Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 94 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 58 - Một chiêu tuyệt thế

↓↓

Phương Bửu Ngọc đáp:

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Tại hạ đã trình bày rồi. Tại hạ tới đây là do sự ủy thác của một người, người đó nhờ tại hạ mang đến một phong thư.


Nàng lại hỏi:


- Một phong thư? Cho ai?


Nàng đã nghe chàng nói là trao cho chủ nhân tiểu lâu, thế mà giờ lại hỏi lại. Chàng trả lời, hơi do dự một chút:


- Trao cho cô nương... trao chọ.. chủ nhân của tòa tiểu lâu.


Nữ nhân áo đen trầm ngâm một lúc lâu, đoạn nàng từ từ nói:


- Nhưng chủ nhân của bức thư là ai?


Chàng cũng hơi tư lự một hồi:


- Người nhờ tại hạ trao thư tên là Tưởng Tiếu Dân.


Nàng đáp:


- Có, ta nhận ra hắn. Song... hắn đã chết rồi.


Phương Bửu Ngọc kinh hãi:


- Hắn chết rồi. Đúng thế. Nhưng cô nương làm sao lại biết?


Nữ nhân áo đen không đáp, chỉ gằn giọng hỏi lại:


- Tại sao ta lại không biết?


Phương Bửu Ngọc lại hỏi lại tiếp:


- Tại sao cô nương biết là hắn đã chết?


Nữ nhân hỏi ngược lại chàng như thế, chứng tỏ mọi hoạt động của Tưởng Tiếu Dân nàng nắm rất rõ. Sự sống chết của hắn với nàng như sống chết của người trong nhà, một lẽ tự nhiên nàng phải biết.


Điều đó chứng tỏ giữa nàng và Tưởng Tiếu Dân có mối liên hệ mật thiết.


Nhưng thực sự thì Phương Bửu Ngọc không tin là lại có mối liên quan mật thiết giữa nàng với Tưởng Tiếu Dân. Tưởng Tiếu Dân chết ngoài ngàn dặm, mà chàng thì ngay lúc Tưởng Tiếu Dân chết, đã ngày đêm tới đây không nghỉ ngày nào.


Cái tin hắn chết sao lại về đây trước chàng được?


Tinh Linh tiểu lâu cũng chẳng phải ở nơi thành thị nhiều người qua lại, thì tin tức đó được thông báo về đây bằng cách nào? Ngoài chàng ra ai có can đảm vào địa phận Bạch Thủy Cung?


Cho nên chàng thấy rất ngạc nhiên.


Nàng chẳng hề chú ý tới thái độ của chàng, còn chàng thì cứ hỏi mặc kệ nàng hỏi vặn, bên hỏi qua bên hỏi lại thành ra chẳng ai đáp lời ai.


Chàng lại ước đoán. Có lẽ Tưởng Tiếu Dân tới đây thường xuyên, và giờ thì đã qua kỳ hạn đó rồi, nên nàng mới cho rằng hắn đã chết.


Hay ít ra là Tưởng Tiếu Dân có hẹn tới đây, nhưng do tai nạn bất ngờ, hắn chết nên mới lỗi hẹn.


Phải thế chăng?


Tuy nhiên, chàng vẫn hỏi:


- Nhưng...tại sao hắn phải đến đây?


Nữ nhân nhẹ giọng, u buồn:


- Ta và hắn có ước hẹn, hắn không thể lỗi hẹn.


Chàng đoán đúng rồi. Có quen nhau, có ước hẹn, có gặp nhau mới có ước hẹn với nhau chứ.


Phương Bửu Ngọc cau mày:


- Cũng có thể vì một việc gì đó rất quan trọng hắn bận giải quyết nên không đến đúng hẹn. Sao cô nương lại chắc chắn hắn đã chết?


Nữ nhân lạnh lùng:


- Không gì có thể ngăn trở hắn đến đây đúng hẹn với ta trừ cái chết. Bất luận có chuyện gì cũng không cầm chân hắn được. Bởi người ước hẹn với hắn chính là ta, chứ không phải ai khác. Ngươi nghe rõ chứ. Chính là ta ước hẹn với hắn.


Chính là nàng. Cái đó đã hẳn. Chàng có nghĩ khác đâu.


Nhưng tại sao nàng ước hẹn thì Tưởng Tiếu Dân không thể không đến?


Nàng nói xong quay người đối diện với Phương Bửu Ngọc.


Nàng đổi tư thế quá đột ngột. Phương Bửu Ngọc hết sức kinh dị.


Chàng không rõ nàng sắp có thái độ gì với mình.


Từ tư thế hững hờ chuyển nhanh sang tư thế đối diện, sự đổi thay đó là tốt hay xấu, chàng không dám đoán.


Gương mặt nàng tuyệt đẹp, song quá trắng. Trắng đến vô cảm.


Gương mặt trắng tương phản với màu tóc đen càng thêm vẻ huyền bí.


Ánh mắt nàng có một ma lực làm ngưng nhịp đập của con tim, bất kỳ nam nhân nào bắt gặp ánh mắt nàng hẳn cũng phải ngừng thở, máu ngừng luân chuyển.


Nàng đang nhìn thẳng vào mặt Phương Bửu Ngọc, ánh mắt xuyên qua mắt chàng, đi thẳng vào tâm hồn chàng, như thấu rõ những gì sâu kín nhất trong chàng.


Nàng gằn từng tiếng:


- Hắn với ta có ước hẹn với nhau. Trừ phi hắn chết, không gì có thể ngăn hắn đến với ta. Có việc gì ngăn trở hắn được chứ, phải không?


Trước ánh mắt nàng, chính Phương Bửu Ngọc cũng thấy mất bình tĩnh:


- Phải! Cô nương nói đúng.


Chàng tiếp :


- Thật sư..... Tưởng Tiếu Dân đã chết rồi.


Chàng nói nhỏ, bình thản nhưng bi thương. Nàng nói, vô cảm, như nói về một người xa lạ:


- Ta biết hắn chết rồi. Nên ta cũng phải chết.


Như nàng đã nói với Phương Bửu Ngọc lúc đầu.


Nàng là chủ nhân của toà tiểu lâu, nàng chết rồi, đây chỉ là u linh của nàng. Giọng nói nàng bình thản quá, nhưng bên trong ẩn giấu bao niềm ai oán như sóng ngầm nơi biển cả.


Phương Bửu Ngọc vụt ngẩng đầu lên.


Tới tận bây giờ, từ lúc nàng quay lại đối diện với chàng, bây giờ chàng mới nhìn thẳng vào mặt nàng.


Chàng thấy vẻ bi ai thống thiết của nàng. Thấy cả vẻ mẫn tuệ của nàng.


Từ nàng thoát lên vẻ thông minh tuyệt đỉnh.


Nhưng tất cả ẩn giấu dưới một vẻ lạnh lùng giá băng.


Tưởng Tiếu Dân là con người vô tình. Hắn lấy hai chữ đó làm ngoại hiệu. Người trên giang hồ gọi hắn là Vô tình công tử.


Nhưng nữ nhân này còn vô tình hơn hắn. Ít ra cũng một bậc.


Có ai ngờ, hai kẻ vô tình gặp nhau lại thành hai kẻ thâm tình với nhau.


Chung tình rất mực, không một sức mạnh nào phá được khối chung tình đó. Đến độ một người chết đi, người còn lại cũng chết theo, xác thân chưa chết, nhưng tâm hồn đã đi theo người rồi.


Nàng dù còn giữ thân xác đó, nhưng nàng không dùng thân xác để tiếp xúc với đời, nàng dùng u linh của nàng, u linh giúp nàng gặp lại người xưa, giờ giúp nàng tiếp xúc với đời chờ ngày vĩnh viễn cùng người phiêu du.


Chàng nhìn nàng. Nàng cũng nhìn chàng. Lạ lùng thay, rõ ràng nàng hoàn toàn xa lạ với chàng, nhưng càng nhìn càng cảm thấy có quen biết nàng. Nàng ở trên cao, ngoài tầm tay chàng, chàng không thể với tới. Thế nhưng lại có cảm giác nàng đang ở bên, chỉ cần chàng đưa tay ra là nàng đã có thể trong vòng tay chàng để chàng an ủi âu yếm...


Trời ơi, nhưng giờ chẳng phải lúc để chàng nghĩ vẩn vơ. Chàng rút phong thư trong người ra. Phong thư theo chàng lên cạn xuống hồ, trải mấy lần ướt rồi lại khô, chẳng biết nó còn rõ chữ hay không nữa.


Chàng nói:


- Bất luận thế nào, phong thư này cũng phải được trao cho cô nương.


Nàng nhún vai:


- Trao cho ta? Ngươi cứ giữ lấy. Ai có nó cũng có gì khác biệt đâu?


Chàng thoáng giật mình:


- Cô nương không muốn xem?


Nàng điềm nhiên :


- em cũng được, không xem cũng được, chẳng có gì khác biệt.


Phương Bửu Ngọc cau mày:


- Nhưng...tại ha....mang nó từ xa tới đây...


Nàng lạnh lùng:


- Vậy ngươi đọc cho ta nghe!


- Tại hạ đọc? Đâu có tiện cô nương?


Nàng hỏi:


- Sao lại không tiện?


Phương Bửu Ngọc ấp úng:


- Bởi... phong thự.. có thể chứa đựng chuyện riêng của hai người...


Nàng trầm giọng xa xăm:


- Người đã chết rồi, cũng có điều bí mật nữa sao?


Phương Bửu Ngọc sững người. Một lúc sau, chàng thở dài, rồi từ từ mở phong thư ra.


Tay mở, lòng những mong qua mấy lần ướt nước, chữ trên thư không bị lem luốc tới không thể đọc.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Tôi và nó

Tôi và nó

Tôi lặng im. Vì mọi thứ chưa tỏ rõ nên tôi không thể tranh cãi với nó. Cãi làm gì,

30-06-2016
Biển lặng

Biển lặng

Để rồi sau 5 năm, khi lòng Thi vẫn tràn đầy tình yêu thì anh lại ra đi, ra đi vì một

29-06-2016
Người ăn táo

Người ăn táo

Vinh chết rồi. Ba hôm trước. Em đã gắng liên lạc với anh, nhưng không thể

24-06-2016
Thức đợi bình minh

Thức đợi bình minh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Những mùa yêu

Những mùa yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Đôi khi

25-06-2016

Polly po-cket