XtGem Forum catalog
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 40 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 9 - Thần đi, Quỷ hiện

↓↓
Đúng như sự dự đoán của Bành Thanh, sau khi chiếc thuyền buồm ngũ sắc kéo neo, quần hùng trên bờ lần lượt giải tán.


Đến lúc màn đêm phủ trùm vạn vật, thì người cuối cùng cũng đã rời đi.


Từ bờ biển ngược về hướng bắc, độ hơn mười hải lý có một cái vịnh, thì trời còn mưa rỉ rả, hạt không nặng nhưng rơi dai dẳng, tạo thành một bức màn đục trắng, tạo nên một cảnh tượng thê lương. Thêm vào đó có tiếng gió gào, sóng xô, khung trời ảm đạm tiêu điều...


Con thuyền to lớn như tòa dinh thự, chỉ có mỗi một ngọn đèn, gió thổi chao chao, ánh sáng chập chờn, tạo nên hình ma bóng quỷ âm u rùng rợn kỳ càng...

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Mưa không ngừng rơi, gió không ngừng thổi, mưa nhỏ, gió nhẹ, đùa mặt nước gợn sóng nhấp nhô. Lạnh từ gió mang về, lạnh từ mưa đổ xuống, mà lạnh cũng từ lòng người tỏ ra. Người và vật đều lạnh.


Trên bờ vịnh, cành lá xạc xào như oan hồn rên khóc. Tưởng trên thế gian này, dù cho ai ngông cuồng đến đâu cũng chẳng dạo chân trong khung cảnh đó.


Vậy mà có một bóng người. Bóng đó xuất hiện nơi cội cây đứng lặng nhìn con thuyền buồm ngũ sắc, lâu lắm mới nói khẽ qua hai hàm răng, giọng căm hờn tột độ.


- Đi! Ngươi đi thoát ta được chăng? Hừ! Ngươi nên tỉnh mộng là vừa!


Người đó chính là Mộc Lang Quân, dù Vương Bán Hiệp đã cảnh cáo, lão vẫn theo dõi con thuyền. Đã theo dõi, tức nhiên lão phải lên thuyền, thực hiện điều toan tính!


Hiện tại, lão vận y phục đen chẹt bó sát mình. Y phục chẹt làm bật nổi thân vóc gầy cao của lão.


Một lúc sau lão rời cội cây, đi trong mưa đến sát bờ biển, rồi đột nhiên phóng mình xuống nước.


Thân pháp vừa nhanh, vừa nhẹ. Lão lại vận y phục đen, lão phóng đi, vẽ thành một vệt đen dài, trông như con hắc xà hạ thủy.


Bên ngoài biển, không một tiếng động nào trên thuyền buồm ngũ sắc. Mộc Lang Quân không còn mong mỏi gì nữa. Tất cả đều chìm trong im tịnh, thì lão hành động dễ dàng.


Phóng mình xuống nước, lạng theo hình vòng cung, ra một khoảng xa, lão trồi lên, bơi nhẹ nhàng đến cạnh thuyền. Theo dây neo lên, trong phút giây lão đã xuất hiện nơi sàn thuyền.


Thân pháp của lão hết sức khinh linh, trông chừng còn khinh linh hơn chiếc lá rụng. Người có thân pháp đó, chẳng thể nào làm kinh động những kẻ trên thuyền.


Nhưng nếu lão cẩn thận kỹ càng, thì trên thuyền cũng có người giữ cao cảnh giác. Nên khi lão vừa xuống sàn thuyền, thì từ bên dưới khoang có giọng nói vọng lên:


- Ngươi đã đến đấy à?


Tiếng hỏi rất khẽ, song vang rõ nơi thính giác của Mộc Lang Quân.


Dù lão nắm vững tự tin nơi lòng bàn tay, lão vẫn giật mình như thường.


Lão đảo mắt nhìn quanh, chẳng thấy một bóng người, lão càng kinh hãi hơn nữa.


Kinh hãi, chẳng phải khiếp nhược, bất quá lão nghĩ rằng hành tung đã bị lộ, thì mưu vọng khó thành, chứ Tử Y Hầu đã chết rồi, trên thuyền này còn có kẻ nào làm khó dễ lão nổi?


Lão không cần tìm kiếm lâu. Bên cạnh lão một mảnh ván từ bên dưới đưa cao lên, bày ra một lỗ hổng, một đầu người thò qua lỗ hổng đó.


Nhìn thấy cái đầu to, lão chẳng cần vận dụng nhãn lực trông rõ cũng biết chính là Hồ Bất Sầu.


