Disneyland 1972 Love the old s
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 119 đánh giá )

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long - Hồi 12 - Tám nươi tám tử sĩ

↓↓
Hai mươi ba tháng hai.


Trường An.


Trước bình minh.


Bầu trời một màu xám xịt, mặt đất cũng xám xịt chết chóc, cửa cổ thành Trường An còn chưa mở.

bạn đang xem “Anh hùng Vô lệ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Hai binh sĩ là lão Huỳnh và A Kim mỗi ngày phụ trách việc mở cổng thành, hôm qua làm thịt một con chó hoang, hùn tiền mua hai cân rượu đế, hai bịch hạt dưa, ăn một bữa mát bụng, sáng sớm không bò nổi ra khỏi giường.


Lười biếng không làm tròn trách nhiệm, mở cửa thành trễ nãi, là phải xử tử tội "trảm lập quyết".


Quân pháp như núi, lão Huỳnh lúc ngồi dậy mới phát hiện đã trễ nửa khắc, lúc đó sợ đến nỗi toát mồ hôi lạnh, cả nút áo cũng không kịp cài, vội chạy ra mở cửa thành.


"Khí trời lạnh như vầy, đại khái không thể có ai vô thành sớm đâu".


Trong tâm lão Huỳnh tự an ủi mình, vừa mới mở cái khóa sắt trên cửa, vừa đẩy cửa thành hé mở, liền giật mình muốn nhảy dựng.


Bên ngoài không những có người đang đợi vào thành, hơn nữa nhìn sơ sơ tối thiểu cũng có bảy tám chục người.


Bảy tám chục người đều vận kình trang, cột xà cạp quấn quanh chân từ mắt cá lên đến đầu gối, sau lưng đeo quỷ đầu đao, trên đầu thắt khăn bố trắng, giữa dải khăn bố trắng còn may dính một mảnh bố rách đỏ đục. Sắc mặt mỗi một người đều chẳng khác gì khí trời hôm nay, mang theo sát khí khiến cho người ta nổi da gà.


Cửa thành vừa mở, đám người đó chia thành hai hàng, lẳng lặng bước vào thành, tua đao đỏ tươi đón gió phất phơ, dải bố trắng quấn trên đầu chói rọi ánh hàn quang trên lưỡi đao sáng ngời.


Mỗi một thanh đao đều đã rút ra khỏi vỏ, bởi vì trên đao căn bản không có vỏ.


-- Đám người sát khí đằng đằng đó thật ra là ai ? Đến Trường An làm gì ?


Chức trách của lão Huỳnh là thủ thành, vốn muốn ngăn cản bọn họ lại hỏi han, nhưng đầu lưỡi lại chừng như đột nhiên líu cứng, không nói ra được tới một tiếng.


Bởi vì lúc đó một đại hán mặc áo da gấu lộn ngược bên trong ra ngoài đã xuất hiện trước mặt lão, dùng đôi mắt to đỏ ngầu những tia máu trừng trừng nhìn lão, người tuy gầy gò, nhưng xương gò má nhô cao, ánh mắt bén như đao, nhìn vẫn oai phong lẫm liệt, giống như mãnh thú mới từ trong thâm sơn phóng ra.


Đầu tóc rối bung của hắn cũng dùng một dải bố trắng thắt chặt, trên mặt dải bố cũng có một điểm đỏ đục.


Người duy nhất trang phục khác biệt với bọn họ là một người trẻ tuổi anh tuấn gầy nhom, trong tay cầm bao bố đang theo sát lưng hắn.


Chân lão Huỳnh đã gần muốn sụm.


- Ngươi có phải muốn hỏi bọn ta từ đâu đến ? Đến để làm gì ?


Thanh âm của ngươi đó tuy khàn khàn, nhưng trong khẩu khí vẫn vang vọng khí khái uy nghiêm nhiếp hồn.


"Ngươi nghe cho rõ, nghe cho kỹ, ta là Châu Mãnh, Châu Mãnh ở Lạc Dương".


Hắn hét lớn:


"Bọn ta đến Trường An tìm chết".


