Polly po-cket
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 116 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 59 - Những kẻ si tình

↓↓
Nữ nhân áo đen hỏi:


- Ngươi có thể thấy gì? Ngươi chắc nhận ra được điểm lợi hại của chiêu kiếm ư?


Phương Bửu Ngọc đáp:


- Mũi kiếm đâm thẳng xuống chân không thành chiêu thức nào, tự nhiên khiến người ta khinh thường. Chỉ một phút giây khinh thường đó người sử kiếm biến chiêu đổi thế kiếm, không ai có thể phản ứng kịp, vì khoảnh khắc sao có thể nghĩ ra nên dùng chiêu nào chống đỡ hữu hiệu?

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nữ nhân áo đen lại hỏi:


- Vậy ngươi biết tại sao lại không thể ngăn chặn kịp thời không?


Phương Bửu Ngọc lắc đầu:


- Tại hạ chưa thử chiêu đó, tuy nhiên...


Thực ra ở trên chàng đã nói đó là do giây phút khinh thường, bị đối phương xuất kỳ bất ý biến chiêu mới không thể chống đỡ được. Vậy mà nàng còn hỏi nữa, chắc chắn là nàng muốn chàng giải thích sự cao thâm của chiêu kiếm.


Hoặc giả nàng hỏi như thế tức là nàng cho rằng chiêu kiếm là vô địch bất khả kháng cự rồi.


Phương Bửu Ngọc chưa kịp chuẩn bị, nàng hỏi bất ngờ như vậy chàng cũng lúng túng không biết phải nói sao. Song cũng chỉ do dự một chút, nàng chưa kịp nói gì chàng đã kêu lên:


- Tại hạ nghĩ ra rồi! Cái bộ vị và mũi kiếm chống xuống đó, từ bộ vị đó để chuyển sang thế công khác có thể gọi là khía cạnh tử vong của con người.


Nàng tròn mắt nhìn chàng một lúc rồi nói:


- Đúng thế! Với bất kỳ người nào, dưới chân đều là khía cạnh tử vong. Trên thế gian này có môn phái nào có một chiêu thức để chuyên tấn công vào phía dưới chân của địch thủ chăng? Hoặc từ bên dưới chân mà chuyển biến một thế công vào các bộ vị khác chăng? Chắc chắn là không rồi, vì điều đó cũng như là có một con rắn lại đi cắn vào chót mũi người đi rừng vậy. Không ai nghĩ là lại có thể có một chiêu như thế nên không một ai từng nghĩ tới cách phá giải. Vì thế khi gặp chiêu thức của ta, không ai để ý, không ai sợ hãi. Cùng người ta giao đấu sống chết mà không để ý tới chiêu thức của người ta, không biết chiêu đó lợi hại như thế nào, thế thì chẳng phải là tự đặt mình vào tử địa hay sao? Mình tự đặt mình vào tử địa cũng không hay, thế thì bảo sao cái chết không là chắc chắn được.


Phương Bửu Ngọc phụ họa theo:


- Đúng thế! Dựa vào cái chết để từ cái chết trở về cái sống, đó là điểm tinh túy của võ học cũng như binh pháp. Binh pháp và võ học theo thời gian phát triển theo nhiều hướng, mỗi hướng có đặc điểm khác nhau nhưng đều là chung một gốc vậy.


Nàng gật đầu:


- Cuối cùng ngươi cũng đã hiểu.


Phương Bửu Ngọc lại tiếp luôn:


- Chiêu đó trên giang hồ quả thật không môn phái nào có được.


Chỉ vì không ai nghĩ rằng có một chiêu như thế. Ngàn năm nay không một nhân vật nào biết lợi dụng khai thác nó, chưa ai hiểu được cái đạo lý của chiêu thức đi vào đường chết để sau đó trở lại cái sống. Chưa ai hiểu được thấu đáo cái tinh túy của chiêu thức đó, chỉ vì nó không chỉ là một chiêu thức, nó là tinh túy của võ học.


Nàng chưa kịp nói gì thêm, Phương Bửu Ngọc đã lại nói tiếp luôn:


- Nếu chẳng phải là bậc kỳ tài khi nào lại nghĩ ra được một chiêu thức quán tuyệt thế gian như thế chứ.


Phương Bửu Ngọc trầm ngâm một chút lại nói:


- Nhưng cũng có thể chưa phải là bất khả đối phó đâu cô nương!


Nàng à lên một tiếng:


- Tại sao?


Phương Bửu Ngọc đáp:


- Vì cô nương quên mất mấy điểm.


Nàng lạnh lùng:


- Những điểm nào?


Phương Bửu Ngọc giải thích:


- Điểm tối quan trọng là khi cô nương đâm mũi kiếm ra bình dị như thế, đối phương cũng có thể xuất một chiêu đồng thời với cô nương.


Trong khi đâm mũi kiếm ra, cô nương mất đi sự phòng ngự bản thân.


