Old school Easter eggs.
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 98 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 46 - Tìm hoa gặp máu

↓↓

- Điều đó có liên quan gì đến việc đổi chiêu?

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Phương Bửu Ngọc mỉm cười:


- Có chứ! Liên quan hệ trọng lắm chứ! Lúc cười toàn thân rung động là Tôn Ngọc Long không chú trọng đến hạ bộ, hắn bỏ hẳn như vậy là vì hắn vận động chân khí dồn lên thượng bộ. Chân khí dồn lên trên thì chẳng bao giờ hắn đánh xuống hạ bộ của tại hạ. Mà hắn lại sở trường đánh hạ bộ, cho nên tại hạ lấy làm lạ, tại sao một người sở trường đánh hạ bộ lại vận đẩy chân khí lên thượng bộ?


Hùng Hồ kêu lên:


- Đúng! Đúng! Muốn đánh ra chiêu Ngô Cương Khảm Quế, Tôn Ngọc Long phải giở phần hạ bộ vững như núi. Phần dưới không vững thì chẳng khi nào hắn dám đánh ra chiêu đó.


Phương Bửu Ngọc tiếp:


- Tôn Ngọc Long không đánh xuống hạ bộ, lại giành đánh thượng bộ, thì đương nhiên Đơn Nghị Thành phải bỏ phần thượng bộ, để thay Tôn Ngọc Long đánh xuống hạ bộ. Và như vậy là họ thay đổi chiêu thức với nhau rõ rệt.


Chàng dứng lại đó, cười nhẹ mấy tiếng rồi tiếp:


- Suy ra rồi mới thấy đạo lý rất giản đơn!


Hùng Hồ cười lớn:


- Nghe xong mới thấy giản đơn, chứ nếu thiếu hiệp không giải thích thì tại hạ làm sao hiểu nổi?


Bọn Khuông Tân Sanh, Triệu Kiếm Minh cũng lắc đầu tỏ vẻ khâm phục.


Họ nghĩ, dù họ có luyện vũ công đến bao nhiêu năm nữa, dù mức thành tựu của họ có cao đến đâu đi nữa, họ cũng chẳng tùy cơ ứng biến được ảo diệu như chàng.


Đường trường mà liệu địch, liệu để tìm cách đối phó, liệu nhanh chóng, điều đó chẳng ai dạy được, mà chẳng phải mỗi giờ làm được, học được.


Đó là thiên tư của con người.


Mà thiên tư thì chẳng phải mỗi người mỗi có.


Vừa lúc đó, từ trong nhà, tiếng cười của Vương Đại Nương vọng ra, tiếng cười tắt, bà gọi:


- Các vị vào chứ? Già phải dọn tiệc rượu mọn để mừng Phương đại hiệp! Các vị vào đây uống với già một chén rượu cho tiệc mừng thêm long trọng!


X Rượu thuộc loại quý, mà rượu quý thì màu như hổ phách.


Vương Đại Nương cười cười nói nói, cởi mở phi thường. Bọn thiếu nữ chiêu đãi tân khách với một nghệ thuật tuyệt diệu khiến ai khó tánh cũng phải thích các nàng.


Tại bàn tiệc, ai ai cũng thấy mình còn kém Phương Bửu Ngọc quá nhiều. Ai ai cũng có vẻ thẹn, bởi thẹn nên thoạt đầu sanh mặc cảm, thoạt đầu họ còn dè dặt, nhún nhường, nhưng rượu vào lời ra rồi thì cái hứng bốc lên, cái hứng đánh tan niềm mặc cảm và đến lúc đó thì chân tướng của mỗi người bắt đầu hiện lộ.


Họ đã bước ra ngoài cái vỏ thận trọng, họ bắt đầu ba hoa.


Rượu ngon, không thuốc mê, không thuốc độc, quanh mình thì thiếu nữ cười nói, âm thinh ấm dịu, nàng nào cũng đẹp, sẵn sàng thỏa mãn tân khách bất cứ sự kiện gì.


Thử hỏi còn ai không buông lung tâm tình để hưởng thụ niềm hoan lạc đang dâng lên cao độ?


Phương Bửu Ngọc cười nhẹ, uống ít, bình tĩnh dự tiệc, ung dung theo dõi mọi diễn biến xung quanh. Bởi tân khách bắt đầu biến hóa, với men rượu càng phút càng nồng.


