Pair of Vintage Old School Fru
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 134 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 46 - Tìm hoa gặp máu

↓↓

Tiểu công chúa cười lạnh:

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Vậy chúng vẫn lỳ mặt ở đây, cười nói như thường!


Vương Đại Nương thốt:


- Họ không đáng trách đâu cô nương, chính tại già đó! Già cố van cầu họ Ở lại, họ nể già lắm nên chưa rời đi đó thôi! Họ không dám nhìn Phương thiếu hiệp, mà những người khác cũng chẳng ai nỡ nhìn họ. Có thể trong chốc lát nữa đây, họ len lén rút đi...


Tiểu công chúa hừ một tiếng:


- Còn bà nữa! Bà chỉ chực chờ ai có ngón nghề gì hay là tìm cách thu nhặt cho kỳ được! Hại người đó đã hiến nghề cho bà rồi, họ có đi khỏi nơi này, bà vẫn thủ lợi kia mà! Bà còn cầm chân họ Ở lại làm chi lâu cho tốn rượu?


Vương Đại Nương cười hì hì:


- Cô nương nghĩ sai cho già rồi! Già...


Phương Bửu Ngọc chận lời:


- Chắc là trong mấy năm nay, Vương Đại Nương đã góp nhặt rất nhiều chứ? Chẳng hay Vương Đại Nương góp nhặt tuyệt nghệ của các môn phái để làm gì?


Vương Đại Nương cười gấp:


- Phương thiếu hiệp lợi hại quá! Hỏi như thế có khác nào dồn già vào chỗ khó? Nào già có mục đích chi đâu? Thiếu hiệp phải hiểu, sau lần được giáo huần sau lầu Hoàng Hạc, già không dám chường mặt trên giang hồ nữa, thì khi nào già dám mơ cái việc trùng hưng tác phong?


Phương Bửu Ngọc mơ màng:


- À!


Vương Đại Nương tiếp:


- Bất quá, già muốn cho bọn thiếu nữ học chút ít vũ công, chúng là những cô nhi, hoàn cảnh của chúng đáng thương hai lắm! Chúng có chút ít tài nghệ trong mình phòng thân, người đời không hiếp đáp chúng. Còn như già thì...


Bà thở dài rồi tiếp:


- Già đã cao tuổi, hơn nữa lại tàn phế, còn mong gì hơn là yên ổn sống nốt mấy ngày còn lại? Một ngày cũng phải, hai ngày cũng phải, miễn sao ngày nào được thanh nhàn là đủ, cho đến khi nào chui vào quan tài thì...


Phương Bửu Ngọc mơ màng:


- À!


Vương Đại Nương cười lớn:


- Già nói thật đấy! Phương thiếu hiệp không tin sao?


Phương Bửu Ngọc từ từ đáp:


- Chỉ mong sự thật là thế, nếu không thì...


Chàng mỉm cười bỏ lửng câu nói.


Tuy chàng mỉm cười, chàng không nói gì nhưng hai tiếng " nếu không" lại rất đầy nghĩa, ai ai cũng hiểu hai tiếng đó hàm ý như thế nào.


Vương Đại Nương cười vuốt:


- Phương thiếu hiệp yên trí lớn! Trên giang hồ có nhân vật như thiếu hiệp thì dù dọa chết già, cũng chẳng ai xúi giục, già cũng làm ngay! Thú thật, già không đến nỗi ngốc mà không tiếc mạng sống!


Phương Bửu Ngọc mỉm cười:


- Thôi bỏ qua việc đó đi! Vương Đại Nương! Bây giờ tại hạ có thể thỉnh giáo Vạn lão phu nhân ra đây chăng?


Vương Đại Nương thoáng do dự:


- À... à... bà ấy... bà ấy đang ngủ say như chết, Phương thiếu hiệp nên thương xót cho bà ta, đã già lại mập mạp, không còn thích hoạt động cho lắm, nên để cho bà ta ngủ thẳng giấc một lúc.


Rồi bà tiếp:


- Còn Phương thiếu hiệp! Thiếu hiệp nên ngơi nghỉ một lúc chứ?


Tiểu công chúa ngáp dài:


- Bà ấy có sao, mặc bà, riêng tôi thì tôi cần nghỉ ngơi một chút.


Nàng kêu lên:


- Vương Đại Nương ơi! Chắc bà có thừa giường chứ? Tôi muốn gủ đây bà ạ!


Không đợi Vương Đại Nương nói gì, nàng lại tiếp:


- Nhưng tôi lại thích ngủ trên giường của bà thôi! Chứ giường khác thì... thì... vừa không êm, vừa hôi hám!


Nàng nói mấy tiếng cuối, gương mặt nàng đỏ bửng.


Những thíêu nữ đứng quanh đó cũng đỏ bửng mặt.


Đến cả Phương Bửu Ngọc cũng đỏ mặt luôn.


Vương Đại Nương cười hắc hắc:


- Cô nương thì biết chi mà nói êm với hôi?


Bà quát bọn thiếu nữ:


- Các ngươi đưa vị thiên kim công chúa vào giường của ta gấp đi nào!


Đoan, bà day qua Phương Bửu Ngọc hỏi:


- Còn thiếu hiệp?


Phương Bửu Ngọc đáp:


- Tại hạ còn một nghĩa đệ, hắn ở...


Vương Đại Nương cười nhẹ:


- Thiếu hiệp khinh già quá, những việc như vậy già lại để cho thiếu hiệp bận tâm sao? Thiếu hiệp xem có phải Lý Danh Sanh đã vắng mặt từ lâu rồi không?


Phương Bửu Ngọc gật đầu:


- Phải! Lý bằng hữu đã không có mặt tại đây từ lâu!


