng thấp.


- Con người hắn tìm có phải ra giá cao nhất ?


- Phải.


- Ngươi cũng biết người đó là ai ?


"Ta biết". Người khiêng hòm đáp:


"Y họ Tiêu, Tiêú trong kiếm khí tiêu tiêú, tên của y là Tiêu Lệ Huyết".


- Ngươi là Tiêu Lệ Huyết ?


- Phải.


Tiểu Cao đã hoàn toàn lãnh tĩnh trở lại, chỉ có thứ kích thích như kim đâm đó mới có thể khiến cho chàng từ trong mê loạn bi thống đột nhiên lãnh tĩnh trở lại.


Sương sớm bốc lên, chàng tĩnh lặng nhìn con người thần bí còn hơn cả làn sương đó, thở dài nhè nhẹ.


- Đó thật là một chuyện rất đáng tiếc, ta thật không tưởng được ngươi còn phải giết người vì tiền.


"Ta cũng không tưởng được, ta đã rất lâu rồi không giết người vì tiền". Tiêu Lệ Huyết thốt:


"Thứ chuyện đó tịnh không thú vị gì".


- Lần này ngươi tại sao lại phá lệ ?


Tiêu Lệ Huyết không trực tiếp trả lời câu hỏi đó, trong đôi mắt lạnh lẽo lại lộ xuất một thứ biểu tình chẳng khác gì sương mù.


"Trên mình mỗi một người đều có một vòng dây thừng vô hình, đại bộ phận thời gian trong đời hắn đều bị vòng dây thừng đó trói chặt". Tiêu Lệ Huyết thốt:


"Có những người vòng dây đó là gia đình vợ con, có những người vòng dây đó là tiền tài sự nghiệp trách nhiệm".


Y ngưng thị nhìn Tiểu Cao:


- Người như ngươi và Châu Mãnh tuy không thể bị những vòng dây đó trói buộc, nhưng các ngươi cũng có vòng dây mà các ngươi tự mình làm ra cho chính mình.


"Tình cảm". Tiêu Lệ Huyết nói:


"Các ngươi đều quá trọng tình cảm, đó là vòng dây của các ngươi".


"Còn ngươi ?" Tiểu Cao hỏi:


"Vòng dây của ngươi là gì ? Vòng dây gì mới có thể trói buộc được ngươi ?" - Là một tờ khế ước.


"Khế ước ?" Tiểu Cao không hiểu:


"Khế ước gì ?" "Khế ước sát nhân". Thanh âm của Tiêu Lệ Huyết phảng phất lạc vào chốn xa vời:


"Hiện tại ta tuy là ẩn sĩ giàu có hơn vạn người, hai mươi năm trước ta lại chỉ bất quá là một lãng tử không một xu dính túi, giống như ngươi hiện giờ, không có bằng hữu, không có thân nhân, không có nguồn cội, ngoại trừ cái hòm này ra, cái gì cũng không có".


- Cái hòm đó là vũ khí sát nhân, cho nên ngươi mới bắt đầu sát nhân để sinh nhai ?


"Người ta giết đều đáng chết, ta không giết bọn chúng, bọn chúng cũng có thể chết trong tay người khác" Tiêu Lệ Huyết nói:


"Ta ra giá tuy cao, tín dụng lại rất tốt, chỉ cần đính hạ khế ước, nhất định hoàn thành".


Trong thanh âm của y tràn đầy vẻ trào phúng, tự chế giễu mình:


- Bởi vì duyên cớ đó, cho nên đến đêm ta không thể ngủ được.


"Chỉ bất quá sau này ngươi rửa tay". Tiểu Cao lạnh lùng thốt:


"Bởi vì ngươi đã quá dư thừa tiền bạc".


- Phải, sau này ta rửa tay lại không phải vì ta dư tiền, mà vì có một đêm sau khi ta giết một người, chợt biến thành không ngủ được.


Tiêu Lệ Huyết nắm chặt cái hòm:


- Đối với những người trong nghề của bọn ta mà nói, đó mới là chuyện đáng sợ nhất.