Và không lâu lắm, sự biến hóa mà chàng ức đoán đã chuyển mình sang giai đoạn nghiêm trọng.


Bắt đầu từ Vương Đại Nương, bà từ từ rút êm ra khỏi cuộc tiệc.


Bà vào nhà trong một lúc, bọn thiếu nữ bước ra, nắm tay áo của Cao Quan Anh và Khuông Tân Sanh, nàng cúi thấp đầu, tì vào tai cả hai mấy câu.


Cao Quan Anh và Khuông Tân Sanh lập tức vào nhà trong.


Họ đi vào, đương nhiên phải có hai thiếu nữ cùng đi, có như vậy mới hợp lý, vì đến đây là đi tìm hoan lạc mà, hoan lạc phải bắt đầu từ rượu và gái, rượu đã uống rồi, nếu không cần gái thì họ vào trong làm gì? Mà cần gái thì phải tránh chỗ đông người chứ?


Bên trong có tiếng chân người xê dịch, tuy nhỏ, song nghe rõ, rồi có tiếng vũ khí rít gió.


Thỉnh thoảng Vương Đại Nương cười lên mấy tiếng rồi tán thưởng...


Nửa khắc thời gian sau, một thiếu nữ bước ra thì thầm bên Triệu Kiếm Minh và Lữ Vân.


Triệu Kiếm Minh thì sẵn sàng, còn Lữ Vân thì thoải mái một lúc rồi do dự, cuối cùng cũng đứng lên di vào trong.


Như lần trước với Cao Quan Anh và Khuông Tân Sanh, có hai thiếu nữ đi theo.


Rồi có tiếng chân người xê dịch, rồi có tiếng vũ khí rít gió, rồi có tiếng cười tán thưởng của Vương Đại Nương.


Sau đó một lúc lâu, có tiếng của Tôn Ngọc Long và Đơn Nghị Thành.


Cả hai đã tỉnh lại, chưa đi đâu, cả hai được mời vào nhà trong như bốn người trước.


Rồi có tiếng chân người xê dịch, rồi có tiếng vũ khí rít gió, rồi có tiếng cười tán thưởng của chủ nhân.


Sau đó không một tiếng động nào từ phía hậu vọn ra.


Những người vào trong cũng chẳng trở ra.


Họ đã đóng góp cho Vương Đại Nương rồi? Và giờ đây họ hưởng thụ cái gì ngang giá với sự đóng góp đó?


Tại gian khách sảnh, chỉ còn lại Phương Bửu Ngọc nở một nụ cười, một tiểu công chúa với gương mặt lạnh lùng, một Lý Danh Sanh với vẻ ve vuốt và năm sáu thiếu nữ.


Tự nhiên còn có Đa Tý Hùng Hùng Hồ.


Y đang cười đang nói với Phương Bửu Ngọc song đôi mắt thì hướng về phía hậu, nơi vọng cửa ngăn đôi căn nhà, vọng cửa thông vào nhà trong.


Và nhà trong là nơi hiện diễn tiến những trò hoan lạc.


Hắn có vẻ bất an, hắn có vẻ như đang ngồi muốn đứng, đang đứng lại muốn ngồi, đứng hay ngồi đều khẩn cấp cả.


Tiểu công chúa lạnh lùng nhìn hắn, bỗng nhiên nàng gọi:


- Hùng đại hiệp!


Hùng Hồ giật mình vội cười săn đón hỏi:


- Có chi chỉ giáo?


Tiểu công chúa hỏi:


- Có lẽ Hùng đại hiệp thường đến địa phương này?


Hùng Hồ ấp úng:


- Không thường đến... Đến bất thường... bất quá... độ chừng ba bốn lần chi đó...!


Tiểu công chúa cười:


- Ba lần? Bốn lần? Cũng chẳng nhiều, nhưng cũng đủ cho Hùng đại hiệp làm những cuộc trao đổi! Hiến công phu lấy hoan lạc! Cho nên Vương Đại Nương không cần gọi đến Hùng đại hiệp nữa! Bởi đại hiệp chắc chẳng còn gì cống hiến cho bà ấy! Bởi đại hiệp đã xuất hết vốn rồi nên bà ấy không chịu hùn hợp nữa!


Hùng Hồ đỏ mặt, đằng hắng mấy tiếng:


- A!.... A! Rượu này cũng khá đấy chứ?


