Pair of Vintage Old School Fru
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 20
5 sao 5 / 5 ( 30 đánh giá )

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long - Hồi 12 - Tám nươi tám tử sĩ

↓↓

- Phải.

bạn đang xem “Anh hùng Vô lệ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Đến làm gì ?


"Vãn bối phụng mệnh đến mời Châu Đường chủ và Cao đại hiệp". Trác Thanh đáp:


"Tối hôm nay Trác tiên sinh dự định mời hai vị uống rượu hứng gió ở đệ nhất lâu Trường An Cư tại thành tây".


- Hắn có biết bọn ta đến bao nhiêu người không ?


- Lần này người Châu Đường chủ dẫn đến, ngoại trừ Cao đại hiệp ra, còn có tám mươi sáu vị.


"Hắn chỉ mời hai người bọn ta ?" Châu Mãnh cười lạnh:


"Trác Đông Lai keo kiệt vậy sao ?" - Có lẽ không phải là keo kiệt, mà là chu đáo.


- Chu đáo ?


- Bởi vì Trác tiên sinh muốn được chu đáo, cho nên mới chỉ dám mời hai vị Châu Đường chủ và Cao đại hiệp.


- Sao vậy ?


"Hai vị anh hùng cái thế, dù là long đàm hổ huyệt cũng tự do tự tại mà đến". Trác Thanh điềm đạm cười cười:


"Người khác có lẽ không làm được".


Châu Mãnh lại cười lớn:


- Hay, nói hay, cho dù đệ nhất lâu Trường An Cư có là long đàm hổ huyệt, Châu Mãnh và Tiểu Cao cũng có thể xông vào, nhưng ngươi lại không nên đến.


- Sao vậy ?


"Nhân tài như ngươi đã đến, ta làm sao có thể phóng tha để ngươi đi ?" Tiếng cười của Châu Mãnh như tiếng sét đánh:


"Ta nếu thả ngươi đi, khác nào để cho bằng hữu thiên hạ cười Châu Mãnh ta có mắt không tròng, không biết nhận thức anh hùng ?" Trác Thanh không ngờ lại cười cười.


"Dương Kiên có thể đầu phục Đại Tiêu Cục, tôi đương nhiên cũng có thể đầu phục Hùng Sư Đường". Gã nói:


"Nhưng hiện tại còn chưa được".


- Phải đợi đến khi nào mới được ?


"Đợi đến lúc lực lượng của Hùng Sư Đường đã đánh bại Đại Tiêu Cục". Trác Thanh hoàn toàn không động cảm tình:


"Vãn bối tịnh không phải là người trung thành, nhưng lại luôn luôn rất thức thời vụ".


Tiểu Cao ngạc nhiên nhìn gã, thật sự không tưởng được một người trẻ tuổi như vậy không ngờ lại có thể nói ra những lời đó.


Trác Thanh lập tức phát hiện biến hóa trên biểu tình của chàng.


"Tôi nói là sự thật". Trác Thanh thốt:


"Lời nói thật thông thường đều không nghe lọt lỗ tai lắm".


Châu Mãnh không cười nữa, hét lớn hỏi:


- Vậy ta có phải nên thả ngươi về phù trợ Trác Đông Lai đến đối phó ta ?


"Vãn bối có nói qua, Châu Đường chủ muốn giết tôi dễ như trở bàn tay". Trác Thanh đáp:


"Chỉ bất quá Châu Đường chủ nếu thật sự muốn giết tôi, muốn tái kiến người đó chỉ sợ còn khó hơn cả lên trời".


Châu Mãnh biến sắc.


Hắn đương nhiên hiểu rõ "người đó" mà Trác Thanh nói đến là ai. Câu nói đó giống như một đường roi quật tới, nhất thời hắn hoàn toàn không biết nên ứng phó như thế nào.


Trác Thanh đã vòng tay cúi đầu:


- Vãn bối cáo từ.


Gã không ngờ thật đã quay người bước đi, hơn nữa không sợ sau lưng có người chém một đau lên đầu hắn chút nào, cũng không nhìn Châu Mãnh thêm lần nào.


Trên trán Châu Mãnh đã nổi vồng gân xanh.


-- Hắn không thể để Trác Thanh đi, không thể để thuộc hạ của hắn nhìn thấy hắn vì một nữ nhân mà buông tha cừu địch của bọn họ.


-- Nhưng hắn lại có thể để Điệp Vũ vì vậy mà chết sao ?


Tiểu Cao đột nhiên thở dài.


"Không tưởng nỗi gã đã tính đúng, tính đúng Hùng Sư Châu Mãnh tuyệt không thể giết một người phụng mệnh đến thông tin, tay không tấc sắt". Mục quang của chàng quét bốn phía:


"Chuyện đó một khi thân là nam tử hán tuyệt không thể làm, hà huống là Châu Mãnh".


Một đại hán thắt khăn trắng đột nhiên đứng dậy, nói lớn:


- Cao đại ca nói đúng, huynh đệ bọn ta phải kính Cao đại ca một chén.


Tám mươi sáu đại hán lập tức đồng thanh hưởng ứng. Tiểu Cao phạch ngực:


- Được, đem rượu ra.


"Ta biết Châu Mãnh vẫn không buông Điệp Vũ". Trác Đông Lai lạnh lùng thốt:


"Nhưng ta cũng không tưởng nỗi hắn có thể để ngươi đi dễ dàng như vậy".