- Vòng dây của ngươi sao lại còn giữ lại ?


- Khế ước đó là khế ước ta đính hạ từ trước, trên khế ước ghi rõ, hắn lúc nào chỗ nào đều có thể kêu ta đi giết một người, vô luận là lúc nào muốn ta đi giết người nào, ta đều không thể cự tuyệt.


- Khế ước đó chưa được hoàn thành ?


"Chưa". Tiêu Lệ Huyết đáp:


"Tịnh không phải vì ta không muốn hoàn thành nó, mà vì người đó một mực chưa kêu ta đi làm chuyện đó".


- Cho nên khế ước đó cho đến hiện tại vẫn còn hữu hiệu ?


- Phải.


"Ngươi tại sao lại chịu ký một tờ khế ước đáng sợ như vậy ? Tiểu Cao thở dài:


"Giá tiền hắn trả có phải đặc biệt cao ?


- Phải.


"Hắn trả cho ngươi bao nhiêu ?" Tiểu Cao hỏi.


- Hắn trả cho ta một cái mạng.


- Mạng ai ?


"Ta". Tiêu Lệ Huyết đáp:


"Lúc ta đính khế ước đó, hắn lúc nào chỗ nào cũng có thể giết ta".


"Muốn giết ngươi cũng không phải là chuyện dễ". Tiểu Cao lại hỏi:


"Người đó là ai ?" Tiêu Lệ Huyết cự tuyệt không trả lời vấn đề đó.


- Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, hiện tại khế ước đó đã giao lại cho ta, trên mặt đã có tên họ một người.


- Người ngươi phải đi giết ?


- Phải.


- Tên họ người đó có phải là Cao Tiệm Phi ?


- Phải.


Tiêu Lệ Huyết tĩnh lặng nhìn Cao Tiệm Phi, Cao Tiệm Phi cũng tĩnh lặng nhìn y, hai người đều bình tĩnh đến xuất thần, tựa như giết người và bị giết đều chỉ bất quá là chuyện rất bình thường.


Qua một hồi rất lâu, Tiểu Cao mới hỏi Tiêu Lệ Huyết:


- Ngươi có biết thi thể Châu Mãnh ở đâu không ? Ta muốn đi tế hắn một lần.


"Châu Mãnh vẫn chưa phải là thi thể". Tiêu Lệ Huyết đáp:


"Hắn tạm thời còn chưa chết".


Hơi thở của Tiểu Cao phảng phất ngưng hẳn:


- Lần này hắn lại phá trùng vây chạy thoát ?


"Không phải hắn tự mình phá vòng vây, mà là Trác Đông Lai để cho hắn đi". Tiêu Lệ Huyết đáp:


"Hắn vốn tuyệt không có cơ hội".


- Trác Đông Lai tại sao lại thả hắn ?


"Bởi vì Trác Đông Lai muốn giữ hắn lại cho Tư Mã Siêu Quần". Tiêu Lệ Huyết đáp:


"Cái chết của Châu Mãnh tất là đại sự oanh động giang hồ, chuyện như vậy Trác Đông Lai thông thường đều giữ lại cho Tư Mã Siêu Quần làm".

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Tình dược số 9

Tình dược số 9

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Khi cơn mưa trút xuống

Khi cơn mưa trút xuống

Dư vị những khoảnh khắc đó chưa bao giờ mất trong chị. Mỗi đêm nó trở về mơn man

30-06-2016
Thành phố Hối Tiếc

Thành phố Hối Tiếc

Sau mỗi thất bại tôi lại hối hả trở về thành phố Hối tiếc. Tôi đã đặt vé qua

30-06-2016
Biệt thự máu

Biệt thự máu

Tôi gặp ông Thịnh trong lúc ngồi chờ một chuyến bay. Chuyến bay tôi đi hôm đó bị

24-06-2016
Con cá chiên xù

Con cá chiên xù

Tối hôm đó, nửa đêm chồng dựng vợ dậy mặc cho vợ đang ngủ rất ngon chỉ để nói

26-06-2016
Có một người thầy...

Có một người thầy...

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Thấy thầy vui

24-06-2016