Tiểu công chúa cười mỉa:


- Thôi đi! Ngươi đừng vờ vĩnh nữa! Ta đã hiểu hết rồi! Vũ công của ngươi, ngươi đã đem đổi sạch sành sanh, bây giờ người ta đâu còn cần ngươi mà hòng được mời mọc? Bất quá, người ta cho ngươi uống mấy chén rượu, để nhìn kẻ khác vui đùa, như vậy ngươi chưa đủ tức sao còn nói gượng?


Hùng Hồ đỏ mặt ấp úng:


- Cái đó... thì...


Bỗng Vương Đại Nương cười vang:


- Làm gì có việc đó! Không đâu! Dù cho già không rộng rãi lắm, già vẫn không dám khinh thường hùng đại hiệp. Bởi Hùng đại hiệp là lão bằng hữu của già mà! Cô nương đừng nghĩ lầm như vậy!


Rồi bà trở ra ngoài.


Vào cũng như ra, bà đều nhờ bọn thiếu nữ khiêng chứ bà làm gì đi nổi?


Bà xoa tay vào má một thiếu nữ, cười nhẹ bảo:


- Qùy liễu đầu? Ngươi với Hùng đại hiệp nào phải là người xa lạ, tại sao ngươi ngồi ỳ ra đó? Ngươi bỏ Hùng đại hiệp cô đơn như vậy mà xem được? Mời Hùng đại hiệp vào đi!


Thiếu nữ đó vờ e ấp:


- Tôi chỉ sợ lần này, Hùng đại hiệp lại chán tôi thôi!


Hùng Hồ lần này mặt càng đỏ hơn, lúng túng hơn:


- Tại hạ... tại hạ...


Thiếu nữ bước tới, nắm tay áo y nũng nịu:


- Đi! Mình đi thôi!


Phương Bửu Ngọc cười đưa đẩy:


- Đi đi Hùng huynh! Hùng huynh cứ tự tiện!


Vương Đại Nương cười lớn:


- Phải đó! Cứ đi đi Hùng đại hiệp! Có gì đâu mà phải rụt rè? Nào có phải là chuyện làm mất mặt đâu? Phương Bửu Ngọc thiếu hiệp ở đây đã có già tiếp đãi, Hùng đại hiệp hãy yên trí!


Tự nhiên, Hùng Hồ bước đi.


Vương Đại Nương nhìn qua Phương Bửu Ngọc điểm một nụ cười:


- Già cứ tưởng sau khi biết già làm cái nghề này, Phương thiếu hiệp sẽ nổi giận, giận lên có thể phóng hỏa đốt cơ nghiệp của già này, ngờ đâu thiếu hiệp chẳng có cảm nghĩ gì phương hại cho già!


Phương Bửu Ngọc cười nhẹ:


- Tuy tại hạ không là tiểu nhân, song tại hạ cũng chẳng phải lũ người đạo mạo chi đó, mà dám nói đến đời tư của ai? Huống chi Vương Đại Nương hành sự cũng rất công bình, song phương đều thỏa thuận, thì tại sao tại hạ lại phải can dự vào chứ?


Vương Đại Nương vỗ tay:


- Phải! Phương thiếu hiệp quả có bổn sắc anh hùng! Chứ còn các vị như Tôn Ngọc Long và Đơn Nghị Thành vẫn còn lẩn quẩn trong vòng khách sáo!


Phương Bửu Ngọc hỏi:


- Hai vị đó có thọ thương chăng?


Vương Đại Nương bật cười khanh khách:


- Thọ thương thì không, có điều, đầu thì sưng to như quả cam!

Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Những dòng lưu bút

Những dòng lưu bút

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Những cây

27-06-2016
Cô dâu mạo danh - Kinny

Cô dâu mạo danh - Kinny

Giới thiệu: Tôi -Hạ Phi Khanh- 19t, cao 1m59, có khuôn mặt dễ thương. Năm tôi 10t ba mẹ

13-07-2016 33 chương
Trả thù

Trả thù

Nó, một đứa con gái 20 tuổi cao ráo, xinh đẹp nhất nhì trong lớp mà tính cách cũng

30-06-2016
Gặp gỡ và chia ly

Gặp gỡ và chia ly

Điều tệ hại nhất cuộc đời này không phải là không có ai để yêu. Mà là đã tìm

23-06-2016