Hắn có vẻ trầm tư mặc tưởng:


- Vì một nữ nhân mà dễ dàng phóng tha cừu địch, Châu Mãnh lẽ nào không sợ đám huynh đệ của hắn khinh khi hắn ? Lẽ nào không sợ làm tổn thương sĩ khí của bọn họ ? Điệp Vũ lẽ nào thật có ma lực to lớn như vậy sao ?


Trác Đông Lai lại cười lạnh:


- Sĩ khí của bọn chúng tịnh không vì vậy mà tiêu tán.


- Tại sao ?


- Bởi vì Cao Tiệm Phi rất thấu hiểu tâm tình của Châu Mãnh lúc đó, kịp thời giúp hắn thoát khỏi khốn cảnh, để cho đám huynh đệ nghĩ hắn không giết ngươi tịnh không phải vì nữ sắc, mà vì nghĩa khí. Hai nước giao tranh, không chém sứ giả, Châu Mãnh quang minh lỗi lạc làm sao có thể giết một người tay không tấc sắt ?


Trong mắt Trác Thanh lộ xuất vẻ bội phục tán thưởng:


- Cao Tiệm Phi thật đã nói như vậy.


Trác Đông Lai cười lạnh không ngừng:


- Người đó thật là hảo bằng hữu của Châu Mãnh, đám huynh đệ của Châu Mãnh lại là một bầy heo.


"Kỳ thật có những người cũng không phải không minh bạch ý tứ của Cao Tiệm Phi".


Trác Thanh thốt:


"Nhưng bọn họ cũng không vì vậy mà coi khinh Châu Mãnh".


- Ồ ?


"Bởi vì bọn họ tịnh không hy vọng Châu Mãnh thật sự lãnh khốc vô tình". Trác Thanh đáp:


"Bởi vì anh hùng chân chính không phải là vô tình".


- Người ra sao mới chân chính là vô tình ?


"Kiêu hùng". Trác Thanh đáp:


"Anh hùng vô lệ, kiêu hùng vô tình".


Trong mắt Trác Đông Lai đột nhiên bắn ra những tia hàn quang sắc bén, nhìn chăm chăm lên mặt Trác Thanh một hồi rất lâu mới lạnh lùng hỏi:


- Cao Tiệm Phi nếu quả không nói như vậy, Châu Mãnh có giết ngươi không ?


- Hắn cũng không thể.


- Tại sao ?


Thanh âm của Trác Thanh vừa lãnh đạm vừa bình tĩnh:


- Bởi vì trong tâm hắn, mạng của Điệp Vũ còn trân quý hơn nhiều so với mạng tôi.


Hoàng hôn.


Sau hoàng hôn.


Trong ốc tối mù, lại vẫn còn chưa thắp đèn, Điệp Vũ luôn luôn không thích thắp đèn.


-- Đó có phải vì nàng sợ mình biến thành một con thiêu thân bay thẳng vào ngọn lửa ?


Trong lò lập lòe ánh lửa, Điệp Vũ đứng bên cạnh lò lửa, chầm chậm thoát hạ y phục trên người.


Thân thể nàng tinh oanh mềm mịn, trắng muốt không một tì vết.


Cửa bị đẩy mở, nàng biết có người tiến vào, nhưng nàng lại không quay đầu, bởi vì ngoại trừ Trác Đông Lai ra, không có ai khác dám tiến vào gian ốc này.


Nàng cúi mình, dịu dàng vuốt ve chân mình.


Thậm chí cả chính nàng đều có thể cảm thấy mỗi một bắp thịt nhún nhảy trên chân nàng dễ dàng khêu gợi dục tình của người ta ra sao.


Không ai kháng cự được thứ khiêu khích đó, chưa từng có một ai.


Cho nên nàng mới thấy kỳ quái.


Trác Đông Lai một mực nhìn nàng, nhưng cho đến bây giờ vẫn không có bất kỳ động tác gì.


Y phục múa mỏng manh, mỏng như cánh dơi, mặc trên người nàng chẳng khác nào khoác một lớp nguyệt quang, đẹp đến mức mông lung, giữa mông lung nhìn càng đẹp, càng khiến cho người ta khó lòng kháng cự.


Trác Đông Lai không ngờ vẫn đứng yên bất động.


Điệp Vũ chung quy nhịn không được phải quay đầu lại, đóa châu hoa cài tóc đang mân mê trên tay đột nhiên rơi xuống đất.


Người hồi nãy bước vào không ngờ không phải là Trác Đông Lai.


Nàng quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên sắc mặt trắng nhợt đang đứng trước cửa nhìn nàng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Vợ và bão

Vợ và bão

 Viết cho N và những điều bất khả của tình yêu. *** Nhà tôi và vợ cùng thành phố.

27-06-2016
Nắng ấm trở về

Nắng ấm trở về

(khotruyenhay.gq) Người đời có câu: "Con gái hưởng phước cha", vậy mà ba tôi đã xin

27-06-2016
Hôn Ước Quý Tộc

Hôn Ước Quý Tộc

Tên truyện: Hôn Ước Quý TộcTác giả: BambooThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

27-07-2016 40 chương
Cafe

Cafe

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Có những

27-06-2016
Một chỗ nương tựa

Một chỗ nương tựa

Bà mẹ kể rằng lúc bà qua Hàn Quốc giữ cháu cho con gái đi làm, thấy nó thường xuyên

24-06-2016