Vương Đại Nương tiếp:


- Già biết vị nghĩa đệ của thiếu hiệp thành thực chất phác, không thể chịu nổi bọn liễu đầu này nên đã nhờ Lý Danh Sanh mang rượu thịt đến tận nơi cho hắn dùng.


Phương Bửu Ngọc mỉm cười:


- Vương Đại Nương chu đáo quá!


Vương Đại Nương tiếp luôn:


- Con người, có ai bằng sắt bằng đá đâu? Con người ai cũng cần cái ăn cái uống ai cũng cần nghỉ ngơi một lúc chứ? Phần nghĩa đệ của thiếu hiệp kể như cũng xong, phần của thiên kim tiểu thu cũng xong, còn thiếu hiệp? Thiếu hiệp cứ ngỉ đi, đến giờ ngọ thì già sẽ đánh thức thiếu hiệp. Thiết tưởng dù Phương thiếu hiệp có việc khẩn cấp như thế nào, dù có nghỉ nửa ngày đi nữa cũng chẳng mất thì giờ cho lắm.


Một thiếu nữ bước tới dìu Phương Bửu Ngọc vào một gian phòng vô cùng khả thiết.


Vào đó rồi chàng đóng nhanh cửa lại.


Chàng có việc lo sợ...


Chàng không sợ ai, chàng chỉ sợ nụ cười của thiếu nữ đưa đường đó.


Chàng sợ ánh mắt của nàng.


Chàng sợ nàng đưa chàng đến đó rồi không chịu trở ra.


oOo Phương Bửu Ngọc đóng cánh cửa rồi, thiếu nữ đứng bên ngoài cười nhẹ.


Đồng thời gian khi Phương Bửu Ngọc ở bên trong đóng cửa để ngăn thiếu nữ, thì bên ngoài nàng cũng buông xuống một tấm cửa sắt.


Nàng ấn tay vào chiếc nút nơi vách, một cánh cửa sắt được che dấu kín bên trên từ từ hạ xuống, không gây một tiếng động khẽ.


Mà dù có tiếng động thì tiếng cửa đóng cũng lấn át rồi, bên trong chẳng nghe lọt.


Thiếu nữ chạy ra đại sảnh.


Vương Đại Nương trầm giọng hỏi:


- Xong rồi chứ? Có làm kinh động hắn không?


Thiếu nữ gật đầu:


- Xong rồi, cửa sắt hạ rất êm, chẳng gây một tiếng động nhỏ.


Vương Đại Nương thở phào:


- Bây giờ, ngươi hiệp với Tiểu Thất, khuân mười bốn chiếc rương lên xe, bảo Tiểu Tam và Tiểu Cửu chuẩn bị ngựa, sau cùng thì các người thu xếp các hỏa liệu cho sẵn sàng.


Thiếu nữ do dự:


- Còn... Còn...


Vương Đại Nương cau mày:


- Còn gì nữa?


Thiếu nữ thở ra:


- Thiêu hủy cơ nghiệp này, uổng quá đại nương ơi! Huống chi họ Phương kia đối với chúng ta chẳng đến nỗi nào, chúng ta nỡ làm vậy sao?


Vương Đại Nương cười lạnh:


- Ngươi biết gì mà tiếc với thương? Muốn thành công lớn thì tiếc chi cái cơ nghiệp nhỏ này? Còn cái gã họ Phương đó... Hừ! Đừng cho là hảo hiền lắm mà lầm. Nụ cười của hắn có chứa gươm đao, ngươi làm gì biết lòng dạ của hắn ra sao mà dám phê phán việc làm của ta?


Thiếu nữ biết lỡ lời, vội cười vuốt:


- Đại nương nói đúng! Dù hắn có lợi hại cũng không qua nổi đại nương được! Bất quá, đại nương thiêu hủy mấy ngôi nhà tầm thường này, bù lại đại nương lại sát hại được hắn, kể ra lợi ích rất nhiều mà thiệt chẳng bao nhiêu.


Vương Đại Nương gật đầu:


- Ngươi biết được như vậy là khá lắm đó! Hắn chết rồi thì tại Trung Nguyên còn ai là đối thủ của mẹ con ta?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Tru tiên - Tiêu Đỉnh

Giới thiệu: "Tru Tiên " là tiểu thuyết huyễn tưởng thuộc thể loại tiên hiệp của

09-07-2016 258 chương
Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Lộc Đỉnh Ký - Kim Dung

Giới thiệu: Lộc Đỉnh Ký là bộ truyện tranh hành động nói về một cậu bé sống

09-07-2016 248 chương
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Cố chấp

Cố chấp

Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau đi") Khi yêu thật

26-06-2016
Chuyện kể trên xe taxi

Chuyện kể trên xe taxi

Nhưng gã cũng biết, gã sẽ chẳng thể nào xua được hình ảnh cô gái có mái tóc nhuộm

01-07-2016
Em là để yêu

Em là để yêu

"Phụ nữ là để yêu chứ không phải để hiểu" - Shakespeare - *** Em sinh tháng 2. Anh

30-06-2016
Mẹ nghèo

Mẹ nghèo

"Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc. Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không?" *** Có

24-06-2016
Tre và dương xỉ

Tre và dương xỉ

Một ngày, tôi quyết định sẽ từ bỏ. Từ bỏ công việc, mọi mối quan hệ, từ bỏ

29-06-2016
Gửi cô dâu của anh

Gửi cô dâu của anh

Ngày ta nói yêu nhau, anh đã hỏi: "Lấy anh sẽ vất vả lắm đấy, em có sợ không?" Em

28-06-2016