Old school Easter eggs.
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 84 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 8 - Một rừng không hai hổ

↓↓

Tử Y Hầu thoáng lộ vẻ kinh dị, song chỉ trong một thoáng thôi lão lấy lại bình tĩnh, hỏi:

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Ngươi? Ngươi dám làm cái việc đó? Ngươi có biết võ công chăng?


Phương Bửu Nhi lấc đầu:


- Tôi chưa học!


Tử Y Hầu chớp chớp mắt:


- Không học võ công, thì làm sao đối phó nổi ngươi áo trắng mà tình nguyện làm?


Phương Bửu Nhi ưỡn ngực một chút:


- Tôi tuy không biết võ công, tuy tôi không thích học võ công, song cái việc đó chẳng có ai làm được, thì tôi làm được. Nhất định là tôi sẽ làm được!


Hắn nói với vẻ cương quyết. Mặt hắn thì còn non choẹt, song thần tình nghiêm trọng như bậc lão thành, hắn thêm một câu:


- Vào địa ngục, ai cũng sợ. Nếu tất cả đều sợ thì ai vào địa ngục?


Cho nên tôi phải vào, và chỉ có mình tôi dám vào mà thôi.


Mới ngần tuổi đó, hắn đã tỏ ra khí độ hơn người, dám xá kỷ vị tha, dám trọng đạo nghĩa khinh sinh mạng, thì còn ai có thể xem thường hắn được?


Tử Y Hầu nhìn hắn một lúc lâu, từ từ hỏi:


- Hàng ngàn, hàng vạn hào kiệt anh hùng trong thiên hạ võ lâm, không ai làm nổi việc đó, ngươi bằng vào đâu mà cho rằng mình làm nổi?


Phương Bửu Nhi cao giọng:


- Thành tâm, tinh ý thì dù là sắt, là đá mình cũng có thể khắc chế như thường, huống chi người áo trắng, vẫn là con người bằng xương bằng thịt, có phải là sắt là đá đâu. Tại sao tôi không khắc chế được hắn? Tôi bằng vào tâm thành, ý tinh thôi, Hầu gia ạ!


Ánh mắt hơi nghiêm, nhưng giọng nói hòa dịu, Tử Y Hầu hỏi:


- Còn nhỏ tuổi sao ngươi học cái lối ăn nói ngông cuồng, không sợ mang tiếng khoác lác sao?


Không rõ với dụng ý gì, lão khoát nhẹ bàn tay về phía Phương Bửu Nhi. Tuy lão thọ trọng thưởng nhưng chưởng lực đó thừa phát huy kình phong đẩy Phương Bửu Nhi nhào ngược về phía hậu.


Mọi ngươi thấy vậy, đều biến sắc mặt, vừa sợ hãi, vừa thương hắn vô duyên vô cớ bị đánh.


Họ có cảm tình ít nhiều với hắn, họ còn thương hại hắn. Nhưng trái lại người có liên quan mật thiết với hắn là Hồ Bất Sầu dửng dừng như thường, chừng như y có vẻ mừng rỡ là khác!


Thủy Thiên Cơ thoạt đầu cũng biến sắc mặt, cũng sợ hãi như mọi người. Song sau đó thấy Hồ Bất Sầu hân hoan, nàng đổi thần sắc ngay, hân hoan như y.


Phương Bửu Nhi ngã xuống sàn thuyền, lăn một vòng, mặt không đổi sắc, Tử Y Hầu nhìn hắn, lạnh lùng hỏi:


- Tạ..Ta đánh ngươi, ngươi không oán hận?


Phương Bửu Nhi điềm nhiên:


- Có ai bị kẻ khác làm nhục mà không oán hận bao giờ?


Tử Y Hầu tiếp lời:


- Như vậy có nghĩa là ngươi muốn trả lại một chưởng, nhưng chẳng dám làm?


Phương Bửu Nhi vẫn điềm nhiên:


- Không phải tôi chẳng dám làm, cũng chẳng phải không nỡ làm.


Chỉ vì Hầu gia là bậc cao niên kỷ trượng, thiên hạ đều xem là vị đại anh hùng, tôi có ý tôn kính ba phần. Thêm vào đó, hiện lại Hầu gia đang bị thọ thương nặng, tôi nhượng hai phần, cộng tất cả là năm phần nhượng, vì năm phần đó tôi không đánh lại Hầu gia mặc dù tôi rất oán hận.


Hắn buông từng tiếng một rõ ràng, mặt chẳng lộ vẻ sợ hãi. Ai ai cũng nhìn hắn trân trân, gần như xuất thần. Họ từng theo Hầu gia bao nhiêu năm dài, từng thấy nhiều người tiếp xúc với Hầu gia nhưng chưa hề thấy một ai đối thoại với Hầu gia mà giữ được thần sắc như vậy.