Mộc Lang Quân thở phào, bước tới thấp giọng hỏi:


- Xong rồi?


Hồ Bất Sầu gật đầu:


- Theo ta đây!


Chiếc đầu to tụt xuống khỏi lỗ.


Mộc Lang Quân do dự mộc chút, rồi thì vận công đề tụ chân khí, giới bị kỹ càng đoạn chui xuống.


Khoang thuyền rất rộng, một ngọn đèn treo lơ lửng, hắt ánh sáng vàng mờ, không soi rõ các đồ vật. Nhưng Mộc Lang Quân cũng nhận ra nơi một góc, có kê chiếc giường con, trên giường có một thân thể người nằm dài vận áo trắng, tóc xõa thẳng xuống hai bên mép giường bay phất phợ..


Thân thể đó bất động.


Mộc lang Quân rùng mình mấy lượt, sau cũng cố thu can đảm, lướt tới nhìn mặt thi thể đó lão lộ vẻ hân hoan ra mặt.


Thì ra, chính là Thủy Thiên Cơ. Nàng nằm đó bất động và đã chết rồi, Hồ Bất Sầu đã giữ lời hứa.


Hồ Bất Sầu đứng cạnh Mộc Lang Quân lạnh lùng thốt:


- Nàng đã uống trọn gói thuốc của ngươi!


Mộc Lang Quân không đáp, lão chỉ Thủy Thiên Cơ cười gằn:


- Tiện tỳ! Cũng phải có ngày ngươi như thế này chứ!


Lão đưa bàn tay xương xẩu ra xòe đủ năm ngón, định bóp cổ Thủy Thiên Cơ.


Đã biết nàng chết rồi mà lão còn toan thực hiện ý định đó, đủ thấy lão oán hận nàng thâm độc vô lường.


Hồ Bất Sầu vội ngăn chận ão:


- Hãy khoan!


Mộc Lang Quân hừ một tiếng:


- Tại sao ngươi cản trở?


Hồ Bất sầu thản nhiên:


- Độc dược ngươi trao ta, ta đã cho nàng uống hết, uống trọn gói!


Mộc Lang Quân hừ một tiếng:


- Ta biết rồi!....


Hồ Bất Sầu tiếp:


- Từ nay ta không can dự gì đến việc của ngươi và nàng nữa!


Mộc Lang Quân bực dọc:


- Chứ ta có nói là ngươi còn can dự chi sao, lại phải lên tiếng?


Hồ Bất Sầu gật đầu:


- Vậy là dứt khoát! Ta đi đây!


Y quay mình bước những bước dài, rời khỏi nơi đó, lẫn vào bóng tối.


Mộc Lang Quân nhìn theo bóng Hồ Bất Sầu lắc đầu:


- Hắn điên!


Hai bàn tay xương xẩu đã rút về lại vươn tới mười ngón xòe đủ, to như hai chiếc quạt bồ, hai bàn tay áp hai bên cổ trắng nõn nà của Thủy Thiên Cơ.


Nhưng chiếc xác bất động trên giường, giờ lại nhích động. Cái xác vươn hai cánh tay lên rất nhanh, hai bàn tay chụp lấy cánh tay của Mộc Lang Quân đúng vào huyệt đạo.


Mộc Lang Quân giật mình, suýt nhảy dựng lên, muốn tránh cũng chẳng kịp nữa.


Hai tiếng rắc vang khẽ, hai đốt xương nơi đầu vai của lão gãy vụn.


Thủy Thiên Cơ sau khi chụp đúng huyệt đạo của lão, buông nhanh tay ra, đưa lên cao một chút, chụp vào đầu vai của lão bóp mạnh.


Làm xong việc đó, nàng bật cười hắc hắc:


- Bằng vào loại độc dược tầm thường của ngươi, ngươi hy vọng giết ta à? Nông cạn quá Mộc Lang Quân ạ! Cút! Cút ngay đi, đừng có để ta phát cáu lên là mất mạng với ta đấy!


Mộc Lang Quân vừa sợ, vừa hận, vừa giận, song còn biết làm sao hơn? Trong chớp nhoáng lão đắn đo, tự lượng sức mình, còn một tay chắc chắn là không thể nào địch lại Thủy Thiên Cơ, lão rú một tiếng quay nhanh người như chiếc pháo thăng thiên, vọt qua lỗ hổng trên sàn thuyền.


Tiếp theo đó, một tiếng ùm vang lên như có vật gì nặng rơi xuống nước, rồi không gian trở lại với gió thét, sóng gào...


oo Hồ Bất Sầu từ từ bước ra, miệng điểm một nụ cười:


- Trôi chảy chứ?


