- Hồ Bất Sầu ! Ngươi khổ luyện bảy năm chung quy rồi cũng trở thành vô ích!
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Bảy năm công phu, bỏ trôi theo dòng nước! Dòng nước cuốn đi, cuốn cả công phu hạnh phúc!
Hồ Bất Sầu và Thủy Thiên Cơ nhìn nhau, nhưng thay vì thở dài họ lại cười.
Thủy Thiên Cơ hỏi:
- Trên đảo này có gỗ chứ?
Hồ Bất Sầu gật đầu:
- Có rừng là phải có gỗ! Hẳn như vậy rồi!
Thủy Thiên Cơ mỉm cười:
- Có gỗ là ta có thể trở về đất liền!
oOo Rừng có loại cây lớn, có cây rắn chắc, gia dĩ bốn người đều là những tay võ dũng siêu phàm, công việc kết một chiếc bè không khó khăn lắm, có điều thiếu phương tiện đốn gỗ, thành ra phải mất một thời gian lâu.
Lâu là nói theo cái ý muốn gấp của họ, chứ sang ngày thứ ba là bè hoàn thành.
Thủy Thiên Cơ cao hứng hơn ai hết.
Chính nàng lo cái việc trương lá buồm ngũ sắc lên chiếc bè đó.
Rồi bè cũng ra khơi, cánh buồm ngũ sắc cũng lộng gió như ngày nào, trước bảy năm.
Bè nhờ buồm, buồm nhờ gió, gió lại xuôi buồm ra khơi nhanh chóng và thẳng đường trở lại TrungNguyên.
Chỉ một khắc sau họ quay đầu nhìn lại không còn thấy hòn đảo nữa.
Gió một chiều giúp họ nhận định phương dễ dàng.
Ngày có gió, đêm có sao, đi biển nhờ sao không lạc lối.
Đêm đó rồi cũng qua đi, ngày mới lại bắt đầu, ngày thứ hai trên con đường biển trở về Trung Thổ.
Ngủ say một đêm, thái dương vừa lên, Thủy Thiên Cơ thức dậy.
Dưới ánh nắng ban mai, trông nàng đẹp huy hoàng.
Hồ Bất Sầu lẩm bẩm:
- Miễn sao đừng có bão, đừng có mưa, là trong vài hôm nữa mình sẽ đến đất liền.
Thủy Thiên Cơ mỉm cười:
- Không đâu, làm gì có bão, có mưa? Trời đã thử thách chúng ta suốt bảy năm trời, thì bây giờ phải ban thưởng cho chúng tạ để bù lại thời gian hành thú.
Vạn lão phu nhân mỉm cười phụ họa:
- Phải! Phải! Theo sự kinh nghiệm của già, già tin chắc là trong vòng mấy hôm nữa, nhất định không có bão, không có mưa đâu! Thủy cô nương và Hồ đại hiệp đã đến hồi thái lai sau cơn bỉ cực đó!
Thủy Thiên Cơ cười nhẹ:
- Bà cũng giỏi khen mà cũng giỏi ước mơ!
Hồ Bất Sầu nhìn xa xa sóng nước muôn trùng lẩm bẩm:
- Bảy năm qua rồi! Cố nhân ai còn ai mất...
Thủy Thiên Cơ gắt yêu:
- Lo nghĩ làm gì, đến đất liền rồi là biết, ở đây có ai biết chi đâu mà than vãn vẩn vơ?
Hồ Bất Sầu gật đầu:
- Đợi bảy năm vẫn còn đợi được không biết tại sao chỉ còn mấy hôm nữa tại hạ nôn nóng phi thường!
Y thơ màng tiếp tục lẩm bẩm:
- Mạc đại cạ.. Kim nhị cạ.. có lẽ bảy người đều thành danh hết rồi!
Thủy Thiên Cơ tỏ vẻ tin tưởng:
- Với tài nghệ của họ, thành danh là điều dĩ nhiên cho họ rồi!
Hồ Bất Sầu gật đầu:
- Tại hạ cũng nghĩ như vậy!
Y quay qua Vạn lão phu nhân, tiếp hỏi:
- Bà từ đất liền qua đây chắc bà hiểu hiện nay những người đó ra sao chứ?
Vạn lão phu nhân thoái thác:
- Già... già không biết đích xác lắm!
Thủy Thiên Cơ cười lớn:
- Bao nhiêu lần ngươi hỏi, là bấy nhiêu lần bà đáp không biết không biết! Ngươi còn hỏi bà ta làm gì?
Hồ Bất Sầu mơ màng:
- Hỏi để cho vơi bớt cái gì tại hạ thắc mắc. Bởi dù sao cũng chỉ là sự ức đoán của chúng, ta, mà ức đoán thì có bao giờ chắc chắn? Tại hạ không yên tâm về họ, cô nương ạ! Tuy bà ấy nói không biết, tại hạ vẫn không tin là bà ấy chẳng biết gì. Bởi trên giang hồ bà là người xuôi ngược thường xuyên. Nơi nào cũng có mặt bà, việc gì cũng chẳng qua lọt được kiến thức của bà. Thì làm sao bà không biết được ít nhất tin tức về khách giang hồ trong số bảy sư huynh của tại hạ?
