Snack's 1967
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 51 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 55 - Đạo nghĩa của kẻ cướp

↓↓
Hồ Bất Sầu buông gọn:


- Quả thật trên thuyền không có người!


Thủy Thiên Cơ gật đầu:


- Ừ, nếu có người hẳn họ đã ra mặt rồi.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Hồ Bất Sầu tiếp:


- Nếu đúng là thuyền này gặp cướp, mong là bọn chúng lưu tình phần nào.


Thủy Thiên Cơ đồng ý:


- Ừ, mong là thế. Chúng cướp gì thì cướp. Đừng lấy thực phẩm và nước uống thì tốt.


Trong cơn nguy cấp, trước khi phó thác thân mình vào tay tử thần, họ đổi lối xưng hô, gọi nhau huynh huynh muội muội, nắm tay thân mật. Trong lúc tuyệt vọng, họ cởi mở với nhau. Giờ lên thuyền rồi, họ lại thấy hi vọng bừng lên. Cái sống gần lại, cái chết xa dần, họ lại trở lại lối xưng hô cũ. Hồ Bất Sầu nói:


- Cô nương ngồi đây, để tại ha.....


Hắn định đi xem xét con thuyền. Nhưng Thủy Thiên Cơ còn nóng nảy hơn, khi nào chịu ngồi yên một chỗ? Nàng nói:


- Ta đi theo ngươi.


Họ liền cùng nhau mà đi. Lúc lên thuyền họ mới ngồi nơi mũi thuyền, giờ mới vào trong khoang trong. Vừa vào được vài bước, họ dừng chân ngay. Cả hai người cùng kêu lên một lượt. Trong thuyền không có người, chỉ có một tử thi hiện ra trước mắt họ. Một xác chết.


Không biết chỉ có một hay còn nữa, nhưng biết rằng hiện trước mặt họ có một xác chết.


Tử thi này nằm ngay cửa khoang thuyền. Y phục rách nát tơi tả, tóc rối bù, dường như đã chết từ lâu lắm rồi. ác chết không mang thương tích, chỉ thấy khoảng giữa đôi mày có một điểm nhỏ. Không phải là vết bầm mà là vết thương nhỏ, máu rỉ ra đọng quanh đen sì.


Thủy Thiên Cơ kêu lên:


- Ngươi xem kìa. Vết đỏ đó là một vết thương chí mạng, nếu không sao nạn nhân bỏ mạng.


Hồ Bất Sầu kêu thất thanh:


- Là người áo trắng.


Thủy Thiên Cơ biến sắc theo:


- Nhất định là hắn. Ngoài hắn ra còn ai có thể có thủ pháp tuyệt diệu như thế.


Đoạn nàng âm trầm:


- Nhưng không biết nạn nhân là ai?


Hồ Bất Sầu nói nhỏ:


- Bị người áo trắng hạ độc thủ hẳn chẳng phải là kẻ tầm thường.


Thủy Thiên Cơ đề nghị:


- Ta rửa sạch mặt y thì có thể nhận ra hắn là ai.


Hồ Bất Sầu nhìn chăm chú hồi lâu, lại nhìn quanh thuyền một lượt rồi nói:


- Không cần. Tại hạ đã nhận ra nạn nhân rồi.


Hồ Bất Sầu đang hướng mắt nhìn về một nơi khác, Thủy Thiên Cơ bất giác nhìn theo hướng đó. Có một thanh đao hình dáng rất quái dị.


Thủy Thiên Cơ kêu lên:


- Thiên Đao Mai Khiêm.


Hồ Bất Sầu nói:


- Tuy tại hạ chưa từng gặp Mai Khiêm lần nào, song nhìn qua vũ khí cũng có thể đoán ra người. Đúng là Thiên Đao Mai Khiêm.


Thủy Thiên Cơ thở dài:


- Thì ra họ chưa chết lúc đó! Thì ra con thuyền này của họ, Vạn lão phu nhân dùng vượt biển. Khi họ tỉnh lại rồi thì len lén thả thuyền đi.


Giữa biển khơi thì gặp người áo trắng.


Hồ Bất Sầu thở dài:


- Nếu Mai Khiêm ở đây thì hẳn Công Tôn Hồng cũng ở đây.


Thủy Thiên Cơ trầm giọng:


- Và Công Tôn Hồng cũng chịu chung số phận.


Hồ Bất Sầu suy nghĩ một lúc:


- Sự tình kỳ quái thật...


Thủy Thiên Cơ cũng gật đầu:


- Phải. Có điều rất kỳ lạ. Cho dù họ gặp người áo trắng, song mặt biển mênh mang, sao người áo trắng lại có thể biết đích xác con thuyền này chở họ? Trên biển đâu chỉ có duy nhất một con thuyền này? Hắn sao có thể tìm tới đây mà hạ sát họ?


