Phương Bửu Ngọc vụt đứng lên, đi mấy bước, rồi nghĩ sao đó lại lùi về chỗ và ngồi xuống. Nàng lại nói tiếp:
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Lần trước, Tưởng Tiếu Dân cũng từ ngả này mà ra. Hắn vọt qua cửa sổ đó. Chỉ có hai cửa sổ đó là lối ra duy nhất. Hắn ở lại đây dưỡng thương mấy hôm rồi nhảy qua cửa sổ đó. Dưới cửa sổ là biển cả, nước biển mềm mại dịu êm, nước biển chẳng làm bất cứ ai bị thương tổn.
Phương Bửu Ngọc thở dài:
- Tại hạ đã đoán cô nương trọn đời ở đây hẳn tịch mịch thê lương khó chịu lắm. Vì thế khi cứu hắn, vừa gặp hắn cô nương đã ký gửi trái tim cho hắn.
Nàng bình thản:
- Hắn xứng đáng cho bất cứ nữ nhân nào ký gửi tâm tình. Hắn là một nam nhân đầy đủ tư cách như nữ nhân mong muốn.
Phương Bửu Ngọc gật đầu:
- Đúng, hắn là một nam nhân tốt, rất tốt. Nhưng... nhưng...
Chàng nắm chặt tay, rồi đột nhiên vung tay hét to:
- Nhưng cô nương còn trẻ quá, sao cô không sống, tại sao cô nương không chịu sống chứ?
Nàng hơi u sầu :
- Bởi trái tim ta hắn đã mang đi mất rồi. Người không tim thì sống làm sao, phải không?
Chàng trầm ngâm:
- Cô nương đã quyết định như vậy sao?
Nàng gật đầu:
- Phải, ta đã quyết định rồi. Còn ngươi, ngươi nhảy qua cửa sổ xuống biển mà đi đi. Bạch Thủy Cung chẳng có gì cho ngươi lưu luyến.
Ở đây chỉ có bi thương âu sầu tịch mịch mà thôi...
Chàng thở dài, lẩm bẩm:
- Bây giờ tại hạ đã hiểu. Tưởng Tiếu Dân muốn tại hạ mang thư không lời tới trao cho cô nương ngoài việc muốn cô nương thấy mặt tại hạ còn có dụng ý khác. Hắn biết thế nào tại hạ cũng bị khốn như hắn, và khi lâm vào cảnh khốn đốn rồi, tại hạ chỉ còn nhờ cô nương chỉ đường thoát đi. Tại hạ nghĩ vậy có đúng không cô nương?
Nữ nhân buông gọn:
- Có thể đúng, có thể không.
Phương Bửu Ngọc lại tiếp:
- Đúng hay không đúng, tại hạ cũng không thể thoát. Tại hạ không thể đi một cách đơn giản như vậy. Tại hạ chỉ đi sau khi gặp mặt cung chủ Bạch Thủy Cung mà thôi. Bạch Thủy Cung này có nhiều điều bí mật liên quan tới tại hạ. Bằng mọi giá tại hạ phải tìm hiểu những bí mật đó. Tại hạ chưa thể rời khỏi nơi này chừng nào còn chưa hiểu những điều cần hiểu.
Nàng hỏi hắn, chính câu hắn hỏi nàng trước đó:
- Ngươi đã quyết định như vậy?
Phương Bửu Ngọc cương quyết:
- Chắc chắn là như thế, cô nương.
- Ngươi không hối hận sau này?
- Tại sao tại hạ phải hối hận?
Nàng đáp:
- Vì nơi đây tất cả đều tàn khốc. Tất cả đều có thể khiến ngươi tổn thương đau đớn. Ngươi muốn đi cứ đi. Đi tới nơi sẽ hiểu. Tại đây có một con đường thông tới chỗ Bạch Thủy Cung chủ.
- Đường đi không phải bên ngoài mà ngay trong nhà. Nàng đứng trước lối đi đó, nói:
- Cứ theo con đường này ngươi sẽ gặp mặt Bạch Thủy cung chủ nương nương.
Phương Bửu Ngọc nói gì, làm gì, cũng cố chú ý tới vẻ mặt của nàng.
Chàng muốn dò nét biến hóa nơi gương mặt nàng.
Và chàng đã thấy gương mặt lạnh lùng đó có sự thay đổi.
Sự biến đổi đó, là khi nàng nói mấy chữ Bạch Thủy nương nương.
Chừng như có một sự ám ảnh nào đó, hiện lên gương mặt nàng, khi nàng nói bốn tiếng đó.
Một sự Oán hận. Tình cảm nàng đã chết theo cái chết của Tưởng Tiếu Dân, nhưng bây giờ lại còn đó sự Oán hận. Tất cả, chỉ còn sự Oán hận mà thôi.