Tử Y Hầu trầm gương mặt, thốt:


- Bất quá, ngươi nói thế là để trang sức sự không dám của ngươi thôi!


Phương Bửu Nhi mỉm cười:


- Tùy Hầu gia muốn hiểu thế nào cũng được Có điều là tôi bao giờ cũng nghĩ mình phải đánh trả một chưởng.


Hắn dừng lại một chút rồi tiếp:


- Hầu gia đánh lôi, vẻ mặt Hầu gia thì hung ác thật, nhưng ánh mắt Hầu Gia thì rất hiền. Do đó, tôi hiểu Hầu gia không thực tâm đánh tôi, bất quá chỉ đánh thử mà thôi, với cái dụng ý nào đó! Đã biết người ta đánh thử mình, thì còn oán hận làm sao? Còn tưởng đánh lại làm sao?


Tử Y Hầu nhìn sững Phương Bửu Ngọc một lúc, sau cùng bật cười lớn, dù hiện tại lão không nên cười lớn, hao phí chân khí:


- Tiểu tử khá lắm!.... Khá lắm!


Bất ngờ lão cười lớn, thương thế bị chấn động, lão ho mấy tiếng, khi dứt tiếng ho, lão tiếp:


- Biết phân biệt thị phi, tránh vọng động, đúng là một kẻ trí. Cái ý có tôn nhượng hợp tình, hợp lý, đúng là kẻ nhân! Gặp nguy không sợ hãi, khảng khái đương đầu với nguy hại, đúng là một kẻ dũng? Một tiểu tử gồm trí, nhân dũng kể ra chỉ có một người, bình sinh ta chỉ gặp một người.


Phương Bửu Nhi thầm nghĩ:


- Ông ta thì quanh năm suốt tháng phải bồng bềnh trên mặt biển, còn biết gì đến người trên đất liền, mà nói rằng gặp với không gặp?


Bị trách mắng hắn luôn ưỡn ngực chống đối. Nhưng khi có ai khen ngợi, hắn lại lúng lúng, chẳng thốt nên lời hắn lại còn thẹn đỏ mặt!


Thủy Thiên Cơ thấy hắn như vậy, thầm nghĩ:


- Không ngờ hắn nhỏ tuổi như thế lại có tính trầm tĩnh phi thường.


Vừa rồi ta thấy Tử Y Hầu đánh hắn, chỉ tưởng là Hầu gia không hài lòng về việc gì đó...


Nàng nhìn sang Hồ Bất Sầu, y đã hướng mắt về hướng khác. Nàng mắng thầm:


- Cái tên to đầu này cũng đáng ghét thật. Ta cứ tưởng to đầu thư hắn là đần độn, không ngờ hắn lại gian hoạt, biết rõ Tử Y Hầu không thực tâm đánh tiểu tử, hắn chẳng phát tác.


Về phần Hồ Bất Sầu, tránh cái nhìn của Thủy Thiên Cơ, y thừa hiểu là Thủy Thiên Cơ đang thán phục y, do đó y càng lộ vẻ tự đắc, càng tự đắc, Thủy Thiên Cơ càng ghét y hơn. Nàng lại mắng dĩ nhiên là mắng thầm:


- Tên to đầu đáng chết!


Lâu lắm, tại đại sảnh, mỗi người đều có ý tưởng riêng biệt, tất cả theo ý tưởng cửa mình mà suy nghiệm về những điểm diễn tiến vừa qua, những diễn tiến sắp tới, cục trường im lặng nặng nề.


Bỗng Tử Y Hầu cất tiếng:


- Thiên hạ giang hồ thấy ta cứ phiêu bạt trên sóng trùng dương năm này qua năm khác đều tưởng ta chán hồng trần. Thực ra trong gió bụi trần gian còn có rất nhiều điều gây niềm lưu luyến với ta. Sở dĩ ta lấy trùng dương làm đất dung thân, là vì năm xưa ta thất bại dưới lưỡi kiếm một người. Sau lần thảm bại đó, ta phát nguyện không bao giờ đặt chân lên đất liền nữa!


Mọi người nghe lão nói thế, đều lộ vẻ mừng. Nếu có một người thắng nổi Tử Y Hầu, tất nhiên người đó có nhiều hy vọng thắng luôn người áo trắng. Thắng được người áo trắng là gián tiếp rửa được cái nhục bại của Tử Y Hầu hôm nay. Bất cứ nhân vật nào trong võ lâm hiện tại, thắng được người áo trắng là rửa được cái nhục cho Tử Y Hầu miễn là người đó là một hào kiệt Trung Nguyên. Còn người áo trắng thì dù sao cũng chỉ là một kẻ hải ngoại.