Thủy Thiên Cơ bĩu môi:
- Biết trăm việc, biết ngàn việc, chưa hẳn là biết hết mọi việc. Tự nhiên cũng có việc mà bà rất mù mờ, đừng tưởng bà ta là thánh mà biết được tất cả sự việc trên thế gian.
Vạn lão phu nhân chụp ngay câu nói đó:
- Đúng vậy! Đúng vậy!
Một lúc lâu, Hồ Bất Sầu tiếp nối:
- Còn Bửu Nhi? Tiểu tử đó ngày nay đã trưởng thành rồi hẳn rất thông minh, tại hạ tin rằng thế nào hắn cũng thành danh, tại hạ thắc mắc một điều, lớn lên hắn biến đổi hình dáng như thếnào...
Thủy Thiên Cơ mỉm cười:
- Cái câu đó người...
Hồ Bất Sầu cười nhẹ chận lời:
- Tại hạ biết, câu nói đó tại hạ hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần. Hỏi để mà hỏi chứ nào ai đáp cho tại hạ biết đâu? Cứ mỗi lần tại hạ nhớ đến hắn, thì tại hạ nôn nao bứt rứt làm sao ấy! Do đó, cuối cùng rồi cũng phải lập lại câu hỏi cũ rích...
Thủy Thiên Cơ trầm ngâm một lúc lâu, đoạn trầm buồn buông một câu:
- Ngươi nhớ đến họ, nhắc đến họ chẳng biết có ai nhớ đến ngươi, nhắc nhở ngươi chăng?
Hồ Bất Sầu cười khổ:
- Tuy không có gì chứng chắc điều đó, tại hạ vẫn tin rằng họ luôn luôn nhớ đến tại hạ! Mà dù cho chẳng ai nhớ tại hạ, mình nhớ đến họ là đủ rồi! Trước hết hãy biết cho mình, đủ tình đủ ý với bạn đồng môn, như vậy mới vẹn thủy chung!
Thủy Thiên Cơ cười nhạt:
- Ta thì khác, ai nghĩ đến ta, ta nghĩ lại, ai không nhớ ta, chẳng tội gì ta phải nhớ lại!
Hồ Bất Sầu mỉm cười:
- Chỉ vì hoàn cảnh của mỗi người mỗi khác, hoàn cảnh tạo cảm tình, hoàn cảnh duy trì hay hủy diệt cảm tình, tất cả đều do hoàn cảnh, cô nương ạ! Tuy nhiên có loại cảm tình, muôn năm bất diệt, đó là loại cảm tình chân chánh thành thật, phát sinh từ thanh khí cho nên đời gọi là đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu! Dù tao ngộ trên con dường đời, cảm tình đó vẫn được duy trì mãi mãi. Cô nương...
Bỗng từ bao nhiêu thời khắc ngồi bất động như tượng đá, Già Tinh đại sư ngẩng mặt lên không cười cuồng dại.
Tràng cười của lão có âm thanh quái dị đáng sợ.
Thủy Thiên Cơ cau mày:
- Đại sư cười chi?
Già Tinh đại sư cười một lúc nữa rồi cao giọng đáp:
- Ta cười các ngươi! Bọn người vẩn vơ với mộng, nói qua cơn mơ!
Thủy Thiên Cơ phát cáu:
- Đại sư biết gì dám chỉ trích bọn tôi? Phải biết bọn tôi...
Già Tinh đại sư chận lại:
- Bọn ngươi đừng mơ tưởng thấy lại họ! Bọn ngươi đừng mơ tưởng trở lại Trung Nguyên!
Vạn lão phu nhân biến sắc:
- Ngươi... ngươi nói sao?
Già Tinh đại sư nhấn mạnh:
- Chiếc bè này, chìm ngay bây giờ!
Thủy Thiên Cơ nhảy dựng lên không còn giữ lễ độ nữa:
- Ngươi câm ngay!
Già Tinh đại sư cười lạnh:
- Dây chằng các thân gỗ, sắp đứt đến nơi!
Thủy Thiên Cơ, Hồ Bất Sầu, Vạn lão phu nhân không hẹn mà cùng đồng nhìn xuống các đường dây ràng chằng chịt những cây gỗ.
Đúng như Già Tinh đại sư đã nói, nhiều đường dây đã đứt rồi. Dây chẳng phải một tao, mà do nhiều tao kết lại. Hầu hết những đường dây đều đứt, có đường còn lại vài tao, có đường đứt đoạn.
Nhờ thế, chiếc bè chưa tan rã.
Nhưng hàng chục tao vẫn không chịu đựng nổi áp lực sóng biển, còn lại một vài tao có thấm vào đâu?
Chắc chắn trong khoảnh khắc đây, những tao dây cuối cùng sẽ đứt, những thân gỗ rời ra.
Chương trước | Chương sau