- Hầu giạ..đã quy ...tiên...
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Không ai bảo ai, hơn ngàn hào kiệt anh hùng có mặt tại bờ biển cùng quỳ xuống, cùng cúi đầu. Có giọng ca đâu đây, vang lên trong đám đông, lời ca thê thảm quá, tai oán kiếp người nặng chất buồn thương!
Giọng ca vang lên, theo gió chuyền tới, ai ai nghe lọt cũng phải sa lệ, nhưng chẳng ai nghĩ đến việc quay đầu nhìn xem kẻ nào khởi xướng!
Rồi một người vận áo lam lũ, đầu bù tóc rối, chân không, từ trong đám đông, bước dần tới ven biển.
Người đó chính là Vương Bán Hiệp! Lão đứng đó, nhìn ra khơi, đôi dòng lệ thi nhau tuôn dài theo má...
Chợt một bàn tay từ phía sau lão vươn tới nắm cánh tay lão bóp mạnh, cơ hồ dập xương...
Vương Bán Hiệp quay đầu nhìn lại, nhận ra Mộc Lang Quân.
Mộc Lang Quân hỏi:
- Lời hứa về món thuốc đó, ngươi có quên chăng?
Vương Bán Hiệp lắc đầu:
- Khi nào ta lại quên!
Mộc Lang Quân lạnh lùng:
- Vậy thì trao thuốc đây cho ta!
Vướng Bán Hiệp lại lắc đầu:
- Không có thuốc!
Mộc Lang Quân trừng mắt:
- Ngươi muốn nuốt lời?
Vương Bán Hiệp nhún vai:
- Tử Y Hầu đã chết, ngươi bảo ta hỏi ai mà lấy thuốc?
Mộc Lang Quân hừ một tiếng:
- Tử Y Hầu uỷ thác mọi việc cho Linh Nhi và Châu Nhi, ngươi cứ hỏi chúng mà lấy, nếu không thì...
Vương Bán Hiệp bĩu môi:
- Nếu không rồi làm sao? Ta hứa với ngươi là hỏi Tử Y Hầu mà lấy thuốc chứ có hứa là hỏi mấy nàng đó đâu? Bảo ta hỏi chúng là hỏi thế nào cơ chứ?
Mộc Lang Quân sững sờ một lúc, đoạn ấp úng:
- Nhưng...việc đó...
Vương Bán Hiệp lạnh lùng:
- Chẳng nhưng gì cả! Hầu gia chết, là ta vô phương! Ta không hứa là hỏi Linh Nhi hoặc Châu Nhi, tự nhiên chẳng khi nào ta hỏi hai nàng đó mà lấy thuốc!
Mộc Lang Quân tức uất có thể chết người được, đứng ngây ra đó.
oo Thuyền buồm ngũ sắc im lặng hoàn toàn, dù trên đó có đến mấy mươi người.
Tất cả các thiếu nữ đều khóc, nhưng khóc câm, khóc thầm, lệ tuôn trào mà chẳng một tiếng nức nở thở than...
Tử Nhiêm Long Thọ Thiên Tề quay lưng lại, đưa mắt nhìn ra biển, y cũng đổ lệ như bọn thiếu nữ. Y quay lưng lại là không muốn cho bọn thiếu nữ thấy y khóc. Tuy hướng mặt về bờ biển chẳng sợ quần hùng trông thấy dòng lệ của y, vì khoảng cách khá xa. Tiểu công chúa đã nhào lăn ra trước cửa phòng Tử Y Hầu gào lên:
- Gia gia! Gia gia đành bỏ con lại bơ vơ côi cút... gia gia ơi!
Phương Bửu Nhi gầm đầu, chẳng dám nhìn nàng, Thủy Thiên Cơ choàng tay qua vai hắn, tuy an ủi hắn nhưng lệ vẫn doanh tròng...
Bỗng có tiếng gọi oang oang, từ trên bờ vọng ra thuyền:
- Hồ Bất Sầu?...Hồ Bất Sầu...
Tiếng gọi lanh lảnh như oan hồn đòi thường mạng.
Thủy Thiên Cơ ngẩng mặt hỏi:
- Ai?
Hồ Bất Sầu điềm nhiên:
- Ngươi đã biết là ai rồi, còn hỏi làm gì nữa?
Thủy Thiên Cơ trố mắt:
- Mộc Lang Quân gọi ngươi để làm gì?
Hồ Bất Sầu lạnh lùng:
- Nhắc lời giao ước giữa ta và lão!