Thủy Thiên Cơ cười nhẹ:


- Ít nhấy lão ấy cũng bất động trong mấy tháng. Nhờ ngươi đấy!


Chủ ý của ngươi hay quá!


Hồ Bất Sầu chớp mắt:


- Tất cả đều...vì ngươi!....


Thủy Thiên Cơ nguýt dài:


- Ngươi đừng quên ta là vợ của cháu ngươi, một bà vợ sồn sồn của một cậu bé con! Thân phận là đại thúc, ngươi không nên nói những lời phi đạo nghĩa, không ai muốn nghe!


Cái nguýt của nàng vừa quét qua, đuôi mắt rất dài, nàng lại quét trở lại một lượt nữa, cũng dài không kém!


Hồ Bất Sầu thoáng đỏ mặt.


Thủy Thiên Cơ bật cười khanh khách:


- Thì ra ngươi cũng biết đỏ mặt! Ta cứ tưởng da mặt ngươi là một lớp thủy tinh, dày như bức tường thành, cứng rắn, vô cảm, vô giác!....


Hồ Bất Sầu dặng hắng mãi, chung quy chẳng thốt được một tiếng nào. Không thốt được mà cứ đứng đờ ra đó, thì trơ trẽn quá, y quay mình bước nhanh vào bóng tối.


Thủy Thiên Cơ nhìn theo y cười mãi, ngờ đâu trong lúc nàng đang ngặt nghẽo cười, một biến cố phát sanh...


Trong vùng trời đen như mực, hơn hai mươi bóng người vận y phục lội nước đồng thời màu đen, từ trên bờ nhảy ùm xuống biển lướt nhanh trên đầu sóng nhẹ nhàng, nhanh chóng phi thường.


Hơn hai mươi người dó, dùng khăn đen bao kín mặt, chỉ lộ đôi mắt sáng ngời, như hai điểm sao, lướt mình trên nước, đến chiếc thuyền buồm ngũ sắc dừng lại. Không cần đeo giây neo, bằng một động tác cực kỳ ngoạn mục họ uốn tròn người tung bổng lên không, đáp xuống sàn thuyền. Chân chạm sàn gỗ, nhẹ hơn chiếc lá rơi, không gây một tiếng động khẽ.


Tuy hơn hai mươi người cử động như bóng ma cũng có kẻ phát giác kịp thời, kẻ đó là Thủy Thiên Cơ, nàng mỉm cười.


Vừa lúc đó, bọn Linh Nhi, Châu Nhi và các thiếu nữ ủng hộ tiểu công chúa bước ra, cùng theo họ có cả Phương Bửu Nhi và Hồ Bất Sầu.


Bọn người của Tử Y Hầu lúc đó đã vận tang phục.


Phương Bọn Nhi vừa mở miệng hỏi:


- Mộc Lang Quân...


Thủy Thiên Cơ nhanh như chớp, vọt mình tới, chạm vào người hắn.


Cả ba ngã nhào xuống sàn, chưa ai kịp đứng lên, một ngọn gió từ bên ngoài quét ngang khung cửa sổ, rồi một tiếng bộp vang lên. Nơi một chiếc trụ, có mũi tên đuôi cá gắn lông chim điêu cắm sâu hơn năm tấc, đuôi lông còn rung rung.


Linh Nhi biến sắc kêu lên:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Đen

Đen

Có những chuyến trở về, để mà đi mãi mãi…   *** Không còn ai nói với tôi về

29-06-2016
Me hài ola ngày 24-06-2016

Me hài ola ngày 24-06-2016

Những điều tưởng chừng như chỉ bạn mới có được, nhưng ai cũng có được niềm vui

24-06-2016
Chiếc nón mẹ làm

Chiếc nón mẹ làm

Audio - Một ngày nọ, cậu bé Anders được mẹ may cho một chiếc mũ mới. Chiếc mũ màu

30-06-2016
Mưa nửa đêm

Mưa nửa đêm

Tài muốn leo lên căn hộ của Thu, hỏi em và người kia có quan hệ gì? Nhưng tự ti đã

28-06-2016
Nó là em con

Nó là em con

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Tôi còn

25-06-2016
Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu là một truyện ngôn tình sủng kể về một cô tiểu thư đã đến

21-07-2016 10 chương
Tình dược số 9

Tình dược số 9

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Mẹ ơi, ba đâu?

Mẹ ơi, ba đâu?

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Tháng năm không ở lại") Ngồi

27-06-2016