Tử Y Hầu tiếp nối:


- Người thắng ta, là sư huynh của ta, người đời cứ cho ta có kiếm pháp vô song, nhưng thực ra, sư huynh ta mới đúng là đệ nhất kiếm thủ!


Hồ Bất Sầu vốn ít nói, nghe đến đây không dằn được hiếu kỳ, buột miệng thốt:


- Vãn bối dù kiến thức chẳng bằng ai, song cũng chẳng đến nỗi quá sai lầm khi nhận xét rằng kiếm thuật của Hầu gia là vô địch trên đời.


Người áo trắng bất quá chỉ bằng vào nội lực mà thôi. Hắn đang lúc khí huyết phương cương, dĩ nhiên chân khí phải dồi dào, chứ tài nghệ của hắn vị tất vượt nổi Hầu gia?


Tử Y Hầu thớ dài:


- Ta am tường kiếm pháp của tất cả các môn phải trên giang hồ.


Phàm những chiêu bí kỹ của bất cứ kiếm pháp nào ta đều nghiên cứu đến mức tinh vi. Nhưng, thực sự mà nói, sư huynh ta còn trên ta một bậc!


Hồ Bất Sầu trố mắt:


- Dám hỏi Hầu gia, chẳng hay vị sư huynh của Hầu gia làm thế nào mà thắng được khi mà Hầu gia đã am tường tất cả các kiếm pháp?


Tử Y Hầu cười khổ:


- Sư huynh ta cũng như ta, am tường tất cả các kiếm pháp. Nhưng hơn ta ở chỗ là sau đó lại có thể quên mất. Còn ta cố quên cách nào cũng chẳng được. Những chiêu thức một khi đã khắc sâu vào ký ức rồi, thì chẳng phai mờ dấu vết, tay vừa cầm kiếm là chiêu thức hiển hiện trước mắt rồi! Đó là cái kém của ta, cái kém do chỗ nhớ dai.


Không ai hiểu đạo lý ẩn trong câu nói của Tử Y Hầu. Tại sao một con người quên mất đi những chiêu thức, mà lại có thế thắng nổi một người nhớ dai, nhớ giỏi?


Hồ Bất Sầu ngây người một lúc, nhưng rồi sau cùng y bật cười, chừng như đã lãnh hội được cái đạo lý diệu huyền qua câu nói của Hầu gia.


Cố mà nhớ việc gì, thoạt đầu thì quên, học mãi, nhìn mãi, nghe mãi cũng nhớ được. Bất quá chỉ là vấn đề thời gian, tùy theo mức độ thông minh thôi, chứ thật ra chẳng phải việc khó khăn gì. Song khi đã khắc ghi một sự việc gì trong tâm não rồi, rất khó mà quên được bởi chẳng thể xoá mờ dấu vết, nên bao người chết đi vẫn mang xuống diêm đài những vết thương lòng.


Chẳng qua, có nhiều sự việc mình không tưởng đến, không nhắc đến, mình lại ngỡ rằng đã quên mất nó rồi. Nhưng khi có một sự kiện phát sanh, làm sống động ký ức, cái dấu vết mà mình nghĩ là đã phai mờ theo thời gian, vụt hiện diện lên. Đến lúc đó mình mới nhận thức ra là chưa quên hẳn những gì trong dĩ vãng.


Cũng có những sự việc, ngày thì mình như quên mất, song đêm lại trở về trong mộng, rồi gặp mãi trong mộng thành ra ám ảnh.


Nếu quên dĩ vãng dễ dàng thì trên thế gian này không còn ai đau khổ. Nhưng tại sao quên được những kiếm pháp mà mình đã học, lại thắng được những người mãi mãi nhớ kỹ, chẳng sót một chiêu thức nào?


Tử Y Hầu từ từ giải thích:


- Sau khi quên được những kiếm pháp đã lãnh hội, sư huynh ta giác ngộ. Điều mà người giác ngộ, là kiếm ý, đem tất cả tâm thần vào kiếm thuật, dùng cái ý điều khiển thanh kiếm, chứ chẳng cần theo chiêu thức nào nữa cả. Dùng ý thì đường kiếm được tự do, hoà nhập phát huy trọn vẹn theo cái ý, còn bằng chiêu thức thì phải thi triển theo môn quy, giác độ gò bó hơn, hẹp hòi hơn. Học kiếm thuật, đạt đến mức độ dùng cái ý mà sử dụng kiếm là kỳ cùng rồi, là siêu thượng. Trên thế gian này, không thể có một nhân vật nào đánh bại nổi. Trong võ học, thuật đó có tên là Nô Kiếm. Tuy không xuất phát đường kiếm theo chiêu thức cố định nào. Muốn biến hóa chiêu thức đó như thế nào cũng được.


