XtGem Forum catalog
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 64 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 54 - Một điểm thông

↓↓

Tuy nhiên họ không buông tay, họ nhìn qua tuyệt vọng, tìm một viễn ảnh một hy vọng.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Họ gợi chuyện, cho quên đi phần nào thực tế của chính họ.


Thủy Thiên Cơ hỏi:


- Còn... Vạn lão phu nhân?


Hồ Bất Sầu lắc đầu:


- Tại hạ không được rõ!


Thủy Thiên Cơ lại tiếp:


- Già Tinh...


Hồ Bất Sầu lại lắc đầu:


- Cũng không biết nốt!


Thủy Thiên Cơ mỉm cười:


- em ra, chỉ có hai chúng ta là còn sống!


Hồ Bất Sầu trầm giọng:


- Nhưng được bao lâu nữa?


Thủy Thiên Cơ điềm nhiên:


- Dù sao, cũng lâu hơn họ được mấy phút mấy khắc và biết đâu...


Hồ Bất Sầu thở dài:


- Cô nương... cô nương...


Tuy nói thế, tuy cố gượng quên nhưng Thủy Thiên Cơ vốn là nữ nhân, có nữ nhân nào lại không yếu mềm lòng dạ?


Khi hành sự thì có chí khí như nam nhân, song khi nghĩ đến số phận tâm tình, thì nữ nhân nào cũng yếu mềm cả, trừ những người không tha thiết đến sự sống nữa!


Thủy Thiên Cơ bật khóc.


Hồ Bất Sầu an ủi:


- Cô nương...


Thủy Thiên Cơ vẫn còn khóc:


- Đáng lẽ ta không nên khóc. Đáng lẽ ta phải cười... Có người bên cạnh ta, ta còn mong muốn gì hơn, sống có nhau, chết có nhau, ta còn mong muốn gì hơn?...


Rồi nàng ngưng khóc thật, nàng lại cười.


Nhưng thà nàng khóc, tiếng khóc của nàng, Hồ Bất Sầu còn dễ chịu hơn. Tiếng cười của nàng, như những nhát dao đưa vào tim gan của hắn. Mỗi tiếng cười vang là mỗi lần hắn nghe nhói trong lòng.


Hắn đứt ruột vì âm thinh quá bi đát của tiếng cười, hắn còn đứt ruột vì niềm thiết tha của Thủy Thiên Cơ dành cho hắn...


Hắn khuyên Thủy Thiên Cơ cười vui, song chính hắn lại muốn khóc.


Lệ thảm không trào tuôn, lệ ứ trong yết hầu làm giọng hắn khàn khàn sệt sệt.


Hắn lẩm bẩm:


- Không ngờ cô nương đối xử với tại ha.....


Thủy Thiên Cơ chận lời:


- Ta cũng không ngờ là ta có thái độ này đối với ngươi... Người đời cho rằng đó là duyên, duyên tiền kiếp có đúng thế không? Bởi cái duyên đó cho nên chúng ta mới gặp nhau, bình thường thì chẳng làm sao chúng ta gặp nhau, bởi dù có cái duyên tiền kiếp, chúng ta cũng không hề tìm gặp nhau. Do đó, cao xanh bày ra tai nạn đưa đẩy chúng ta cởi mở tâm tình để hoàn thành cái duyên tiền kiếp.


Hồ Bất Sầu mơ màng:


- Tai nạn!.... Thừa chết thiếu sống!...Tại hạ nên cảm kích cao xanh hay phải hận?


Thủy Thiên Cơ đáp nhanh:


- Riêng ta, thì ta cảm kích cao xanh! Nhờ cao xanh sắp xếp tai nạn, tạo dịp cho chúng ta gần nhau, nhờ cao xanh ta mới hiểu thế nào là cảm tình chân chánh, nhờ cao xanh ta mới biết yêu thành thật! Con người biết yêu và được yêu rồi thì cái chết còn nghĩa lý gì nữa?


Phải!


Chết là cái gì, có gì đáng sợ đâu?


Còn biết yêu và được yêu là đạt được cứu cánh của lẽ sống. Trăm ngàn giấc mơ, chẳng có giấc mơ nào đẹp bằng giấc mơ tình, giấc mơ tình đã thực hiện, còn người còn mong muốn chi hơn?


Huống chi, chết trong lúc tình yêu lên hương là bảo vệ tình yêu trọn vẹn?


Rồi ngày hết đêm về.


Về theo đêm, có sao trời xoa dịu cái khổ của ánh nắng ban ngày.


Song chẳng có đêm nào vô tận, đêm qua ngày lại đến, luân phiên ngày đêm chia vũ trụ, giành vũ trụ với nhau.


Họ bềnh bồng theo sóng nước như thế chẳng biết được bao nhiêu đêm ngày.


Dĩ nhiên trong hoàn cảnh đó, con người dù là sắt đá, sắt đá cũng tiêu mòn, huống hồ là da, thịt xương?


Thủy Thiên Cơ và Hồ Bất Sầu như ngọn đèn ngày càng cạn dầu, càng lụi tim.


Đã đến lúc họ không còn kháu chuyện với nhau được nữa.