Mặt Trác Đông Lai vốn không có biểu tình gì, hiện tại càng giống như đã bị đông đá, mỗi một bắp thịt trên mặt đều bị đông đá. Nếu quả mình từng nhìn thấy mặt người bị đông đá mà chết, mình mới có thể tưởng tượng được thần tình và sắc mặt hiện tại của hắn.


Một thiếu niên tuổi tác còn chưa quá hai mươi đang đứng thẳng như ngọn tiêu thương trước mặt hắn, thần tình trên mặt xem ra không ngờ cũng không khác hắn bao nhiêu.


Thiếu niên đó tên là Trác Thanh.


Gã vốn tịnh không phải họ Trác, gã họ Tôn, là em trai của Tôn Thông đã chết ở Hồng Hoa Tập.


Nhưng từ khi Trác Đông Lai thu gã làm nghĩa tử, gã lập tức quên đi tên họ cũ.


- Châu Mãnh đã vào thành.


Tin đó do gã báo cáo, người điều tra ra hào nước mỗi ngày đều có người đổ thuốc cũng là gã.


Gần đây chuyện gã làm cho Trác Đông Lai càng lúc càng nhiều hơn nhiều so với đám thuộc hạ thân tín của Trác Đông Lai.


- Bọn họ có bao nhiêu người ?


- Tính luôn cả Cao Tiệm Phi, tổng cộng có tám mươi tám người.


- Hắn chính miệng nói cho lão Huỳnh thủ thành biết hắn là Châu Mãnh ?


- Phải.


- Hắn còn nói gì nữa không ?


- Hắn nói bọn hắn đến Trường An tìm chết !


Tròng mắt của Trác Đông Lai co thắt lại, xem ra phảng phất đã biến thành hai quả chùy.


- Bọn họ có phải đến Trường An để giết người ? Bọn họ có phải đến Trường An để chết ?


- Phải.


"Tốt, rất tốt". Khóe mắt của Trác Đông Lai bỗng giật giật:


"Cực kỳ tốt".


Người biết Trác Đông Lai đều hiểu chỉ có lúc nghiêm trọng nhất khóe mắt của hắn mới giật giật.


Hiện tại khóe mắt của hắn đang giật giật, bởi vì hắn đã nhìn ra đối phương đến tịnh không phải là tám mươi tám người, mà là tám trăm tám chục người.


-- Người đến giết người không đáng sợ, người đến liều chết mới đáng sợ, thứ người đó mỗi một người đều có thể so bì với mười người.


- Ngươi kể lại cho ta nghe bộ dạng của bọn chúng xem.


- Bọn họ mỗi một người đều vận kình trang, quấn xà cạp, trên khăn thắt ngang đầu còn may một miếng vải rách màu đỏ đục.


Trác Đông Lai cười lạnh.


"Hay, cực hay". Hắn hỏi Thắng Tam:


"Ngươi có biết mảnh bố rách đó ở đâu ra không ?" - Không biết.


"Đó nhất định là huyết y của Đinh Hài". Trác Đông Lai nói:


"Lúc Đinh Hài chết, y phục đã nhuộm máu đỏ tươi".


Ở Lạc Dương có người đến báo cáo cho Trác Đông Lai toàn bộ về trận huyết chiến đó.


"Hùng Sư Đường vốn đã chia rẽ mất đoàn kết, nhưng máu của Đinh Hài lại gom tất cả lại kết thành một khối". Trong thanh âm của Trác Đông Lai không ngờ cũng có cảm tình:


"Đinh Hài, giỏi, Đinh Hài giỏi".


"Phải". Trác Thanh thốt:


"Giày đinh không đẹp đẽ dễ nhìn, giày đinh cũng rất rẻ tiền, bình thời tuy không thể so sánh với những loại giày khác, nhưng đến lúc mưa rơi tuyết đổ ngập phủ đầy đường, chỉ có giày đinh mới hữu dụng nhất".


Gã nói rất bình đạm, bởi vì gã chỉ bất quá đang nói ra một sự thật.


Gã không phải là người dễ dàng động cảm tình.


Trác Đông Lai ngưng thị nhìn gã, qua một hồi rất lâu chợt làm một chuyện mà bất kỳ một ai cũng đều không tưởng được hắn có thể làm.


