XtGem Forum catalog
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 94 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 58 - Một chiêu tuyệt thế

↓↓
Phong thư của Tưởng Tiếu Dân theo lời hắn thác lại phải được trao tận tay chủ nhân Tinh Linh tiểu lâu.


Nếu vậy thì ước đoán của Phương Bửu Ngọc không sai, Tưởng Tiếu Dân quả có liên quan tới Bạch Thủy Cung.


Thảo nào lúc trao thư hắn không cần nói Tinh Linh tiểu lâu ở địa phương nào. Hắn hiểu là thế nào chàng cũng tới Bạch Thủy Cung.


Bất giác chàng đưa tay sờ trong mình. Phong thư vẫn còn đó.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tưởng Tiếu Dân lấy cái chết để đổi một lời hứa của chàng, một lời hứa một mạng người, có khi nào chàng quên được.


Phương Bửu Ngọc nghĩ cũng may mà chàng đi một công hai việc.


Chứ nếu một việc chuyển thư không thì lặn lội tới đây mà chết thật oan mạng quá chừng. Có đến đây rồi mới biết đường vào Tinh Linh tiểu lâu là đường dẫn tới Uổng Tử Thành.


Chàng lại nghĩ, nếu như lúc trước Tưởng Tiếu Dân có chỉ đường cho chàng thì chàng cũng nhận lời như thường. Vì chàng đâu có thể tưởng tượng rằng trên thế gian lại có một nơi người ta không thể lui tới.


Người ta không cấm đến, song cứ muốn đến nếu mất mạng cũng chẳng oán trách ai được. Không phải tự mình muốn thế hay sao?


Đến Tinh Linh tiểu lâu phải rẽ qua một ngả khác. Đến Tinh Linh tiểu lâu rồi lại trở lại đây để tiếp tục đi tới trung tâm Bạch Thủy Cung, thật khó hơn lên trời.


Hơn nữa, ai biết được ẩn giấu sau việc nhờ vả đưa thư, Tưởng Tiếu Dân đã sắp xếp một âm mưu gì?


Chàng không dám chắc con người mang nỗi nhục bị chàng đánh bại có hảo ý với chàng.


Trong mười người đã hết chín, có nhục rửa nhục, có thù trả thù.


Đấy là lẽ đương nhiên, Tưởng Tiếu Dân có muốn hại chàng cũng là bình thường.


Tinh Linh tiểu lâu là nơi như thế nào, an toàn hay nguy hiểm, nơi thanh bình yên ả hay miệng cọp hang rồng, chàng không biết. Nguy hiểm thì chưa chắc, nhưng điều chắc chắn là công lực chàng phải tiêu hao đáng kể.


Giả sử lúc này có biến cố phát sinh, chàng cũng không có đủ sức mà ứng phó hữu hiệu. Ngay bây giờ còn thế, nói gì đi tới cuối con đường dài ngắn bao nhiêu chàng cũng chẳng biết, nguy hiểm cỡ nào chàng không hay.


Một con đường chẳng phải quan lộ bằng phẳng. Đương đầu với bao nhiêu sự việc ngoài sức tưởng tượng chỉ để thực hiện một lời hứa suông với kẻ đã toan giết mình, giết không được lại mượn nhờ chàng trao thư hộ, trao rồi lợi lộc đâu không thấy, lại phải quay ngược lại để tới Bạch Thủy Cung.


Chàng đủ sức làm những việc đó chăng?


Điều làm chàng lo ngại hơn cả là từ Tinh Linh tiểu lâu trở về Bạch Thủy Cung, chàng còn phải đối đầu với hai nhân vật nào đó đang chờ chàng, mỗi người với một chiêu kiếm kinh thiên động địa, mà chiêu nào cũng có thể lấy mạng chàng dễ dàng.


Muốn vượt qua hai người đó khoan nói tới tài, hãy nói tới lực trước.


Con người bằng xương bằng thịt, sức lực là có hạn, đâu có vô biên.


Cho nên bao đời nay biết bao người không đủ lực mà ngã gục.


Chàng thì sao?


Chàng bần thần suy nghĩ.


Nên làm không?


Rẽ sang tả hay hữu đây?


Rẽ sang tả là lối đi Tinh Linh tiểu lâu, rẽ bên hữu là đường tới Bạch Thủy Cung.


Hướng tả cơ hội trở về giảm đi, chàng chẳng có hy vọng tới Bạch Thủy Cung.


Hướng hữu, cơ hội trở về cũng giảm như thế, chàng không có hi vọng tới Tinh Linh tiểu lâu trao thư. Rẽ hướng nào cũng có cơ lỡ ước hẹn. Đã hẹn thì không thể lỗi hẹn, đã hứa thì không thể quên lời hứa.


Tả hay hữu, hướng nào cũng quan trọng như nhau, phải làm sao đây?


Phương Bửu Ngọc thở dài, lẩm bẩm:


- Tưởng Tiếu Dân lấy cái chết đổi một lời hứa của ta, ta há không dám lấy cái chết để giữ trọn lời hứa? Danh dự một đời ta trong lời hứa đó, ta lờ đi được sao?


Chàng quay người rẽ sang hướng tả.


Con đường tới Tinh Linh tiểu lâu. Chàng cứ đi theo bảng chỉ đường, chứ nào biết tiểu lâu đó ở đâu, cách xa bao nhiêu, kiến trúc thế nào, chủ nhân là ai, thuộc thành phần nào trong võ lâm.


Tinh Linh tiểu lâu nằm trong khu vực Bạch Thủy Cung như vậy, Tinh Linh tiểu lâu lệ thuộc Bạch Thủy Cung chăng?


Nếu thật vậy thì người ở Tinh Linh tiểu lâu có liên quan thế nào với Bạch Thủy Cung chủ? Nếu không? làm gì có chuyện một nước hai vua một đất hai chủ? Hoặc giả chủ nhân Tinh Linh tiểu lâu và Bạch Thủy Cung chỉ là một người?


Chàng vừa đi vừa ghi nhớ những đặc điểm của con đường. Từ lúc vào đường động tới đây, con đường nóng có, lạnh có, ướt át có. Nhưng vào sâu hơn, đường đi trở nên sáng sủa, lại được trang trí huy hoàng chẳng khác lối đi ở cung tiên. Tuy thế, đi về hướng nào kia, chứ hướng tới Tinh Linh tiểu lâu thì chàng chẳng cảm thấy thoải mái chút nào.


Một màu đen tối, những khúc quanh khúc khuỷu, hơi ẩm ngột ngạt...


Tinh Linh tiểu lâu cận kề Bạch Thủy Cung, song hai nơi như trời với vực, như địa ngục với thiên đàng, như cung tiên với động quỷ. Chưa đến tiểu lâu đã phải trải qua con đường này ai mà không chán ngán.


Tới nơi, chàng thấy Tinh Linh tiểu lâu bất quá cũng chỉ là một ngôi nhà nhỏ tầm thường. Nơi đây chẳng phải Bạch Thủy Cung đâu. Không thể có liên quan tới Bạch Thủy Cung được.


Bạch Thủy Cung được người ta nhìn qua mắt người khác với lời đồn và tưởng tượng nhiều hơn là chứng kiến, một người tưởng tượng, nhiều người tưởng tượng. Cuối cùng, Bạch Thủy Cung trở thành một nơi huyền bí trong thần thoại, dù là chẳng xa xôi.


Tiểu lâu đặt trên một khu đất cao, có thêm bậc đá dẫn lên cửa chính. Cửa mở rộng, một thứ ánh sáng mờ mờ chiếu hắt ra bên ngoài.


Phương Bửu Ngọc từ từ bước lên thềm. Mỗi bước, mỗi nghi vấn lại nảy sinh chồng chất lên những nghi vấn trước đó của chàng, xen lẫn với những suy đoán của chàng, trở đi trở lại, quấn quýt rối rắm không sao gỡ ra được.


Tinh Linh tiểu lâu là một phần của Bạch Thủy Cung chăng? Nếu có thì chủ nhân là ai? Nếu không thì nó sao lại được dựng trong địa phận của Bạch Thủy Cung? Bạch Thủy Cung chủ sao lại chấp nhận một kẻ không liên quan cư trú tại mật khu?


- Dám hỏi chủ nhân Tinh Linh tiểu lâu có mặt trong đó không?


Phương Bửu Ngọc cao giọng gọi.


Không một tiếng trả lời.


Nhưng lại có tiếng động gì đó, như tiếng sóng đùa, nước cuốn vang lên, không lớn, nhưng cũng không nhỏ, đủ cho chàng nghe thấy.


Đó là tiếng gì?


Phương Bửu Ngọc lại bước lên. Hơn mười bậc nữa, lại hỏi tiếp:


- Tại hạ đến đây để thực hiện sự ủy thác của một người. Tại hạ phải trao một phong thư tới tận tay chủ nhân. Có ai đó xin vào báo với chủ nhân hộ tại hạ.


Lần này thì có tiếng người đap. Người đáp lại đó có giọng nói u sầu vô tả, như từ cõi u minh vọng về, từ bãi tha ma vọng tới.


- Chủ nhân của Tinh Linh tiểu lâu đã chết rồi.


Phương Bửu Ngọc nhận ra âm thanh đó là của một nữ nhân. Giọng điệu u sầu song êm ái, trong trẻo vô cùng. Nhưng lại đượm vẻ lạnh lẽo.


Người đó nói cho chàng biết một tin chàng không hề tưởng tượng nổi, chứ đừng nói mong hay không mong. Chàng sững người:


- Chết rồi ư?


Người đó nín lặng không nói.


Hỏi thế chứ chàng cũng không chờ nghe lời phản bác, cần gì phải xác nhận. Có lý do gì người ta phải dối chàng?


Mất thời gian, trì hoãn cuộc hành trình tới Bạch Thủy Cung?


Tìm được Tinh Linh tiểu lâu là lời hứa coi như đã thực hiện tới chín phần rồi. Chỉ còn hội kiến với người nhận thư nữa là chàng hoàn tất sứ mạng bất đắc dĩ này. Thế mà, thế mà người ta nói với chàng, người nhận thư đã ra đi vĩnh viễn.


Chàng đã tốn công vô ích, chàng đã làm việc như một con dã tràng rồi.


Con dã tràng chỉ tốn công sức, còn chàng phải đùa với sinh mạng mình. Điều chàng làm là vô nghĩa. Tưởng Tiếu Dân, người từ cõi âm cung có theo bước chân chàng chăng? Có thông cảm cho chàng chăng?


Chắc hắn không bao giờ cho rằng chàng không thực hiện lời hứa. Hắn phải biết chàng đã làm tròn bổn phận.


Thư không tới tay người, không phải lỗi của chàng, đó là một bất hạnh ngoài ý muốn, ngoài tưởng tượng của chàng.


Còn ở lại làm gì nữa, trong khi vẫn còn việc quan trọng khác chờ chàng. Chàng đâu có thể trao thư cho người ở trong kia, người vừa báo hung tin cho chàng được?


Chàng thở dài, từ từ quay người chầm chậm bước xuống thềm, bước chân càng lúc càng nặng nề. Đi như thế này nghi vấn đã không giải được lại càng sâu thêm. Đã tới đây ít ra cũng phải biết thêm chút gì về toà tiểu lẩu này chứ. Chỉ thế thôi, chàng thật sự cũng không phải quá hiếu kỳ.


- Còn...còn cô nương là ai?


Người trong nhà đáp:


- Ta là chủ nhân Tinh Linh tiểu lâu.


