- Hai đoạn nào ?
bạn đang xem “Anh hùng Vô lệ - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Đoạn đầu và đoạn cuối.
"Hồi nãy ngươi kể đương nhiên là đoạn đầu". Tư Mã Siêu Quần hỏi:
"Còn đoạn cuối ?".
"Đoạn cuối là đã kết thúc, chỉ viết vài hàng". Trác Đông Lai đáp:
"Tôi có thể đọc lại cho ông nghe".
Hắn quả nhiên lập tức đọc lại không bỏ sót một chữ nào:
"Trận chiến đó tổng cộng có hai mươi ba người chết, mười chín người bị trọng thương, bị thương nhẹ mười một người, chiến địa thảm khốc, mùi huyết tinh lâu rồi vẫn không tản mác được, đường xá như bị tắm máu, duy chỉ có Châu Mãnh và Cao Tiệm Phi đều may mắn sống sót không sứt mẻ gì".
Trác Đông Lai đọc xong đã lâu, Tư Mã Siêu Quần mới thở dài:
- Người chết còn nhiều hơn so với số trọng thương, người trọng thương lại nhiều hơn người bị thương nhẹ, sự thảm liệt của trận chiến đó cũng có thể tưởng tượng được.
"Phải". Trác Đông Lai điềm đạm nói:
"Theo đó mà xem, lúc đó tịnh không phải là không có người xuất thủ".
"Lúc đó cả con đường giống như một bao thuốc nổ còn chưa châm lửa, một khi có một người dám xuất thủ, người đó có thể biến thành ngòi lửa, hơn nữa còn là cái ngòi đã đốt". Tư Mã Siêu Quần thốt:
"Cho nên lúc đó chỉ cần có người dám xuất thủ, cái bao hỏa dược đó lập tức bùng nổ, phân thân thác cốt cả Châu Mãnh lẫn Tiểu Cao".
"Phải". Trác Đông Lai đáp:
"Tình hình lúc đó quả thật là như vậy".
- Nhưng Châu Mãnh và Tiểu Cao hiện tại vẫn còn sống.
"Phải". Trác Đông Lai đáp:
"Hai người bọn họ quả thật còn chưa chết".
- Bằng vào sức lực của hai người bọn họ, làm sao có thể chống được đám đông đó ?
- Bọn họ không phải là hai người, là ba.
- Còn có ai ?
- Đinh Hài.
- Đinh Hài ?
"Đinh Hài tịnh không phải là một đôi giày đinh". Trác Đông Lai đáp:
"Đinh Hài là tên một người".
- Võ công của gã ra sao ?
- Không ra sao hết.
- Nhưng ngươi lại có vẻ rất tôn trọng gã.
"Phải". Trác Đông Lai lập tức thừa nhận:
"Ta luôn luôn rất tôn trọng người hữu dụng".
- Gã hữu dụng ?
- Hữu dụng phi thường, có lẽ còn hữu dụng hơn hết son với đám môn hạ đệ tử của Châu Mãnh.
- Có phải vì gã lúc nào cũng đều có thể vì Châu Mãnh mà liều chết ?
"Chết tịnh không phải là chuyện khốn khó, gã cũng không thể đi chết cho Châu Mãnh bất cứ lúc nào". Trác Đông Lai đáp:
"Một khi Châu Mãnh còn sống, gã nhất định cũng có cách sống sót, bởi vì gã muốn chiếu cố Châu Mãnh, gã đối với Châu Mãnh giống như một con chó đối với chủ nhân của nó vậy".
Trác Đông Lai lạnh lùng nói tiếp:
- Nếu quả gã lúc nào cũng muốn liều mạng cho Châu Mãnh, thứ người như vậy cũng không đáng xem trọng.
Tư Mã Siêu Quần bỗng nhiên cười, cười lớn:
- Ta đã minh bạch ý tứ của ngươi. Ta minh bạch phi thường.
Trác Đông Lai lạnh lùng nhìn y, trong đôi mắt lạnh lẽo bất chợt lộ xuất ý phẫn nộ còn đáng sợ hơn cả đao phong, đột nhiên quay mình, bước dài ra ngoài.
Khí trời âm ám, ngoài song cửa truyền vào thanh âm hoa tuyết rơi rải, một thứ thanh âm chỉ có người đang tịch mịch thập phần mới có thể nghe thấy.
Tiếng cười của Họ Tư Mã đã sớm ngưng hẳn, trong mắt không những không có vẻ cười cợt, trái lại còn hiển lộ nỗi bi thương khó nói.
Y nghe thanh âm hoa tuyết lắc rắc, lại không nghe tiếng bước chân của vợ y.
Bởi vì lúc Ngô Uyển bước vào, y đã bắt đầu uống rượu.
Nàng chưa bao giờ khuyên cản y uống rượu, bởi vì nàng là một nữ nhân thông minh, cũng là một người vợ hiền tuệ. Nàng biết có những sự tình ai ai cũng vô phương khuyên cản.
Chỉ bất quá hôm nay và lúc bình thường có điểm khác biệt, hôn nay nàng không ngờ cũng bắt đầu uống, hơn nữa uống rất mau.
Cho đến khi nàng bắt đầu uống chén thứ ba, Tư Mã Siêu Quần mới qua đầu lại nhìn nàng:
- Hiện tại hình như vẫn còn sớm.
- Hình như là vậy.