Cả hai bước vòng qua một bên xác chết, đi sâu hơn vào trong. họ gặp một xác chết nữa. Cái xác này mặt úp xuống, hai tay vươn tới, mười ngón tay cong lại như móc câu nắm cứng sàn thuyền. Song sàn thuyền là mặt phẳng, y không thể nắm lại được. Hẳn trước khi chết, y cố gắng trườn tới. Hồ Bất Sầu thở dài:


- Quả nhiên là Công Tôn Hồng cũng còn ở trên thuyền và chịu chung số phận với Mai Khiêm.


Thủy Thiên Cơ trầm buồn gương mặt:


- Y cũng...


Bỗng có tiếng rên từ thi thể đó. Hồ Bất Sầu cùng Thủy Thiên Cơ cùng giật mình lui lại mấy bước.


- Tạ.. ta không phải là Công Tôn Hồng.


Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên Cơ hai tay run run, đưa ra chẳng biết để làm gì, đoạn cất giọng hỏi:


- Vậy...các hạ là ai?


Người đó không nói gì nữa, chỉ kêu mơ hồ:


- Nước...nước...


Nước. Tiếng đó đánh mạnh vào tiềm thức của Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên Cơ. Cả hai cùng thấy tự dưng môi mình khô nẻ, yết hầu cũng khô cạn, mà bụng dạ thì như lửa đốt. Không để ý tới họ còn chịu nổi. Giờ nhớ lại rồi, họ khó chịu vô cùng. Đói còn có thể chịu được, nhưng khát thì không thể chịu được, trừ phi có việc gì đó khiến họ quên đi. Họ đang khát, có lẽ cũng lâu chẳng kém người đang nằm kia. Thủy Thiên Cơ hấp tấp hỏi:


- Nước? Nước ở đâu?


Bàn tay của xác chết bất động, song ngón tay khẽ gõ nhẹ lên sàn thuyền.


Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên Cơ cùng nhào tới, đạp mạnh chân xuống sàn thuyền.


Sàn thuyền rung rinh. một khoảng ván không còn dính liền với sàn thuyền nữa.


Hồ Bất Sầu lấy tay gỡ mảnh ván đó lên.


Bên dưới có mấy chiếc vò đồng đen, đúng là vò đựng nước.


Vò bằng đồng là để ngừa lúc ra biển, biển động thuyền chao vô cớ cũng không bị vỡ.


Hồ Bất Sầu đưa hai tay xuống bê lên một vò. Hắn đưa chiếc vò cho Thủy Thiên Cơ.


Nhưng Thủy Thiên Cơ lại đưa chiếc vò trở lại nhường hắn uống trước.


Cả hai nhường nhau mấy lượt, chợt cùng nhìn người nằm đó, đoạn cho hắn uống trước.


Nước trên sa mạc là sinh mạng của con người. Trên biển nước cũng là sinh mạng con người.


Con người ai không cần nước. Bất cứ nơi đâu con người cũng có thể tìm ra nước để dùng, trừ sa mạc và trên biển.


Nước vào miệng, xác chết sống lại ngay. Hai tay hắn chụp lấy chiếc vò, giữ chặt lấy nó, quyết không buông lỏng cho ai có ý định chiếm đoạt.


Có nước, Thủy Thiên Cơ cũng khôi phục cái rạng rỡ của nhan sắc.


Nước vào miệng nàng như giọt sương rơi trên đoá hoa hàm tiếu.


ác chết, à không, là người sắp chết, trở mình nằm ngửa trên sàn thuyền.


Giữa đôi mày y cũng có một điểm đỏ, nhỏ xíu, nhưng không sâu lắm.


Nếu sâu thì y làm gì sống nổi.


Thế mới hay số mạng con người, khi số chưa tận thì gặp hoa. cũng không mất mạng.


Hồ Bất Sầu uống nước sau cùng, và hắn cũng uống tới giọt cuối cùng trong vò. Ong rồi hắn mới hỏi:


- Các hạ là ai?


Người đó đáp:


- Ta là Thiên Đao Mai Khiêm.


Thủy Thiên Cơ ạ lên một tiếng:


- Vậy người kia mới là Công Tôn Hồng?


Mai Khiêm gật đầu:


- Phải.


Y lại hỏi:


- Các người là ai?


Hồ Bất Sầu đáp nhanh:


- Tại hạ Hồ Bất Sầu, còn...


Mai Khiêm giương mắt, hẳn y nghĩ càng lớn càng hay, kêu lên thất thanh:


- Hồ Bất Sầu? Ngươi là sư thúc của Phương Bửu Ngọc ?


Hồ Bất Sầu nở nụ cười thoa? mãn:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Tại sao lại là ba?

Tại sao lại là ba?

Audio - Nghề của Tèo là bán báo dạo, nó thích nhất là bán báo "Công An " vì tờ báo đó

01-07-2016
Đại dương bay lên

Đại dương bay lên

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016