Những đường kiếm phát xuất có thể gọi là chiêu thức, mà cũng có thể cho là chẳng phải chiêu thức, bởi sự biến hóa tùy tâm tùy ý, chẳng cần áp dụng môn qui, giác độ. Các ngươi thấy đó, kiếm pháp còn nằm trong khuôn khổ, chứ luyện tập được Nô Kiếm thuật rồi, là thi triển tự nhiên, nhờ vậy mà sự biến ảo linh diệu phi thường. Và cái đạo lý mà ta muốn nói đến là còn nhớ chiêu thức là chưa thoát khỏi khuôn viên kiếm pháp.


Muốn dạt được cái thuật Nô Kiếm, phải thoát khỏi khuôn viên đó. Phải quên tất cả các chiếu thức. Sư huynh hơn ta, nhờ người quên được còn ta kém vì ta cứ nhớ mãi! Nói một cách khác, sư huynh ta đã bước qua giai đoạn siêu nhiên, còn ta thì cứ lục đục trong vòng hình thức.


Tất cả mọi người đều thừ ra như tượng gỗ đá. Thoạt đầu, họ chưa thức ngộ kịp, dần dần họ mới thấu triệt được lẽ nhiệm màu. Và họ nhận ra sở đắc của họ từ bao lâu nay, bất quá chỉ là hạt cát trong sa mạc. Và họ nhận thấy rất vô lý, rất hổ thẹn nếu hãnh diện với sở đắc đó. Con đường họ đã đi qua, bất quá chỉ là một khoảng cách nhỏ mọn từ khởi điểm muốn đạt đến mức thành tựu cao minh, họ còn phải vượt qua vô số dặm dài...


Hồ Bất Sầu thở dài mãi, muốn nói lên một câu, nhưng chẳng biết nói gì.


Đột nhiên, Phương Bửu Nhi cao giọng:


- Những bậc kiếm tiên ngày xưa từng nói, thân và kiếm hợp nhất, có lẽ vô cùng tương đương với thuật Nô Kiếm như Hầu gia vừa giải thích đó thôi!


Hắn thốt với niềm phấn khởi bừng bừng. Chừng như hắn còn thức ngộ cái đạo lý Tử Y Hầu đã nêu lên, trên Hồ Bất Sầu một bậc.


Tử Y Hầu gật đầu:


- Ngươi nói đúng. Ta không ngờ ngươi chưa được bao nhiêu tuổi, lại biết rất nhiều điều hữu ích như vậy! Luyện được thuật Nô Kiếm rồi, là Thân Kiếm hợp Nhất, rồi từ đó mà nếu luyện mãi sẽ đạt đến mức độ Phóng Kiếm lấy đầu người ngoài ngàn dặm...


Phương Bửu Nhi chớp mắt:


- Hầu gia có vị sư huynh cao minh như vậy sao chẳng thỉnh người đến đây, đối phó với kiếm khách áo trắng?


Tử Y Hầu thở dài:


- Sư huynh của ta, thích thanh tịch, vô vi không hề muốn tranh chấp với người đời. Mấy mươi năm trước, ta đã nghĩ ra nhiều phương pháp, bức người cùng ta giao đấu một trận. Người từ chối mãi. Cuối cùng, không nỡ làm cho ta thất vọng, người chấp nhận. Nếu người dùng tận sở học, chắc ta phải thảm bại. Nhưng thương ta là một sư đệ, bất quá vì hiếu thắng mà có cuộc so tài nên người nhường ta. Ta nào có biết được điều đó, trong khi sư huynh nhân nhượng, thì ta dốc tận lực bình sinh để thủ thắng. Bởi không ngờ ta có tâm địa nhỏ nhoi đó, sư huynh đã bị ta đánh trọng thương...


Gương mặt Tử Y Hầu thảm đạm vô cùng, trong ánh mắt ngời lên niềm hối hận.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Ánh dương của tôi

Ánh dương của tôi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết phải không") Trước

25-06-2016
Cánh cửa của niềm tin

Cánh cửa của niềm tin

Nói chung, về một phương diện nào đó, tôi khá giỏi về học tập. Trở thành lớp phó

01-07-2016
Sợi nắng

Sợi nắng

Chẳng ai thích một cái nắng gắng gỏt như muốn đốt cháy mọi thứ giữa trưa hè.

24-06-2016
Bốn ngón tay

Bốn ngón tay

Cậu quyết định hỏi mẹ: "Làm sao Bill biết điều sắp xảy ra cho con trước khi chính

30-06-2016
Thành Phố Mùa Tuyết Tan

Thành Phố Mùa Tuyết Tan

Đây là một truyện teen nói về cuộc sống và con đường tìm kiếm tình yêu của Liễu

22-07-2016 20 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương