XtGem Forum catalog
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 9 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 6 - Hạ chiến thơ ngoài ngàn dặm

↓↓

Trích Tinh Thu Bành Thanh chữa ngay:

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Còn năm chứ!


Người áo trắng không buồn nhìn họ Bành, buông cộc lốc:


- Ngươi không xứng đáng giao thủ với ta!


Bành Thanh biến sắc:


- Tại sao?


Người áo trắng lạnh lùng:


- Ta chỉ giao đấu với con người chuộng võ, có tinh thần thượng võ, ta không thích động thủ với kẻ tiểu nhân!


Gương mặt Bành Thanh biến trắng nhợt, lâu lấm, hắn ngửng mắt lên không, bật cười lớn:


- Ngươi không muốn động thủ với ta? Chỉ hiềm sự bất tất do ngươi mà được đâu!


Người áo trắng hừ một tiếng:


- Ta không xuất thủ, ngươi làm gì bức bách ta được?


Trích Tinh Thu Bành Thanh cười mỉa:


- Đã đến đây rồi...


Người áo trắng lại hừ một tiếng:


- Đã đến đây rồi thì sao?


Y vút người lên không, nghiêng đà xẹt đến đám đại hán cầm quỷ đầu đao dừng lại bên ngoài, đáp xuống.


Chúng chẳng biết y định làm gì, trong lúc bất thần, chẳng ai có một phản ứng, chỉ kêu lên kinh hoàng.


Tiếng kêu còn vang dội, bóng người nhao nhao lên, người áo trắng đã phi thân trở lại đại sảnh, hai tay ôm hơn mười thanh qủy đầu đao, y lỏng hai vòng tay, số đao đó rơi xuống nền, bật thành những tiếng loảng xoảng lạnh lùng, ánh đao chớp ngời.


Gương mặt lạnh như tiền, người áo trắng thản nhiên nói:


- Ngươi cho ở đây là tường đồng vách sắt chăng? Ta thì xem như chốn không người, ngươi thấy đó chứ?


Tước vũ khí địch một cách thần diệu như thế, thật trên chỗ tưởng của bọn Trích Tinh Thu Bành Thanh! Với thân pháp và thủ pháp đó nếu người áo trắng khát máu thì những kẻ bị tước đao kia, đã bị tước mạng rồi, không khó khăn gì cả!


Nhưng người áo trắng khát võ công, chứ không khát máu!


Nếu có máu đổ, máu đó chỉ đổ để đo lường mức độ võ công, chứ chẳng đổ do tánh hiếu sát.


Gương mặt đã trắng nhợt, giờ đây Trích Tinh Thu càng khiếp đảm hơn. Hắn đứng đờ người, gần như xuất thần.


Người áo trắng không màng đến hắn, lạnh lùng hỏi:


- Còn bốn, ai tiếp theo đây?


Một hán tứ mắt to, râu rậm, mày rậm, trịnh trọng bước ra.


Trong số chín đại cao thủ Trung Châu, người này trẻ tuổi nhất, độ hai mươi sáu, hai mươi bảy thôi, thần thái hết sức uy nghiêm dũng mãnh, đôi tay vẫn giữ chiếc bao bố xanh như mọi người.


Trong chiếc bao đó, có đôi vũ khí, hình dáng kỳ dị, không giống câu liêm mà cũng chẳng phải gươm giáo...


Người áo trắng nhìn đôi vũ khí, điềm nhiên thốt:


- Thiết Ôn Hầu!


Đại hán gật đầu:


- Chính ta!


Người áo trắng tiếp:


- Nghe nói món Thất Táng Kích của ngươi là một trong mười ba loại vũ khí mới sáng chế gần đây trên giang hồ. Nó đứng hàng thứ tám phải không? Chắc nó có chỗ diệu dụng, nên mới được người trân trọng như vậy!


Bốn đại cao thủ kia cũng thoáng lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ gã kiếm khách hải ngoại lại biết quá rõ tình hình võ lâm Trung Nguyên.


Thiết Ôn Hầu trầm giọng:


- Thất Táng Kích có bốn chiêu thức, ba chỗ diệu dụng! Những chiêu thức đó, ta không thể bày tỏ cho người biết được!


Hắn vung hai tay, hai thanh vũ khí gác lên nhau thành hình chữ thập.


Người áo trắng điềm nhiên:


- Chẳng cần phải tỏ bày?


Hai ngọn kích tỏa sáng xanh dờn, xem ra có vẻ nặng lắm. Ngọn kích nơi tay hữu dài độ ba thước, ngọn kia dài độ hai thước bảy tấc thân kích sắc như lưỡi kiếm, mũi kích nhọn như mũi châm, một loại vũ khí gồm đủ hình thức "Vạn Tử Đoạt", "Song Thiết Kích", "Uyên Ương Kiếm", "Hộ Thủ Câu".


Có lẽ bốn chiêu thức Thiết Ôn Hầu vừa nói, là do bốn hình dáng đó mà ra, mỗi hình dáng có một điển pháp riêng.


Nhìn đôi vũ khí kỳ lạ, người áo trắng lộ niềm thích thú qua ánh mắt, như một kẻ thích rượu nhưng đã nhịn uống quá nhiều ngày, giờ đánh hơi men, bụng rạo rực lên.


Đúng vậy, y khát võ công, như ma men khát rượu. Gặp đối thủ cao tài, như gặp loại rượu quý niềm thích thú bừng lên, vẻ uể oải biến mất.


Thấy ánh mắt của đối phương, Thiết Ôn Hầu hơi chột dạ, nhưng hắn cố trấn định tinh thần, hét lên một tiếng:


- Vào!


