Polly po-cket
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 120 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 51 - Tạm qua đại nạn

↓↓
Khi cơn bão biển ngừng, đêm đã xuống.


Mai Khiêm khôi phục thần trí trước nhất.


Ánh sao chiếu chênh chếch vào thuyền, rọi gương mặt hắn, mắt hắn hoa lên, hắn chớp liền mấy lượt.


Ánh mắt vừa quen với bóng đêm, hắn cao giọng gọi:

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Công Tôn Hồng! Công Tôn Hồng!


Hắn gọi luôn hai lượt.


Tuy có ánh sao rọi vào, con thuyền qua cơn bão biển, bị xáo động tơi bời, những đồ vật gì còn lại không bị sóng cuốn đi, đều thay nơi đổi chỗ, hỗn loạn bừa bãi. Trong phút giây ngắn ngủi hắn không làm sao nhận định được khung cảnh quanh mình một cách rõ rệt.


Gió bên ngoài còn dư lực vẫn thét ầm ầm, sóng vẫn vỗ đùng đùng song trong khoang thuyền là một cảnh chết.


Tử tịch đè nặng không gian, đè nặng luôn lên tâm tư của người hiện diện.


Mại Khiêm gọi to, chưa có liếng đáp.


Công Tôn Hồng ở đâu? Vạn lão phu nhân ở đâu?


Mai Khiêm cất tiếng là hắn còn đó, hắn vô sự. Hai người kia im lìm họ có sao chăng?


Lâu lắm có tiếng đáp:


- Ta ở đây!


Mai Khiêm thở phào:


- Thế là ngươi chưa chết! Tốt quá!


Tốt là sao?


Hắn trông cho Công Tôn Hồng tạm thời thoát cái nạn bão biển này, hay hắn nghĩ là Công Tôn Hồng còn sống đó để cho hắn hạ thủ ?


Chính hắn muốn tự tay hạ sát hơn là ỷ vào oai thế thiên nhiên?


Hắn muốn tự tay đẩy Công Tôn Hồng xuống biển, nếu y không tự ý nhảy xuống?


Trong bóng tối, một người đứng lên, vừa đứng lại ngã xuống. Ngã rồi đứng, đứng lại ngã. Qua mấy lượt đứng ngã như vậy người đó mới bước đến được gần Mai Khiêm.


Mai Khiêm trầm giọng:


- Công Tôn Hồng!


Người đó là Công Tôn Hồng!


Y hỏi:


- Chính ta! Còn... Vạn lão phu nhân?


Mai Khiêm buông gọn:


- Ở đây!


Nhưng hắn kêu lên:


- Sao lạ vậy?


Hắn kéo đầu dây, nơi đầu dây chẳng có gì cả.


Công Tôn Hồng kêu lên:


- Bà ấy... hay haỵ.. đã...


Mai Khiêm run giọng:


- Ta đã bảo bà nắm chặt đầu dây... ngờ đâu... Hừ, cái số của bà...


Công Tôn Hồng thở dài:


- Đáng thương thay cho bà! Không ngờ bà lại...


Mai Khiêm cũng thở dài:


- Dù bà ta không phải là con người tốt, song chỉ với cái buổi cận địa viễn thiên mà vẫn còn lang bạt khắp đó đây, mang chiếc thân lênh đênh giữa dòng đời không định hướng, ai là người có chút tâm trường, lại không lượng xét cho bà mà quên đi những gì bà đã làm.


Công Tôn Hồng tiếp:


- Bên ngoài bà có vẻ tàn ác, nhưng trong thâm tâm bà còn chút thiện lương. Có thể bà ta mang một niềm uất hận vô biên, khiến cho bà có những hành động nghịch thường! Cho nên việc làm của bà đáng trách mà tình cảnh của bà lại đáng thương!


Trước cơn bão, họ cương quyết, họ cứng rắn, họ nhất định đưa nhau vào cuộc tương tàn.


Rồi từ chỗ chết, họ may mắn trở về chỗ sống, lòng họ bỗng nhiên mềm nhũn, họ nghĩ đến sự đời điên đảo tâm ly, họ thấy cái chết mãi kề bên cái sống, dù sao họ cũng chạnh lòng trước lẽ ở đi, họ cảm khái vô cùng, họ thở dài não ruột.


Bỗng một người cất tiếng:


- Đa tạ các ngươi dành lời tốt đẹp cho già!


Công Tôn Hồng và Mai Khiêm lộ hẳn niềm vui, cùng kêu lớn:


- Vạn lão phu nhân?


Vạn lão phu nhân cười một tiếng:


- Nếu không là già, thì còn ai nữa? Vạn lão phu nhân chưa chết, các ngươi yên trí.


Một người từ khoang hậu bò ra khoang tiền...


Ra đến nơi bà bật cười khanh khách:


- Già không ngờ già chết đi lại có người thở than, luyến tiếc xót thương. Nếu biết vậy già đã chết rồi, sung sướng mà chết!


Tuy bà cười lớn, giọng cười của bà run run.


Bà mừng vì sống sót hay thương cảm vì có người bi hoài đến cái thân phận của bà?


Thuyền bồng bềnh theo gió đẩy, sóng nhồi.


Cả ba bỗng thấy lời nói của họ rất thừa, rất nhạt trong cảnh tình này.


Cảm thấy như vậy họ nín lặng.


Đúng trong lúc không khí giữa họ căng thẳng cực độ, nặng nề cực độ, con thuyền bỗng bị chấn dội lại mãnh liệt.