Sự Oán hận đó là sinh khí của nàng, sinh khí gắn liền u linh với cơ thể. Oán độc tiêu tan, sinh khí sẽ mất, u linh cũng rời xa trần thế.
Niềm oán hận đã đè nén ăn sâu từ lâu trong nàng, có lẽ đã phát sinh lâu lắm, càng ngày càng lớn, tới hôm naỵ..
Nàng ở trong Bạch Thủy Cung, hẳn nàng và Bạch Thủy Cung chủ có một liên quan đặc biệt. Tại sao nàng lại hận Bạch Thủy Cung chủ?
Chàng muốn hiểu ngay điều đó. Không còn thời gian nữa. Không thể chậm trễ. Chàng vòng tay đáp:
- Đa tạ cô nương chiếu cố chỉ điểm cho đường đi nước bước. Tại hạ xin cáo từ.
Nàng khoát tay:
- Hãy khoan. Ngươi không nên cảm tạ ta. Ta có việc yêu cầu ngươi.
Chàng sững sờ.
Yêu cầu chàng? Việc gì mới được chứ? Nàng ở đây gần như biệt lập với thế giới bên ngoài, còn thiết gì mà yêu cầu chàng?
Nàng lạnh lùng tiếp:
- Ta nói, ngươi đáp ứng hay không đáp ứng cũng không sao.
Chàng hấp tấp:
- Bất luận việc gì tại hạ cũng chịu. in cô nương cứ nói.
Nàng hơi trầm ngâm:
- Trong lòng ta có một nghi vấn. Chỉ có ngươi có thể giải thích nghi vấn đó thôi.
Phương Bửu Ngọc nghiêm giọng:
- Chính cô nương không giải thích được thì chắc là tại hạ vô năng rồi.
Nữ nhân trầm gương mặt:
- Ta biết ngươi giải thích được.
Phương Bửu Ngọc cau mày:
- Nghi vấn của cô nương thuộc lĩnh vực nào?
Nữ nhân đáp:
- Võ công.
Chàng chớp mắt:
- Võ công? Cô nương lại thiết tha với võ công?
Nàng không trả lời, chỉ tiếp:
- Từ ngày có tri thức tới nay, ta tự hỏi không biết trong võ học có chiêu nào mà bất cứ ai cũng không phá nổi?
Chàng ấp úng:
- Chuyện đó... tại hạ tưởng... trên thế gian này, từ cổ chí kim, chẳng có một ai giải đáp nổi.
Nàng lại tiếp:
- Có thể ngươi đúng. Vấn đề đó chừng như nan giải vậy. Dù là có người nào đó giải được thì ta cũng làm sao biết, bởi ta suốt đời giam mình trong toà tiểu lâu tịch mịch này, xa rời nhân thế...
Chàng trầm ngâm một lát:
- Trên giang hồ xưa tới nay có biết bao nhiêu môn phái. Mỗi môn phái lại có một tuyệt kỹ riêng. Nhưng chẳng có tuyệt kỹ nào mà người ta có thể hoành hành khắp thiên hạ. Giả như có một ngón nghề độc đáo, môn phái nào đó có thể tạm thời ngang dọc giang hồ, nhưng không có nghĩa là ngón nghề ấy vô địch không ai phá nổi. Cô nương chắc cũng hiểu đạo lý đó chứ?
Nàng gật đầu:
- Ta hiểu.
Chàng cũng gật đầu:
- Thực vậy đó cô nương. Tuyệt đối không thể có một chiêu nào không thể hóa giải.
Nàng lạnh lùng:
- Tuy nhiên, biết là biết vậy, song chẳng có ai chứng minh được sự tuyệt đối đó Phương Bửu Ngọc mỉm cười:
- Cái đó đã hẳn.
Nàng lại nói tiếp:
- Ta biết, hay ta nghĩ vậy, cho nên ngày ngày ta cứ suy tư, nghiên cứu. Ta có sáng chế ra nhiều chiêu thức, song sáng chế ra rồi ta lại bỏ ngay, bởi chính ta cũng thấy rõ là những chiêu thức đó có nhiều sơ hở.
Ta tự nhận thấy sơ hở thì ta cần gì còn phải hỏi ai?
Phương Bửu Ngọc chú ý:
- Rồi sau đó?
Nữ nhân tiếp:
- Ta gặp Tưởng Tiếu Dân. Hắn ở lại đây dưỡng bệnh một thời gian.
Ta xin hắn dẫn giải rõ những môn công phu, tuyệt chiêu của hắn cho ta biết qua.
Phương Bửu Ngọc gật đầu:
- Không những thông minh tuyệt đỉnh, Tưởng Tiếu Dân là dòng dõi võ lâm thế gia. Hắn biết hầu hết các môn công phu, chiêu thức của các phái lớn trên giang hồ. Kiến thức của hắn rộng lắm.
Nàng nói tiếp:
Chương trước | Chương sau