Người áo trắng sáng ngời ánh mắt:


- Vào!


Rồi y trầm lặng gương mặt ngay, không muốn tỏ lộ ý niệm rõ rệt.


Hiện tại, y là một pho tượng đá bất động chờ.


Thiết Ôn Hầu từ từ nhích bước, đôi kích từ từ cử cao, từ từ đưa ra.


Hắn trịnh trọng bước gót giày ép nền sảnh nghe soàn soạt. Lưng bàn tay của hắn kéo gân xanh chằng chịt.


Đột nhiên từ bên ngoài, có tiếng gọi lên vang dội đến sảnh đường:


- Các vị khoan động thủ!


Tiếng cuối câu gọi vừa dứt, một bóng người chạy nhào vào trong.


Thiết Ôn Hầu hạ thấp kích xuống lui lại bảy bước. Hắn chưa động thủ, nhưng hắn giới bị đến độ căng thẳng thần kinh mãnh liệt, lúc lùi lại tản mát công lực. Miệng thở phào mồ hôi toát ra như tắm. Tình trạng của hắn như vừa trải qua mười cuộc đấu liên tục với mười tay thượng đẳng.


Dĩ nhiên hắn phờ phạc mệt lả thấy rõ.


Trích Tinh Thủ Bành Thanh và ba người kia qua phút hãi hùng chợt nhận ra người vừa đến, bất giác thở phào.


Bành Thanh kêu lên:


- Bán hiệp huynh! Thì ra Bán hiệp huynh cũng đến được kịp lúc!


Người đó đúng là Vương Bán Hiệp, y phục của lão ướt sũng mồ hôi.


Vào đến nơi, việc đầu tiên là tựa mình vào tường, đứng thở dốc lâu lắm hơi thở mới điều hòa, và đến lúc đó mới nói chuyện được.


Từ chỗ bỏ xe đến Lạc Dương con đường hai trăm dặm chỉ trong hai khắc thời gian lão có mặt tại Liên Vân Trang! Thiết tưởng trên thế gian này, luyện khinh công đến mức độ đó chỉ có lão mà thôi! Cho nên Mã Lương, gã phu xe đệ tử Cái Bang mới cho rằng lão chạy nhanh hơn ngựa quý!


Dĩ nhiên, vượt qua đoạn đường đó, lão phải hao phí bao nhiêu dưỡng khí, lão phải đứng thở dốc, nếu là tay nào khác, hắn phải mệt nhoài rồi!


Người áo trắng nhìn thoáng qua Vương Bán Hiệp, lạnh lùng buông:


- Thuật khinh công khá đấy!


Vương Bán Hiệp vừa thở vừa thốt:


- Cũng maỵ..


Chợt nhớ là người áo trắng khen tặng, lão tiếp:


- Không đáng chi! Không đáng!


Lão đưa mắt nhìn qua nền sảnh chừng như thấy dấu máu, chừng như thấy mất người, lão kêu lên:


- Kiều Phi? Từ Văn Trí? Mấy người đó...


Bành Thanh thở dài:


- Xong rồi! Họ đã được đưa sang thế giới mới!


Vương Bán Hiệp ngồi ngay xuống nền, bọn Bành Thanh cũng ngồi xuống theo, lão trầm ngâm lâu lắm, chẳng còn biết nói năng gì nữa.


Lão chậm trễ một chút, bốn mạng người đã xong!


Người áo trắng lạnh lùng buông:


- Nào xuất thủ!


Thiết Ôn Hầu cao giọng hét:


- Vương đại ca đến đây chẳng phải để so tài với ngươi!


Người áo trắng bĩu môi:


- Không so tài thì đến chốn này làm gì?


Vương Bán Hiệp đột nhiên đứng lên, dõng dạc nói:


- Tại hạ đến đây là làm cái việc thay mặt vị đệ Nhất Kiếm Khách, tại hạ mang chiến thơ, ước hẹn với các ha.....


Người áo trắng cười mỉa:


- Đệ Nhất Kiếm Khách? Dù có là chiến thơ, hãy đợi ta xong việc nơi đây rồi hãy nói chuyện sau! Nhưng đã chắc gì Đệ Nhất Kiếm Khách?


Vương Bán Hiệp thốt nhanh:


- Nếu các hạ thấy chiến thơ rồi, chắc chắn các hạ sẽ không còn thích giao thủ với ai khác. Các hạ sẽ nhận thấy người gửi chiến thơ là tay vô song!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Chiếc nón mẹ làm

Chiếc nón mẹ làm

Audio - Một ngày nọ, cậu bé Anders được mẹ may cho một chiếc mũ mới. Chiếc mũ màu

30-06-2016
Căn nhà bí mật

Căn nhà bí mật

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Tớ

25-06-2016
Luyến tình

Luyến tình

Tôi vừa đưa chân bước lên bậc thềm thứ ba thì trong nhà cũng vọng ra những tiếng

23-06-2016
Mẹ có lạnh không?

Mẹ có lạnh không?

Khi đến nơi, cậu bảo mẹ nuôi đợi ở xa trong lúc cậu cầu nguyện. Cậu bé đứng

01-07-2016
Mưa tháng mười một

Mưa tháng mười một

Những u uất không còn được hòa thanh, tan ra thành từng con sóng nhỏ rồi chìm khuất

23-06-2016
Người yêu một ngày

Người yêu một ngày

"Giả sử chúng mình ngày ấy yêu nhau thì sao nhỉ?" "Thì chắc chẳng còn đến bây giờ

30-06-2016
Chụp ảnh gia đình

Chụp ảnh gia đình

"Cũng cần có thời gian cho mấy vết thương bớt sưng. Để còn chụp hình. Níu được

24-06-2016