Mai Khiêm, Công Tôn Hồng, Vạn lão phu nhân đã mệt lả qua cơn bão, cơn bão ngừng từ lâu, họ chưa lấy lại bình thường, bây giờ con thuyền lại bị chấn dội như có mãnh lực siêu huyền bắn tung trở lại khiến cả ba giật mình, tuy khí lực tiêu tan, họ vẫn nhảy vọt ra mũi thuyền nhìn quanh quẩn tìm nguyên nhân biến cố vừa phát sinh.


Đêm dù dài, đêm vẫn qua, đêm đã qua rồi, cả ba chịu đựng cơn dập nhồi của sóng biển, chưa ai ngủ được một phút giây đêm lại hết.


Nơi phương Đông nền trời rực sáng và trước mắt họ là lục địa, trên bờ lục địa có một bóng người. Chính người này đã đẩy bật con thuyền ngược lại đột ngột, mãnh liệt suýt làm thuyền lật úp.


Con thuyền bị đẩy lùi, nhưng không đi xa trái lại nhùng nhằng tại chỗ.


Từ trên bờ, có một đường dây dài thòng xuống, đầu dây kia bám sát đầu thuyền, hay đúng hơn một chiếc thòng lọng nơi đầu dây rơi đúng cọc buồm giữ con thuyền liên lạc với lục địa.


Đường dây có thòng lọng đó, hiển nhiên do người đó phóng đi Chính một mình y, vừa đẩy bật con thuyền, vừa giữ lại đó. Con thuyền đi biển nào phải nhỏ, y làm được việc đó hẳn phải có một công lực phi phàm.


Đã có sức mạnh, lại cách quăng dây rất chuẩn, rất xa, còn người đó tỏ rõ tuyệt kỹ mà trên giang hồ ít có tay nào sánh bằng.


Người đó là ai?


Trên mặt biển làm gì có hạng người đáng sợ như thế, nếu không phải là yêu ma, quỷ mỵ?


Và bờ lục địa kia là đâu?


Bọn Vạn lão phu nhân sửng sốt, máu như ngừng chảy hơi thở đứt.


Kế tiếp họ rung người lên, chính Vạn lão phu nhân rung kịch liệt hơn cả.


Cuối cùng, bà ngã quỵ tại chỗ.


Biển đã nổi cơn giận vô tình, oai trời thì chẳng biết trước như thế nào, rồi giờ đây lại đến người xuất hiện, phiền phức sẽ đến với họ.


Trong tình cảnh này, con người đinh ninh tự thấy mình quá bé nhỏ, trước bất cứ một hăm dọa nào đương nhiên phải khủng khiếp.


Bao nhiêu hăm dọa đã qua, dư oai còn đọng nơi tâm tư họ giờ đây thêm một hăm dọa mới nữa họ phải hãi hùng.


Người xuất hiện kia tưởng tượng cho một hăm dọa là cái chắc rồi.


Bậc hào kiệt khạc ra lửa, mửa ra khói như Công Tôn Hồng, như Mai Khiêm vẫn không khỏi chùn lòng, dù cho họ có thừa sức ứng phó với người xuất hiện.


Phải họ có thừa sức ứng phó, bởi trên thế gian này nào phải mỗi ai cũng có thể chế ngự nổi họ?


Huống chi, trong trường hợp này, họ có thể liên thủ, ngự địch.


Vậy mà họ vẫn khiếp đảm như thường.


Người trên bờ kia quăng dây rồi chẳng phải giữ thuyền lại dó mà ngắm.


Tự nhiên y kéo đường dây.


Y kéo mạnh thế nào mà con thuyền như bay. Phút chốc đã đến bờ.


Bình!


Mũi thuyền đã chạm vào lục địa, tiếp theo tiếng bình, tràng cười của người trên bờ, tràng cười vang lên khanh khách, rờn rợn.


Nhưng tràng cười không mảy may có âm thinh của con người.


Tràng cười vùng lên như tiếng chim đêm như vượn hú, như sài lang tru, chỉ nghe một tiếng thôi cũng bắt rùng mình, huống hồ nghe cả tràng?


Nếu có ai nghe quỷ khóc một lần chắc phải cho rằng hiện tại họ nghe quỷ khóc.


X Tràng cười thê lương bi thảm quá chừng.


Mai Khiêm và Công Tôn Hồng lấy lại bình thường. Rồi lâu lắm, Mai Khiêm nhìn sang Công Tôn Hồng hỏi gọn:


- Thế nào?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Bạch Cốt Lâm - Cổ Long

Giới thiệu: Trung Nguyên Tứ Tuyệt là bốn người có võ công siêu tuyệt trong võ

11-07-2016 40 chương
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Cô gái lúc nửa đêm

Cô gái lúc nửa đêm

Cô yêu anh, yêu từ ánh mắt đầu tiên, từ câu chào hỏi ban đầu. Anh vô tư, anh ra đi

26-06-2016
Sao có thể khổ?

Sao có thể khổ?

Vì sao người lương thiện cả đời gặp nỗi buồn và trắc trở? *** Tôi đã tìm một

26-06-2016
Đơn xin phép hẹn hò

Đơn xin phép hẹn hò

Sau khi tụi mình học chung với nhau gần hết năm, tớ nhận ra cậu thật sự rất là dễ

30-06-2016
Ở lại phía sau

Ở lại phía sau

Anh luôn quay lại sau lưng để nhìn tôi đi từng bước. Từ khi tập đi cho đến khi vào

24-06-2016
Người ăn táo

Người ăn táo

Vinh chết rồi. Ba hôm trước. Em đã gắng liên lạc với anh, nhưng không thể

24-06-2016