Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 14 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 54 - Một điểm thông

↓↓
Hồ Bất sầu đứng nguyên tại chỗ bất động như thân gỗ trồng. Vóc hình nhỏ thó hiện dưới ánh dương quang, trong con mắt của Vạn lão phu nhân, vóc hình đó biến thành khổng lồ.


Chẳng những thế những mảnh y phục tơi tả còn bám víu trên thân vóc đó, cách đây mấy phút, trông vừa tồi tàn vừa khôi hài thì bây giờ ngời lộng huy hoàng, như những mảnh vàng mảnh ngọc mường tượng y dang mặc một chiếc áo giáp vô giá.


Rồi thì bà nhìn lên mớ tóc rối bồng thành đoanh của y, bà có cảm tưởng đó là một chiếc mão chỉ dành riêng cho tay vô thượng độc nhất võ lâm...


Già Tinh đại sư nhào xuống, cố gắng đứng lên, song thân mình vừa đứng, lại loạng choạng rồi ngã trở lại.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nơi hai khóe miệng, có hai dòng máu từ từ rỉ...


Lão cố gắng thêm mấy lần nhưng vẫn không làm sao đứng được.


Lão bật cười cuồng dại, cười một lúc cao giọng thốt:


- Tốt! Tốt lắm! Bần tăng quả nhiên không phí công chờ đợi suốt mấy năm dài!....Chờ đợi qua thời gian đó, để được thấy một sự thật. Bí kíp võ công của Tử Y Hầu đúng là vô địch trong thiên hạ. Tiểu tử to đầu hôm nay thắng được bần tăng, là một chứng minh hùng hồn cho sự kiện đó...


Hồ Bất Sầu điềm nhiên đáp:


- Rất tiếc, đại sư chi thấy một chứng minh chứ không thể thấy bí kíp!


Già Tinh đại sư cười lớn:


- Bần tăng có thấy được hay không điều đó không quan hệ gì. Võ công vô thượng của Tử Y Hầu sau ngày lão ấy chết, còn được lưu truyền đời sau là một điều may mắn lớn cho võ lâm Trung Nguyên. Bần tăng không may, song võ lâm hữu phúc, như thế là quý rồi! Bần tăng còn mong cầu chi hơn nữa chứ?


Hồ Bất Sầu nhìn xuống đất theo dõi từng cố gắng của nhà sư lưu ý đến tiếng cười cuồng dại của một cao tăng nhưng quái dạng.


Bất giác y sinh lòng kính phục.


Kính phục vì ý chí cương quyết của nhà sư. Cái ý chí đó nhắm vào mục tiêu duy nhất nhà sư bảo trì cái ý chí đó, trong mục tiêu đó suốt đời.


Ngày nay đại sư gần lên tuần thất thập, vẫn giữ nguyên chí đó.


Trên giang hồ phỏng có mấy tay kiên trì lắm ý lâu dài được như đại sư?


Chính cái điểm đó làm Hồ Bất Sầu khâm phục lão.


Nuôi dưỡng ý chí đó là lão tận tâm phục vụ cho võ đạo. Lão muốn nâng võ đạo lên ngôi vô thượng.


Lão thành tâm lo cho võ đạo hơn chính cá nhân lão. Y thở dài bước tới định nâng lão đứng lên.


Bỗng Thủy Thiên Cơ bật cười ha hả, cười lên mấy tiếng lại hét to:


- Mụ yêu tinh kia, định đi đâu chứ?


Hồ Bất Sầu giật mình quay nhìn lại, thấy Thủy Thiên Cơ chụp tay áo của Vạn lão phu nhân.


Thấy con gà nhà đã rũ lông xếp cánh, cụp đuôi rồi, Vạn lão phu nhân biết nguy cớ sắp đến có ý chuồn êm.


Thừa lúc không ai lưu ý đến bà, bà sẽ lén bước đi, bước được ba bước, Thủy Thiên Cơ phát hiện ra mưu toan của bà, vội chụp tay áo bà giữ lại.


Bà nhũn thân hình sụp xuống nhăn nhó mặt:


- Thủy cô nương!.... Cô nương làm khó dễ già chi thế?


Thủy Thiên Cơ cười hì hì:


- Làm khó bà? Đáng lẽ tôi băm vằm xác bà ra thành trăm thành ngàn mảnh mới phải mới được!


Vạn lão phu nhân run run giọng:


- Già luôn luôn đối xử tốt với cô nương mà!


Thủy Thiên Cơ cười hì hì:


- Bà đối xử tốt với tôi à? Tôi xem bà như bằng hữu, như tri giao, bà tìm đủ trăm phương ngàn kế, quyết hại tôi cho kỳ được! Toan làm hại cho tôi phải chết là tốt đối với tôi hay sao?


Vạn lão phu nhân kêu vang thiết tha:


- Đành là giá có tội song cạnh cái tội đó còn có cái công!


Thủy Thiên Cơ cười tươi, tiếng cười rất ấm rất dịu.


Nàng càng cười tươi và ấm dịu, Vạn lão phu nhân càng sợ hãi, bà sợ đến líu lưỡi lại.


Bà hiểu rõ, mỗi lần giết người, Thủy Thiên Cơ cười tươi, cười ấm dịu như vậy.


Giọng cười của nàng càng lúc càng ngọt, dịu hòa, giọng nói của nàng cũng ngọt dịu vô cùng.


Nàng hỏi:


- Bà nói là bà có công, chứ cái công đó như thế nào, bà giải thích cho tôi nghe đi?