Môi vẫn mấp máy, song tiếng nói không có âm hưởng nào, ánh mắt lờ đờ như những kẻ quáng manh.


Họ không còn nói gì với nhau nữa.


Và họ cũng chẳng dùng ánh mắt thay lời được nữa, bởi nhãn quang mất hẳn tinh thần.


Nhưng lòng của họ lại dung hợp với nhau hơn bao giờ hết.


Họ lấy lòng hiểu lòng, họ sẵn sàng bước sang thế giới bên kia, lòng dung hợp, ý chí dung hợp.


Họ chui mình vào cái vỏ cứng của tình yêu, của chung tình và cái vỏ đó chực dịp lăn qua lằn ranh sanh tử, để vĩnh viễn yêu nhau nơi khung trời xa lạ, nơi đó họ thung dung tự tại, họ sống mãi với trời đất.


Họ sẵn sàng bước qua thế giới an tường, để vĩnh viễn yêu nhau, để cho tình yêu của họ bất diệt...


Một tiềm lực siêu nhiên, bỗng đến với Thủy Thiên Cơ như ngọn đèn sắp tắt, bừng lóe lên, nàng gọi Hồ Bất Sầu:


- Dấu yêu! Hẹn gặp nhau bên kia thế giới...


Hồ Bất Sầu cũng vùng lên, vượt qua mọi suy nhược:


- Sao? Đi gấp thế à?


Thủy Thiên Cơ thở dài:


- Kiệt quệ rồi! Không làm sao chi trì nổi nữa... Ta muốn đị.. Ta phải đị..


Hồ Bất Sầu run giọng:


- Không! Thủy muội ! Thủy muội không thể đi được!....


Thủy Thiên Cơ lắc đầu:


- Gắng gượng làm chi nữa Hồ huynh? Chung quy rồi cũng buông xuôi! Gắng gượng là kéo dài đau khổ. Hồ huynh để cho tiểu muội ra đi, chẳng lẽ Hồ huynh bắt tiểu muội phải khổ?...


Hồ Bất Sầu gấp giọng:


- Nhưng... nhưng... Thủy muội...


Hắn không nói được, hắn nắm chặt tay Thủy Thiên Cơ, sợ nàng vuột mất.


Thủy Thiên Cơ thở dài:


- Hãy để cho tiểu muội đi, Hồ huynh! Cho tiểu muội đi sớm, Hồ huynh!


Hồ Bất Sầu nghiến răng:


- Nếu có phải đi chúng ta cùng đi!


Thủy Thiên Cơ lắc đầu:


- Hồ huynh không được đi! Không được? Hồ huynh còn cơ hội!


Hồ Bất Sầu cười thảm:


- Cơ hội gì sau khi Thủy muội ra đi? Cơ hội dù có, có để làm gì?


Thủy muội có biết nhờ đâu mà nguy huynh chi trì sanh mạng suốt bảy năm trời không? Nhờ Thủy muội đó. Giờ đây, được chết cùng cảnh, cùng lúc với Thủy muội thì đúng là một diễm phúc của ngu huynh rồi.


Thủy muội ơi...


Bỗng hắn kêu lên:


- Không? Thủy muội không chết! Ngu huynh cũng không chết!


Thủy muội trông kia xem cho biết cái gì !


a xa một cánh buồm ló dạng.


oOo Con thuyền lướt sóng tiến nhanh về phía họ.


Gom tàn lực, Hồ Bất Sầu gọi to:


- Bằng hữu nào trên thuyền đó? Có thể lái thuyền lại đây cứu nạn bọn này chăng?


Trên thuyền, chẳng có có người chăng, không một tiếng người vỏng lại.


Hớ Bất Sầu lại gọi:


- Bằng hữu trên thuyền có nghe tiếng kêu cứu chăng?


Con thuyền cứ bềnh bồng, không đến gần mà cũng chẳng dang ra xa.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Ưng Vương Đoạt Ái

Ưng Vương Đoạt Ái

Trời sinh xinh đẹp, khí chất ưu nhã, vóc dáng tốt, cũng đâu phải lỗi của nàng.Hắn

22-07-2016 10 chương
Sáng nay, Hà Nội vào thu

Sáng nay, Hà Nội vào thu

Cái nắng gay gắt của một mùa hè đã đi qua. Hà Nội giờ này chắc đang đắm mình trong

24-06-2016
Bên khung cửa sổ

Bên khung cửa sổ

Đôi khi, người ta hay chạy theo hạnh phúc xa xôi mà không biết rằng. Được sống và có

25-06-2016
Tại sao cậu không nói?

Tại sao cậu không nói?

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Ngồi bên cửa

27-06-2016
Ngoại ơi!

Ngoại ơi!

Năm tháng các cháu ngoại đều lớn cả sao ngoại lại cứ nhỏ bé hơn vậy ngoại, vẫn

24-06-2016
Tình bạn thực sự

Tình bạn thực sự

"- Các khanh hãy cho ta biết làm thế nào để xây dựng được một tình bạn cao quý như

27-06-2016
Yêu tinh rừng sâu

Yêu tinh rừng sâu

Từ nhỏ tôi vốn khác người, không thích nghe kể truyện cổ tích mà chỉ thích chuyện

30-06-2016