Nàng hình như đang uống rượu.
"Hình như vậy". Ngô Uyển dịu dàng đáp lời.
Nàng là một người vợ ôn nhu, ôn như phi thường, đối với trượng phu của mình một mực vâng dạ nghe lời, cho dù lúc trong tâm khó chịu tức giận nhất, lời nói cũng dịu dàng nhẹ nhàng, chưa bao giờ nổi tam bành.
Nhưng Tư Mã Siêu Quần biết.
"Nàng chỉ có khi tức giận mới uống rượu buổi sớm như vầy". Y hỏi vợ:
"Hôm nay sao nàng lại tức giận vậy ?".
Ngô Uyển không trả lời, cũng không mở miệng.
Nàng lẳng lặng rót rượu, rót đầy chén cho chồng và cho chính mình.
"Ta biết nàng tại sao lại giận, là vì Trác Đông Lai". Họ Tư Mã thốt:
"Nàng không quen cách hắn nói chuyện với ta như vầy ?".
Ngô Uyển trầm mặc, mặc nhận.
"Nhưng nàng cũng nên biết hắn lúc bình thường không phải như vậy, hôm nay hắn cũng tức giận". Họ Tư Mã nói:
"Bởi vì ta hôm nay một mực tán dương Tiểu Cao trước mặt hắn".
Trong mắt y bỗng lại lộ xuất tràn đầy ý tứ chế giễu:
- Hắn luôn luôn không thích ta trước mặt hắn đi tán dương người khác là một hảo bằng hữu.
Ngô Uyển không ngờ đã mở miệng.
"Lẽ nào hắn ghen ?" Thanh âm của nàng chợt to tiếng, hơn nữa cũng tràn ngập vẻ nhạo báng:
"Cả tôi còn chưa ghen, hắn bằng vào cái gì mà ghen ?".
Ngô Uyển luôn luôn ôn nhu, ôn nhu phi thường, nhưng hiện tại nàng đã uống tới năm chén rượu.
Nàng uống thứ rượu mà Họ Tư Mã thường uống nhất. Thứ rượu Họ Tư Mã thường uống nhất là rượu mạnh, rượu mạnh nhất.
Một nữ nhân lúc bình thường rất ít khi uống rượu, đột nhiên lại uống năm chén rượu mạnh, không cần biết nói gì đi nữa, đều đáng được tha thứ.
-- Một nam nhất lúc bình thường rất ít khi uống rượu, đột nhiên lại uống năm chén rượu mạnh, nói gì đi nữa cũng đáng được tha thứ như vậy.
Cho nên Họ Tư Mã cười:
- Nàng vốn đang ghen, nàng luôn luôn ghen với Trác Đông Lai, giống như nghĩ rằng ta coi hắn như nữ nhân vậy.
"Tôi biết chàng không coi hắn như nữ nhân, hắn cũng không coi chàng như nữ nhân". Ngô Uyển lại uống thêm một chén:
Hắn luôn luôn coi chàng như một đứa con của hắn, nếu quả không có hắn, chàng căn bản không có ngày nay".
Thanh âm của nàng khàn khàn tê tái, nàng trầm giọng hỏi chồng:
- Chàng tại sao không thể tự mình đi làm chuyện gì đó, để cho hắn biết không có hắn chàng cũng sống như thường ? Chàng tại sao không thể chứng minh cho hắn thấy ?
Họ Tư Mã không trả lời, cũng không mở miệng.
Y cũng giống như vợ, lẳng lặng rót rượu, rót một chén cho vợ và một chén cho mình.
Nhưng Ngô Uyển không uống nữa. Nàng xà vào lòng y, thất thanh khóc rống.
Họ Tư Mã không khóc, trong mắt thậm chí không có tới một chút lệ quang.
Y chừng như đã không còn nước mắt.
Trong trang viện kiến trúc hoành vĩ, giữa đình viên rộng lớn hoa mỹ, có một góc tối u tịch, trong góc có một cánh cửa rất hẹp. Sau cửa lác đác truyền ra một hai tiếng đàn du dương. Nhưng ai cũng không biết đằng sau cánh cửa đó là nơi nào, ai cũng không nhìn thấy người đàn là ai.
Bởi vì nơi đó là cấm khu của Trác Đông Lai, nếu quả có người dám bước vào cấm khu một bước, chân trái của người đó vừa bước vào, lập tức chém đứt chân trái, chân phải vào trước thì chém chân phải.
Đó là pháp lệnh đơn giản phi thường, vừa đơn giản, vừa hữu hiệu.
Không cần biết là từ nơi ở của họ Tư Mã hay là từ căn tiểu ốc của Trác Đông Lai đi đến đó, đều phải đi qua một đoạn đường rất dài.
Trác Đông Lai bung cây dù giấy dầu, đội tuyết đi xuyên qua đình viên. Lúc hắn bước trên con đường phủ đầy tuyết, tuy không thi triển khinh công, trên mặt tuyết cũng chỉ bất quá lưu hạ một chút vết chân lờ mờ lợt lạt.
Cánh cửa hẹp trong góc tối đó quanh năm đóng chặt.
Trác Đông Lai gõ cửa nhè nhẹ, gõ ba tiếng, lại gõ thêm một tiếng, lại đợi một hồi rất lâu cánh cửa hẹp mới mở hé ra.
Chương trước | Chương sau