Cô nên nhớ rằng khi sử chiêu đó, cô đang tự đặt mình trong thế hoàn toàn không phòng bị. Cô nương phải xét mình trong trường hợp nào, tỷ thí võ công hay tử chiến. Nếu là tỷ thí võ công, cô nương xuất chiêu, đối phương không phản công mà đứng lặng người giây phút mà tìm cách phá giải, có thế cô nương không phải lo ngại đến tính mạng, và có thế chiêu thức của cô nương mới độc đáo. Nếu trong trường hợp tử chiến, cô nương xuất chiêu, địch thủ cũng xuất thủ. Ai nhanh tay hơn người đó chiếm tiện nghi hơn, sống chết trong gang tấc, mỗi giây phút là mỗi cơ hội, khi nào đối phương chịu để ý nghiên cứu chiêu thức của cô nương làm gì? Chiêu thức có cao siêu nhưng không làm gì hại được tới địch thủ, trái lại còn tạo cơ hội cho địch thủ.


Nàng im lặng một lúc lâu. Phương Bửu Ngọc lại nói:


- Nếu như cô nương tìm cách bổ túc chiêu đó sao cho hoàn bị chu đáo thì hay biết bao. Để sao cho khi xuất chiêu cô nương vẫn có cách phòng bị ngừa đối phương tấn công bất ngờ thật nhanh chóng. Nếu đối phương không thèm nhìn qua chiêu thức của cô nương mà tấn công ngay khi cô nương chưa tròn chiêu, lại trong trạng thái không đề phòng, như thế có khác nào tự tử đâu cô nương?


Phương Bửu Ngọc kết luận:


- Chiêu kiếm của cô nương sáng chế tuy rằng cao siêu thì thật cao siêu, nhưng vẫn còn sơ hở. Nếu khắc phục được sơ hở đó thì mới thật là chiêu kiếm vô địch thiên hạ. Cho dù nó không phải là chiêu kiếm ngàn năm vĩnh viễn là vô địch thì cô nương cũng có thể dựa vào nó mà tung hoành trong thiên hạ như múa gậy trong rừng hoang. Không ai có thể chống lại cho nổi với chiêu kiếm đó của cô nương cả.


Nữ nhân dường như có vẻ thất vọng.


Nàng đã là một u linh. Nàng buồn và lạnh đã từ lâu, bây giờ nàng lại thất vọng thì cái buồn lại càng nặng nề hơn, cái lạnh càng thấm thía hơn. Ánh mắt xa xăm của nàng hướng nơi vô định...


Nàng chỉ có chiêu kiếm đó là niềm hy vọng cuối cùng, hy vọng dùng chiêu thức đó để trả hận. Bây giờ Phương Bửu Ngọc chỉ rõ điểm sơ hở của chiêu kiếm rồi, hy vọng của nàng tan vỡ.


Nàng chẳng còn gì để vương vấn cõi trần nữa, u linh như được chắp cánh, phiêu du vào cõi mịt mờ...


Lâu lắm, nàng mới nói:


- Ta không thể.


Phương Bửu Ngọc gật đầu:


- Phải, hiện giờ thì cô nương vô năng thật rồi. Bởi chính cô nương đã tự đặt mình trong tử địa. Cô đang đứng trong vị trí của chiêu thức cô nương sáng chế. Nhưng đứng trong vị trí của cô nương trở về cái sống, cô nương sẽ tìm được lối đi để sinh tồn. Chừng nào cô nương chưa tìm ra đường về mảnh đất sinh tồn tức là chiêu kiếm còn có sơ hở. Khi nào rời khỏi tử địa, là khi đó sơ hở được sửa chữa. Nhưng chắc gì cô nương rời khỏi tử địa kịp thời trước một đối phương lợi hại?


Chàng thở dài kết luận:


- Một chiêu rất hay, nhưng tiếc là không thực dụng.


Nàng trầm ngâm không nói. Sau cùng, nàng chuyển động thân mình, nói với Phương Bửu Ngọc:


- Ngươi đi đi!


Nàng nói chàng đi, song chàng chưa kịp cất bước nàng đã bước đi rồi.


Nàng đi gấp, chừng như không muốn nghe chàng nói thêm câu gì nữa. Bất luận là chàng nói gì lúc này, nàng cũng không muốn nghe.


Nàng đã đi rồi, Phương Bửu Ngọc còn đứng đó suy nghĩ mông lung.


Không hơn nửa ngày, chàng đã gặp ba người. Người nào người nấy quái dị vô cùng, mỗi người một kiểu, song đều cực kỳ quái dị.


Người thứ nhất đột nhiên thi triển sát thủ pháp với chàng, song lại nương tay với chàng.


Người thứ hai cũng thi triển sát thủ pháp, nhưng cũng lưu tình. Y dùng chiêu thức của Bạch Y kiếm khách, không sử võ học của Trung Nguyên.


Hai người đó chàng không được thấy mặt. Chỉ có người thứ ba chàng được diện kiến.