Chàng giật bắn người.


Thế là thế nào? Chàng không thấy sợ, chàng thấy giận.


- Cô nương định đùa tại hạ phải không?


Giọng nói vẫn lạnh lùng:


- Đùa? Người chết khi nào lại đùa được.


Chàng dựng tóc gáy. Nữ nhân nói chủ nhân Tinh Linh tiểu lâu đã chết. Sau đó nói mình là chủ nhân. Như thế tức là chủ nhân vẫn còn sống. Thế mà lại xác nhận mình đã chết. Còn nói người chết không hề đùa. Chàng vẫn còn giận. Chuyện vô lý quá.


Chàng gằn từng tiếng:


- Thực sự cô nương là ai?


- Ta là chủ nhân ở đây. Ta đã chết rồi. Hiện tại đang nói với ngươi là linh hồn âm u của ta.


Thế này thì chàng tức lắm. Chàng quay nhanh người lại, mỗi bước năm bảy bậc. Chàng đã vào trong lầu.


Tường nhà bằng đá, chẳng có gì đặc biệt. Trong hang sâu, toà nhà nào chẳng lạnh lẽo. Cái lạnh hang sâu thì còn có thể chịu được. Chứ cái lạnh ở đây khó chịu quá. Nó âm u, đầy tử khí.


Vào đây, không ai còn cảm giác mình đang sống. Trong những đồ vật, tới ngay cả hơi thở của mình, cũng nhìn thấy sự chết chóc.


Gió.


Gió cũng lạnh. Gió thì thào qua cửa sổ, như than khóc, ai oán não nùng. Thì ra chính gió đã tạo ra âm thanh như sóng đùa chàng nghe vừa rồi.


Tiếng vang không lớn, nên giống tiếng bi hờn oán thán...


Tựa mình bên cửa sổ, một thiếu nữ mơ màng nhìn qua cửa. Lưng áp vào cửa, nàng vận chiếc áo sa đen, suối tóc huyền buông xõa phất phơ trong gió. Tà áo cũng phất phơ, áo theo tóc, tóc rủ áo. Nếu nàng không đối thoại với chàng, hẳn chàng nghĩ đó là một pho tượng đá.


Tử khí chính từ đó, từ người nàng, lan rộng khắp không gian trong tiểu lâu. Chưa bao giờ Phương Bửu Ngọc gặp một u linh. Chàng nghĩ, trên thế gian này nếu có u linh xuất hiện sống chung với người, hẳn chính là nàng.


Màu áo đen của nàng khiến khung cảnh âm u rùng rợn càng tăng vẻ huyền bí.


Bản thân nàng đã huyền bí, sự huyền bí lan sang sự vật khác khiến tất cả đều mang vẻ bí ẩn.


Thân thể nàng che phủ bởi suối tóc đen, áo nàng lại màu đen, người nàng là một khối đen mờ ảo dưới ánh đèn vàng nhạt, chỉ có gò má nàng trắng như bạch ngọc lộ ra ngoài. Chàng không thấy trọn vẹn gương mặt nàng. Nhưng giọng nói đó, dáng vẻ đó, gò má đó, đủ đoán được nàng đẹp lắm, đẹp vô cùng. Nàng chắc hẳn là đã biết chàng lên thềm vào lầu, nhưng dù đã nói chuyện với chàng, giờ nàng cũng không hề quay đầu lại.


- Tinh Tinh tiểu lâu bất quá chỉ là nơi cư trú của một u hồn, ngươi... tại sao ngươi lại đến?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Người tình của cha

Người tình của cha

Cha tôi nói, trong gia đình, quan trọng là người đàn bà. Giữ được êm ấm hay đổ vỡ

30-06-2016
Sai lầm của quạ

Sai lầm của quạ

Từ trên mỏm núi cao có con đại bàng lao xuống cắp một con cừu non bay đi. Một chú

24-06-2016