Hắn đột nhiên đứng dậy, bước qua ôm Trác Thanh, tuy chỉ bất quá ôm nhẹ một chút, lại là lần đầu tiên trong đời hắn làm như vậy.


-- Ngoại trừ Tư Mã Siêu Quần ra, lần đầu tiên thân cận đối với nam nhân như vậy.


Trác Thanh tuy vẫn đứng thẳng như ngọn tiêu thương, trong mắt lại có nhiệt lệ trào dâng.


Trác Đông Lai lại chừng như không chú ý đến phản ứng của gã, đột nhiên đổi chủ đề:


- Châu Mãnh biết ta đang ở đây, nhưng hắn tạm thời tuyệt không thể đến tìm ta.


- Phải.


- Bọn họ đã đến tìm chết, bọn ta đương nhiên phải thành toàn cho họ, đương nhiên có thể đi tìm họ.


- Phải.


"Tám mươi tám người đó đều ôm lòng liều chết mà đến, tám mươi tám người chỉ một lòng, tám mươi tám người đều có Khí". Trác Đông Lai nói:


"Khí đó hiện tại đã bốc ra đến bề mặt, vừa chạm nhẹ là lập tức phát tác bất khả kháng".


- Phải.


- Cho nên ta hiện tại không thể đi tìm bọn họ.


- Phải.


Trong tròng mắt sắc bén của Trác Đông Lai đột nhiên lộ xuất vẻ chế nhạo vừa tàn khốc vừa khó đoán, hỏi Trác Thanh:


- Ngươi có biết ta phải làm sao để đối phó bọn họ không ?


- Không biết.


Trác Đông Lai lại dùng thứ khẩu khí độc quyền đó, gằn từng tiếng nói với Trác Thanh:


- Ta muốn mời bọn họ ăn cơm. Tối hôm nay ta phải mời bọn họ ăn một bữa ở đệ nhất lâu "Trường An Cư".


- Được.


- Ngươi phải thay ta đi mời bọn họ.


- Được.


"Châu Mãnh có lẽ không đáp ứng, có lẽ nghĩ đây là một bẫy rập". Trác Đông Lai điềm đạm thốt:


"Nhưng ta tin rằng ngươi nhất định có phương pháp khiến cho bọn họ phải đi, không những Châu Mãnh phải đi, Cao Tiệm Phi cũng đi".


"Phải". Trác Thanh đáp:


"Bọn họ có thể đi, nhất định đi".


- Ta hy vọng ngươi có thể còn sống sót trở về.


Câu trả lời của Trác Thanh đơn giản ngắn gọn khẳng định:


- Tôi có thể.


Lúc Trác Đông Lai quay về gian tẩm thất ấm áp như mùa xuân đó, Điệp Vũ đang ngồi chải đầu.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Mùa World Cup

Mùa World Cup

Thú thực là tôi không mê xem bóng đá như bọn con trai, dù thi thoảng cũng vẫn cùng hội

25-06-2016
Gia đình là số 1

Gia đình là số 1

Kỉ niệm đáng nhớ nhất của bạn với gia đình mình là gì? *** 1. Hồi bé có ông

23-06-2016
Nếu Như Yêu

Nếu Như Yêu

Tên truyện: Nếu Như YêuTác giả: BornNXB: NXB Văn HọcTình trạng: Hoàn ThànhNguồn:

22-07-2016 40 chương
Chạm đến tinh khôi

Chạm đến tinh khôi

Trong cơn mơ, tôi thấy một bìa rừng chạy dài hun hút, xa xa thấp thoáng một ánh mắt

23-06-2016
Mưa và Ban Công

Mưa và Ban Công

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Gửi Ba lời xin lỗi!

Gửi Ba lời xin lỗi!

Xin lỗi ba! Ba à! Con mong rằng lời xin lỗi con gái nói ra lúc này là chưa quá

24-06-2016
Người con

Người con

(truyengan.com.vn) Mấy tháng nay, mẹ An bệnh ngày càng nặng, không thể đi làm nữa. Ngoài

28-06-2016
Kế Hoạch Phá Hoại

Kế Hoạch Phá Hoại

Kế Hoạch Phá Hoại là truyện teen của tác giả Himasu Rin mình thấy rất hay nên giới

21-07-2016 25 chương