Vạn lão phu nhân trố mắt.
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Ba người? Người thứ ba là ai?
Bà buột miệng hỏi:
- Còn ai nữa? Người thứ ba?
Thủy Thiên Cơ điềm nhiên:
- Cần gì phải hỏi? Bà trông thấy là nhận ra ngay!
Vạn lão phu nhân cau mày:
- Bây giờ người đó ở đâu?
Thủy Thiên Cơ đáp:
- Ở tại đây, rất tiếc là bà không trông thấy hắn!
Rồi nàng thở dài tiếp:
- Tôi, tôi cũng không trông thấy hắn!
Vạn lão phu nhân giật mình:
- Cô nương... không trông thấy hắn?
Thủy Thiên Cơ gật đầu.
Vạn lão phu nhân kinh hãi:
- Hắn... hay hắn...
Thủy Thiên Cơ mỉm cười:
- Hắn không là quái vật, tự nhiên hắn chẳng biết phép ẩn thân?
Vạn lão phu nhân trố mắt:
- Người đó không biết phép tàng hình, lại không có mặt tại đây, thế thì y ở đâu?
Thủy Thiên Cơ đưa tay chỉ:
- Ở trong đó, bà cũng như tôi không có nhãn lực xuyên tường, tạc bích thì làm sao trông thấy được?
Nơi tay nàng chỉ, là một vuông phòng kín bít, liền lạc chẳng thấy một khe hở nào?
Vuông phòng đó là một bộ phận của con thuyền buồm ngũ sắc.
Những bộ phận khác hoặc bị hủy diệt trọn vẹn, hoặc còn lại một vài mảnh ván, đoạn gỗ, nhưng vuông phòng này chẳng hề bị hư hại.
Nó còn nguyên vẹn, bởi nó bằng thép.
Thủy Thiên Cơ thở dài:
- Nếu không có hắn ở trong đó, thì tôi làm gì phải hao phí tâm và lực đưa phần thuyền còn lại đến hải đảo này, rồi từ hải đảo đưa lên đây?
Rồi nàng hỏi:
- Bà có biết tôi phải phí bao nhiêu ngày cho cái việc đưa vuông phòng từ bờ hải đảo đến khu rừng này chăng?
Vạn lão phu nhân chớp mắt:
- Mươi ngày... Hai mươi ngày...
Thủy Thiên Cơ mỉm cười:
- Đúng ba trăm sáu mươi ngày đó bà?
Nụ cười của nàng vẫn duyên dáng song đượm phần nào thê lương.
Vạn lão phu nhân chưa kịp nói tiếng gì, đột nhiên nàng khoát tay:
- Thôi đi đi! Khi nào cần ăn cứ đến ăn!
Nàng bảo ai đi?
Đương nhiên là Già Tinh đại sư!
Lão cắn răng, lão nhìn đống thực vật, đoạn từ từ quay mình, bất thình lình bước gấp, như chạy trốn không hề quay đầu trở lại dù trong một thoáng...
Vạn lão phu nhân sững sờ.
Bà nhìn Thủy Thiên Cơ, phải nhận ra nàng đúng là một kỳ nữ.
Bà thở dài thốt:
- Cho đến hôm nay, già mới thật sự khâm phục cô nương!
Thủy Thiên Cơ mỉm cười:
- Thật vậy hở bà?
Vạn lão phu nhân tiếp:
- Già nghĩ mãi chẳng hiểu cô nương làm cách nào chế ngự một tay lợi hại cỡ Già Tinh đại sư? Lão ấy cam khuất phục cô nương trọn vẹn kể cũng lạ lùng thật!
Thủy Thiên Cơ lại cười:
- Trên thế gian này có nam nhân nào tôi không chế phục được hở bà?
Bỗng nàng nhảy vọt lên thuyền, đứng trước một ống đồng ăn thông vào vuông phòng thốt:
- Cho ngươi biết được một tin lành! Hôm nay có món ăn khá lắm.
Theo ống đồng thông hơi một âm thinh vọng ra:
- Phải chăng mình có...
Thủy Thiên Cơ dịu giọng:
- Hiện tại ngươi không nên hỏi gì cả. Ngươi cứ làm công quả buổi sáng cho xong đi, khi nào xong thì ta sẽ tường thuật cho ngươi biết.
Ngươi hiểu chứ?
Người bên trong vuông phòng đáp:
- Được ! Ta nghe ngươi ?
Thủy Thiên Cơ mỉm cười, dù nụ cười của nàng, người bên trong chẳng thấy.
Nàng tiếp:
- Nghe ta như vậy là tốt lắm dó. Bây giờ ta đi làm một vài món ăn cho ngươi.
Tất cả những vật dụng trong ngôi nhà cây lá đó đều bằng loài vật biển.
Một chiếc vỏ rùa biển làm mặt bàn, ngoài ra như bình nước chén, muỗng đĩa cũng đều bằng vỏ hến, vỏ sò, vỏ rùa con...
Đặc biệt nhất trong nhà có một chiếc giường treo.
Lúc mệt, leo nằm đó, chao chao chiếc giường lắc lư như nằm võng, con người khoan khoái làm sao!
Vạn lão phu nhân tán thưởng:
- Không ngờ ở tại một hòn đảo hoang vu lại có những vật này!
Khoan khoái vô cùng?
Thủy Thiên Cơ mỉm cười:
- Khoan khoái?
Nụ cười của nàng tắt dần dần.
Nàng mất nụ cười, thần sắc trở nên trầm buồn, từ từ thốt:
- Dù nơi đây có đủ những tiện nghi, có những cao lương mỹ vị, nhưng cái đó không bù lại được một điều hết sức khó chịu, nếu mình không nhẫn nại chịu đựng, tất dám tự tử lắm đó bà. Bà phải biết, thế mà tôi chịu đựng suốt bảy năm qua, kể ra tôi cũng kiên nhẫn lắm đó!
Nàng hỏi:
- Bà biết đó là điều gì chăng?
Vạn lão phu nhân đưa một nhận xét:
- Cái đó?
Thủy Thiên Cơ lắc đầu:
- Có nghĩa chi đâu bà? Điều mà tôi muốn nói đến, còn khó chịu hơn nữa kìa!
Vạn lão phu nhân trố mắt:
- Đau, ốm, lạnh, sợ? Đau ốm không thuốc thang, lạnh không y phục, không nhà kín, luôn luôn sống trong hãi hùng, trước những bất ngờ tai hại?
Thủy Thiên Cơ lại lắc đầu:
- Cũng chẳng thấm gì bà ơi! Hơn nữa kia!
Vạn lão phu nhân thở dài:
- Thế thì già đành chịu thôi! Theo ý già, những sự kiện do già vừa nêu ra là khó chịu nhất. Giả như không may gặp một sự kiện thôi, trong những sự kiện già cũng chết được rồi! Còn cái gì khó chịu hơn nữa chứ?
Thủy Thiên Cơ trầm buồn ra mặt:
- Bà có biết không? Điều khó chịu nhất, đáng sợ nhất, tại hoang đảo này là sự tịch mịch. Bà ăn cao lương mỹ vị, bà vẫn không quên tịch mịch. Bà ngủ ngon cách nào, khi ngủ đương nhiên chẳng sao, lúc thức dậy, bà kêu khổ liền, vì chung quanh im ắng quá!
Vạn lão phu nhân trầm ngâm một lúc đoạn thở ra:
Chương trước | Chương sau