Nàng lạnh lùng quá. Thế nhưng Phương Bửu Ngọc lại luôn thường trực cái cảm giác rất thân thiết. Cái ý nghĩ là nàng có mối liên hệ nào đó với mình không sao xoá bỏ được.


Chàng tin chắc mối liên hệ đó phải kỳ dị lắm, nhưng chàng cũng không nghĩ ra được mối liên hệ đó kỳ dị như thế nào.


Nàng cũng thi triển một sát thủ pháp, nàng cũng lưu tình. Nói là lưu tình kể như thừa, bởi chàng đã động thủ đâu. Bất quá chỉ như nàng biểu diễn chiêu thức cho chàng thấy mà thôi.


Tại sao cả ba người đó lại thi triển sát thủ pháp với chàng?


Tại sao xuất chiêu rồi lại không ai giết chàng?


Tại sao cả ba người lại nương tình?


Chiêu thức đưa ra độc thật, song chẳng có ý hãm hại chàng. Họ có dụng tâm gì mà làm thế?


Ba người đó có thể xem như những tay hùng bá trong võ lâm hiện đại, thắng được họ kể ra trên giang hồ không có mấy người.


Với tài nghệ của họ, hạ sát chàng không phải là điều quá khó.


Họ cho chàng thấy tài nghệ của họ, và không sát hại chàng, phải chăng là họ muốn khoe khoang?


Chàng suy nghĩ hồi lâu cũng thấy giả thiết đó không hợp lý, cuối cùng chàng chừng như bừng tỉnh cơn mơ tự hỏi:


- Họ muốn chỉ điểm ta những chiêu tuyệt độc đó chăng? Họ có liên quan gì tới ta? Họ là người trong Bạch Thủy Cung, làm sao có thể có quan hệ với ta được, mà lại tới những ba người, ba người tuyệt luân?


Phức tạp, phức tạp thật!


Vừa phức tạp, vừa mâu thuẫn!


Phương Bửu Ngọc nhức đầu muốn vỡ xương sọ, nghĩ mãi vẫn không ra cách lý giải nào xuôi xuôi cả.


Nghĩ quanh nghĩ quẩn, cuối cùng chàng vẫn không thấy chút ánh sáng nào.


Chàng nhất định không suy nghĩ nữa, có nghĩ thêm cũng thế mà thôi.


Theo lối nữ nhân áo đen đã chỉ, chàng đi.


Chàng cho rằng gặp mặt Bạch Thủy Cung chủ rồi, tất mọi nghi vấn sẽ được giải đáp.


Trước sau gì chàng cũng phải gặp cung chủ. Gặp được bà ta là sẽ hiểu mọi sự tình, thế thì tội gì bây giờ phải hành hạ bộ Óc của mình?


Vạn Lão phu nhân bị Thủy Thiên Cơ gạt, đưa tay tự điểm vào huyệt đạo của mình.


Thủy Thiên Cơ đưa tay với lấy chiếc đùi gà, tay kia nâng Hồ Bất Sầu lên. Nàng đưa chiếc đùi gà tới tận miệng Hồ Bất Sầu.


Vạn Lão phu nhân nói:


- Điều bí mật đó có liên quan tới Bạch Thủy Cung chủ và Phương Bửu Ngọc.


Thủy Thiên Cơ giật mình. Cơ hồ buông rơi chiếc đùi gà xuống sàn thuyền. Nàng kêu lên:


- Mẹ ta và Phương Bửu Ngọc lại có liên quan hay sao?


Vạn Lão phu nhân thấp giọng:


- Thực sự cô nương không biết?


Thủy Thiên Cơ nổi giận:


- Bà cho là ta nói dối ư?


Vạn Lão phu nhân từ từ tiếp:


- Cô nương rời Bạch Thủy Cung cũng đã bảy tám năm rồi, dĩ nhiên những gì xảy ra trong thời gian đó cô nương không hề hay biết là phải. Còn những việc xảy ra trước đó, khi cô nương chưa rời khỏi đó thì cô nương phải biết chứ? Không ít thì nhiều, không rõ ràng minh bạch cũng phải phong thanh, sao lại không biết chút gì được?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Nghĩ về gia đình

Nghĩ về gia đình

Trong một lần nào đó, chú tôi đã nói với tôi rằng, trong tiếng Hán chữ "hảo" - nghĩa

29-06-2016
Vào đời

Vào đời

Bài chia sẻ rất hay của Chủ tịch của Trường Việt Mỹ. Đặc biệt hữu ích cho các

26-06-2016
Kế hoạch bất thành

Kế hoạch bất thành

(khotruyenhay.gq) Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Ác khẩu và quả báo

Ác khẩu và quả báo

Ngày xưa trong thành Xá Vệ có một người nhà rất giàu, tên gọi là Sư Chất, đã hơn 40

28-06-2016
Người thứ 3

Người thứ 3

Mai Anh không đến sân bóng. Duy về, vô định. Bước chân qua con đường đến nhà Mai Anh

01-07-2016