Vạn lão phu nhân chưa hết sợ:


- Nếu không có già... thì Hồ Bất... Hồ đại hiệp có lẽ hiện giờ còn ở trong vuông phòng kín kia. Hồ đại hiệp không ra khỏi phòng thì có ai đánh ngã Già Tinh đại sư cho cô nương?


Thủy Thiên Cơ bật cười khanh khách:


- Bà nói hay quá! Cái lưỡi của bà đó, có hiệu năng làm cho người chết sống lại đấy! Nhưng cho bà hay, tôi không nghe bà đâu, vô luận bà nói gì, tôi cũng muốn...


Bỗng Hồ Bất Sầu gọi vọng lại:


- Tha cho bà ấy đi, Thủy cô nương!


Thủy Thiên Cơ quay mặt lại cười ròn:


- Tại sao ngươi muốn ta thả cho bà ta? Bà đã hại bao nhiêu người rồi, như vậy chưa đủ sao, còn lưu mạng sống cho bà ta, để bà hại thêm nữa? Bà ta là một nữ yêu tinh đấy!


Hồ Bất Sầu thở dài:


- Nhưng bà ấy nói có lý. Nếu bà ta không sắp xếp cái đó cho Già Tinh đại sư thi hành thì chẳng biết đến năm tháng nào tại hạ ra khỏi phòng kín. Bởi muốn ra phòng, ít nhất cũng phải chờ đến khi nào mình tự tin! Mà ở trong đó mãi làm gì có dịp cho mình tự tin sự thành tựu của mình?


Y cười khổ tiếp:


- Có thể tại hạ hoài nghi mãi đến vô cùng tận đó, và chắc chắn là không dám bước ra vậy!


Thủy Thiên Cơ ngưng ánh mắt nhìn hắn.


Một lúc lâu, nàng mỉm cười, dịu giọng thốt:


- Được! Ngươi muốn ta tha cho bà ta, ta xin vâng lời. Bất cứ việc gì, ngươi muốn sao, ta làm vậy!


Cần tàn độc, nàng có thể tàn độc hơn bất cứ ai trên đời.


Cần dịu hiền, nàng cũng có thể dịu hiền hơn bất cứ ai trên đời.


Hồ Bất Sầu gật đầu:


- Đa tạ cô nương?


Nụ cười của Hồ Bất Sầu hiện tại chừng như có một ma lực hấp dẫn hơn bảy năm về trước.


Thủy Thiên Cơ lại nhìn y, đúng hơn nàng nhìn nụ cười của y đoạn nhẹ giọng:


- Chính ta phải tạ Ơn ngươi mới đúng!


Bất thình lình nàng hôn phớt lên má Hồ Bất Sầu rồi như con én liệng, nàng vọt nhanh vào nhà.


Khi nàng trở ra ngoài, Hồ Bất Sầu đang ở tại dòng suối tắm rửa.


Lần đầu tiên sau bảy năm qua y mới tắm rửa.


Nếu không có một nghị lực phi phàm, thì còn ai có thể chịu đựng nổi cái khổ bảy năm không tắm rửa?


Con thú không tắm, thì vẫn vẫy nước, thì con người làm sao bảy năm dài không có một giọt nước trên mình?


Cánh buồm ngũ sắc đã hạ xuống rồi và trong tay Thủy Thiên Cơ có một chiếc bao.


Thời gian cấp bách lắm, sau bảy năm còn gì nữa?


Đã đến lúc họ lên đường.


Hồ Bất Sầu hỏi:


- Con thuyền của Vạn lão phu nhân còn sử dụng được chăng?


Vạn lão phu nhân đáp nhanh:


- Còn! Còn!


Thủy Thiên Cơ mỉm cười:


- Miễn nó đừng chìm thôi, mình còn có cách điều khiển nó lướt đi như thường.


Hồ Bất Sầu lại hỏi:


- Trên thuyền có ai khác nữa chăng?


Vạn lão phu nhân đáp:


- Có chứ, song lại bị Già Tinh đại sư giết chết hết rồi!


Hồ Bất Sầu thở dài.


Y nhìn sang Già Tinh đại sư, lão đã ngồi yên được từ lâu, lão đang xếp bằng tròn, bất động như tượng Phật.


Lão chưa chết cái xác, song lão đã chết cái tâm.


Lão biết rõ, vĩnh viễn lão không thể đạt đến ngôi vị độc tôn trong võ lâm.


Ngôi vị tuyệt đỉnh đó, đã về tay kẻ khác rồi Hồ Bất Sầu thở dài lượt nữa đoạn gọi Vạn lão phu nhân:


- Bà dìu đại sư nhé?


Thủy Thiên Cơ trố mắt:


- Dìu lão? Thế ngươi định mang lão cùng theo à?


Hồ Bất Sầu gật đầu:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Dưới chiếc ô màu xanh

Dưới chiếc ô màu xanh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Tôi yêu

25-06-2016
Cảm Thụ Mập Mờ

Cảm Thụ Mập Mờ

Trích đoạn:Vì vậy lúc này, tất cả nhân viên của công ty mới lý giải được vì sao

23-07-2016 11 chương
Vị ngọt đôi môi

Vị ngọt đôi môi

Rầm ... chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì nó đã bị lão ấn ngay vào góc phòng. *** Lão

24-06-2016
Để con đừng đau

Để con đừng đau

Thế là bọn trai trẻ thống nhất tối ngày mai sẽ cõng hết cha mẹ già đem lên rừng cho

24-06-2016
Em không biết

Em không biết

Lan không biết khi nào anh sẽ trở lại, bao giờ Lan sẽ cùng anh chung bước trên con

24-06-2016

Polly po-cket