- Ta thấy được.
bạn đang xem “Anh hùng Vô lệ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Ngươi mới nhìn thấy ?
- Lão tung hoành thiên hạ, hành tung phiêu hốt, nếu quả không phải vì công lực đã mất, làm sao chịu ẩn trốn ở đây, ở trong nhà một người lão tuyệt đối không coi ra gì ?
"Lão đương nhiên không coi ta ra gì, nhưng lão lại đến chỗ của ta". Trác Đông Lai nói:
"Bởi vì lão biết con người của ta ít ra có một chút ưu điểm".
- Ưu điểm gì ?
"Ta rất đáng tin cậy, đáng tin cậy phi thường". Trác Đông Lai đáp:
"Không những con người đáng tin cậy, cái miệng cũng đáng tin cậy".
- Ồ ?
"Trong giang hồ chưa có một ai biết công lực của lão đã mất, cũng chưa có một ai biết lão ẩn cử ở đây, bởi vì ta luôn luôn thủ khẩu như bình".
Một điểm đó Tiêu Lệ Huyết cũng không thể phủ nhận.
"Người trong giang hồ muốn lấy mạng của lão cũng không ít, nếu quả ta muốn bán đứng lão, lão đã sớm chết trong tay người ta". Trác Đông Lai nói:
"Cho dù ta có muốn tận tay giết lão, cũng bất tất phải đợi đến bây giờ".
Một điểm đó, không còn nghi ngờ gì nữa, cũng là sự thật.
- Lúc lão đến, công lực đã bị người ta phế đi, cho nên mới ẩn cư tại đây, một điểm đó ngươi cũng nên tưởng tượng được.
Tiêu Lệ Huyết thừa nhận.
Hai mươi năm trước, lúc lão nhân còn chưa già, trong giang hồ cũng không có bao nhiêu người là đối thủ của lão.
"Hơn nữa lão đã từng cứu ta một lần, cho nên gặp lúc nguy hiểm nhất mới tìm đến ta". Trác Đông Lai nói:
"Ngươi nghĩ ta có thể hại chết ân nhân duy nhất của ta sao ?".
- Ngươi có thể !
- Ồ ?
Thanh âm của Tiêu Lệ Huyết lạnh buốt:
- Người khác không thể, nhưng ngươi có thể.
"Động lực của lão tuy đã mất, đầu não lại vẫn còn". Tiêu Lệ Huyết nói:
"Đầu não của lão giống như một bảo tàng vĩnh viễn bất tận, tư tưởng, trí tuệ, và bí mật tàng ẩn bên trong còn trân quý hơn xa bất cứ thứ châu bảo nào".
Y lạnh lùng nhìn Trác Đông Lai:
- Ngươi một mực không giết lão, chỉ vì lão đối với ngươi còn hữu dụng.
Trác Đông Lai trầm mặc, cũng không biết bao lâu sau, đột nhiên thở dài một hơi.
"Phải !" Trác Đông Lai không ngờ đã thừa nhận:
"Là ta đã giết lão".
Tiêu Lệ Huyết nắm chặt tay, bàn tay khiêng hòm, cái hòm trong nháy mắt có thể sát nhân.
"Lão cho đến hiện tại vẫn còn hữu dụng đối với ta". Trác Đông Lai thở dài:
"Chỉ tiếc hiện tại đã đến lúc không thể không giết lão".
Hắn nhìn cái hòm trong tay Tiêu Lệ Huyết:
- Hiện tại ngươi có phải đã chuẩn bị xuất thủ ?
- Phải.
- Trước khi ngươi xuất thủ, có thể nói cho ta biết một chuyện không ?
- Chuyện gì ?
- Ngươi muốn giết ta thật là vì ngươi muốn báo thù cho lão ?
Trác Đông Lai không đợi Tiêu Lệ Huyết trả lời câu hỏi đó, liền phủ định điểm đó.
"Không phải". Hắn nói:
"Ngươi tuyệt không thể phục thù cho lão, bởi vì ta nhìn thấy ngươi rất hận lão, hận lão còn hơn hết bất kỳ người nào khác, nếu quả lão còn sống, ngươi cũng có thể đã giết lão".
"Phải". Tiêu Lệ Huyết không ngờ cũng thừa nhận:
"Nếu quả lão chưa chết, ta cũng có thể đã giết lão".
Thanh âm của y lại vì thống khổ mà khản dại:
- Nhưng trước khi ta xuất thủ, ta cũng phải hỏi lão một chuyện, một chuyện chỉ có lão mới có thể nói cho ta biết, một bí mật chỉ có lão mới có thể giải đáp.
- Bí mật gì ?
- Ngươi không biết ta muốn hỏi gì ?
Trác Đông Lai hỏi ngược:
- Nếu quả ta biết, ngươi có thể thả ta không ?
Tiêu Lệ Huyết lạnh lùng nhìn hắn, không nói tiếng nào.
- Chỉ tiếc ta không biết, thật không biết.
- Thật rất đáng tiếc.
Tiêu Lệ Huyết muốn hỏi chuyện gì ?
Vô luận là chuyện gì, hiện tại đều đã không còn quan trọng nữa.
Bởi vì lão nhân đã chết, trên thế giới này đã không còn ai có thể giải đáp bí mật đó.
Trác Đông Lai đã chết, vô luận là ai đều nên thấy được hắn đã chết.
Tiêu Lệ Huyết đã mở hòm.
-- Vũ khí đáng sợ nhất trong thiên hạ là gì ?
-- Là một cái hòm.
Cái hòm đáng sợ, người khiêng hòm lại càng đáng sợ hơn.
Tròng mắt của Trác Đông Lai lại bắt đầu co thắt.
Mắt hắn đang nhìn người đó, trên mặt hắn đang toát mồ hôi lạnh, bắp thịt trên toàn thân hắn đang run rẩy không ngừng.
"Cạch" một tiếng, hòm đã mở, mở hé một đường.
Một đường giống như mắt tình nhân nheo lại như một đường tơ làm đỏm.
Vô luận ở bất cứ chỗ nào vào bất cứ lúc nào, một khi cái hòm đó hé mở một đường như vậy, nơi đó tất có một người khiêng hòm hệt như thẩm phán quyết đoán vận mệnh của đám trâu bò.
Nơi đó cũng giống hệt như một lò sát sinh.
Chương trước | Chương sau