Thủy Thiên Cơ hỏi:
- Giao ước làm sao?
Hồ Bất Sầu thản nhiên:
- Dùng độc dược lấy mạng ngươi!
Thủy Thiên Cơ giật mình.
Trên bờ, Mộc Lạng Quân thốt vọng ra:
- Đêm nay đúng giờ tý?...
Hồ Bất Sầu giải thích:
- Lão giục ta đêm nay đúng giờ tý hạ độc sát ngươi!
Thủy Thiên Cơ phụt phì cười:
- Ngươi hãm hại được ta?
Hồ Bất Sầu rùn vai:
- Khó khăn gì chứ? Nhất là khi ngươi chẳng phòng bị?
Thủy Thiên Cơ cười rợn:
- Nhưng hiện tại ta sẽ phòng bị, ngươi hạ thủ thế nào được? Chắc ta phải hạ ngươi trước, cho khỏi phải lo ngại ngươi hại ta.
Hồ Bất Sầu gật đầu:
- Đúng! Tiên hạ thủ vi cường! Nếu sợ bị giết, thà giết người trước là hay nhất!
Cả hai lườm nhau, không rõ cả hai đang nghĩ gì. Trời chưa sáng, bỗng có trận mưa, mưa lúc đầu nhỏ hạt, dần dần to, dần dần rơi gắt.
Quần hùng vẫn quỳ tại bờ biển chưa ai nghĩ đến việc rời đị..
Thuyền buồm ngũ sắc, còn Tử Y Hầu, vẫn tượng trưng một uy quyền vô định. Tử Y Hầu chết rồi, quyền uy đó vẫn còn, có lẽ sum nghiêm hơn, đủ biết sự sùng kính của hào kiệt anh hùng đối với Hầu gia cao đến mức độ kỳ công!
Nhìn thấy thái độ của Thủy Thiên Cơ và Hồ Bất Sầu, Phương Bửu Nhi không khỏi lo ngại.
Linh Nhi hỏi hắn:
- Ngươi thấy sao mà lo ngại như vậy?
Phương Bửu Nhi thở dài:
- Trong thần tình của ho.....
Linh Nhi xì một tiếng:
- Rồi ngươi sợ họ hạ thủ với nhau? Yên trí đi, thật sự Hồ Bất Sầu muốn hạ độc có khi nào y tiết lộ cho Thủy Thiên Cơ biết? Đã nói ra là chẳng làm, nếu nhất định làm là chẳng bao giờ nói ra!
Phương Bửu Nhi vẫn lắc đầu, thở dài:
- Đạo lý là đơn giản như vậy dó, nhưng nếu bất cứ ai khác thì cái đạo lý đó mới vững chứ Hồ đại thúc ta và Thủy Thiên Cơ, họ là những quái nhân, họ có thể hành động quái di.....
Bỗng bên ngoài thuyền, từ dưới mặt biến có tiếng gọi oang oang vọng vào:
- Lạc Dương Bành Thanh có việc khẩn yếu muốn trình bày!
Linh Nhi đưa tay áo lau khô ngấn lệ còn vương đọng, bước ra ngoài.
- Việc gì thế?
Trích Tinh Thủ Bành Thanh đứng trước mũi thuyền con, vòng tay thốt:
- Tử Y Hầu đã quy tiên, phàm hào kiệt trên giang hồ chẳng ai không bi thương luyến tiếc. Hiện lại hơn ngàn người quy tụ nơi bờ biển, tâm thần của họ bất định. Nếu họp chung nhau lâu một chỗ, sợ sanh biến, cô nương hãy nghĩ cách nào...
Rồi y tiếp với giọng cung kính hơn:
- Tại hạ xuất ngôn vô lễ, xin cô nương đừng chấp!
Linh Nhi thở dài:
- Biết ơn các hạ không hết, tôi đâu dám chấp gì? Nhưng thiên hạ anh hừng có thịnh tình như vậy, tôi làm sao giải tán họ được?
Bành Thanh trầm giọng:
- Thuyền buồm ngũ sắc còn đây là họ còn ở nơi bờ biển. Thuyền rời đi nơi khác, họ giải tán ngay, ý ngu của tại hạ như thế cô nương nghĩ sao?
Linh Nhi trầm giọng một lúc:
- Ý kiến đó rất hay!
Bành Thanh tiếp:
- Cách đây không xa, về hướng bắc có một cái vịnh, khá an tịnh có thể tránh sóng gió...
Linh Nhi gật đầu:
Chương trước | Chương sau