Phương Bửu Ngọc hỏi:
- Hai câu đó như thế nào?
Hùng Hồ đáp:
- Có cái miệng khuyết đức, trong nước chặt đôi chân, đó là câu trước, còn câu sau là lén lên lầu cô nương, trong mây đánh nát đầu.
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Phương Bửu Ngọc mỉm cười:
- Hai câu, bốn đoạn, nói về tuyệt kỹ của một người! Hai đoạn câu trước ám chỉ Ngư Truyền Giáp và Tôn Ngọc Long, chiêu thức của họ đánh ra chia làm ba đường, đường nào cũng xảo diệu, tuy nhiên vũ công của họ rất khác biệt.
Hùng Hồ tiếp:
- Đúng vậy! Còn hai câu sau ám chỉ Đơn Nghị Phi Hoa Lãnh Băng Ngư và Bán Thiên Vân Đơn Nghị Thành, Lãnh Băng Ngư dù lợi hại song cái chiêu Vân Trung Kích Điện của Đơn Nghị Thành cũng chẳng vừa.
Phương Bửu Ngọc thở dài:
- Thật vậy! Theo tại hạ nghĩ Vân Trung Kích Điện có phần ác hơn Thiên Thượng Phi Hoa, có điều chiêu Vân Trung Kích Điện ngày nay mất đi nhiều uy khí, cho nên nó mất đi cái ngôi vị bá đạo trong vũ học, cũng vì thế, người sử dụng không tỏ rõ cái linh diệu của nó.
Hùng Hồ tiếp:
- Hai chiêu Ngô Cương Khảm Quế và Vân Trung Kích Điện đành là có khuyết điểm, chứ nếu không thì chưa chắc gì cả hai lại bại dưới tay đại hiệp.
Phương Bửu Ngọc mỉm cười:
- Chiêu Ngô Cương Khảm Quế, phần linh xảo thì có dư mà phần hung mãnh thì không đủ, có thể là vì Tôn Ngọc Long ốm nhỏ. Tuy nhiên, chúng ta phải nhìn nhận một sự tương phản trong vấn đề, là vì có thân vóc ốm nhỏ, Tôn Ngọc Long đánh chiêu đó không đủ cái oai lực, song nhờ hắn ồum nhỏ hắn mới sử dụng được chiêu đó.
Hùng Hồ cau mày:
- Qua cái sự tương phàn đó, chúng ta phải thấy cái đạo lý của vấn đề là muốn đánh ra được chiêu Ngô Cương Khảm Quế, phải là con người ốm nhỏ mà phải vừa có nội lực mới phát huy được cả linh xảo lẫn hùng mạnh.
Phương Bửu Ngọc gật đầu:
- Phải đó Hùng huynh!
Hùng Hồ trầm giọng:
- Giả như cả hai cùng liên thủ, đồng thời phát xuất tuyệt kỹ của mỗi người, một công thượng bộ, một công hạ bộ thì đại hiệp phải làm sao? Phương đại hiệp có nghĩ đến trường hợp như vậy chăng?
Phương Bửu Ngọc cau mày trầm ngâm một lúc:
- Nếu cả hai liên thủ và đồng thời đánh ra chiêu độc thì chăc chắn gây khó khăn cho đối phương nhiều.
Hùng Hồ gật đầu:
- Phương đại hiệp biết như vậy, tuyệt đối không nên khinh thường.
Y dừng lại một chút đoạn tiếp:
- Phương đại hiệp xem kìa!
Rồi hắn thấp giọng:
- Vừa nhắc đến, chúng lại ra ngay!
Đơn Nghị Thành với thanh âm như loa bể thốt oang oang:
- Lão Hùng ơi! Đã xong chuyện rồi chứ? Nếu không còn chuyện gì đáng nói nữa thì nhường Phương đại hiệp cho bọn này nói mấy câu giải khuây xem!
Hùng Hồ thì thầm:
- Phương đại hiệp có muốn tại hạ...
Phương Bửu Ngọc mỉm cười chận lời:
- Khỏi! Không sao đâu! Hùng huynh cứ đi đi!
Hùng Hồ thoáng do dự.
Cuối cùng hắn bưới đi, vừa đi vừa liếc sang Tôn Ngọc Long va Đơn Nghị Thành, lẩm nhẩm:
- Khéo đấy nhé! Gậy ông đập lưng ông thì có mà đi đời!
X Câu nói đó đương nhiên Hùng Hồ nói cho Đơn Nghị Thành và Tôn Ngọc Long nghe, song cả hai từng xem trời bằng vung, khi nào lại để ý đến lời cảnh cáo khéo đó.
Họ có nghe thật, nhưng họ lờ đi bởi họ quá ỷ tài.
Tôn Ngọc Long cất tiếng trước, mở đầu là một tràng cười, có phần nào cao ngạo, sau đó là một câu đầy khách sáo:
- Cách nhau hơn tháng, giờ lại gặp nhau, tại hạ trông ra đại hiệp ngày trở nên tuấn tú. Nghe giang hồ truyền thuyết, tại đại hội Thái Sơn, Phương đại hiệp biểu lộ Oai phong làm khiếp vía hào kiệt bốn phương, tại hạ hoan hỉ vô cùng!
Đơn Nghị Thành bật cười ha hà tiếp nối:
- Chỉ hận bọn tại hạ là phường bị thịt, vô tích sự, sanh giữa đời lại chẳng tạo được chút danh dự với đời, đã vậy còn bị người quản thúc một nơi...
Y dừng lại một chút rồi cười vang tiếp:
- Uổng thay, bọn tại hạ không được mục kích một trường nhiệt náo có lẽ không tiền khoáng hậu! Con nhà võ mất một dịp bằng vàng để học hỏi thật là điều đáng hận!
Tôn Ngọc Long cười sang sảng tiếp nối:
- Không xem bằng mắt thì mình cứ tưởng tượng ra cũng chẳng sao!
Đơn Nghị Thành phụ họa:
- Cho nên chúng ta không dằn lòng được, chúng ta cần đối diện với Phương đại hiệp, để nói lên cái niềm hân hoan đó!
Cả hai giao chuyển, người này dứt người kia tiếp nối, họ nói mãi với nhau một lúc, dù họ đối thoại với Phương Bửu Ngọc song họ chưa cho chàng đáp lời.
Trong giọng nói của họ, chừng như có mỉa mai, có thách thức, có khinh khi, có nghi ngờ.
Cả hai mượn sự bắt chuyện với Phương Bửu Ngọc để càng phút càng đến gần chàng, có nói chuyện, họ không sợ Phương Bửu Ngọc nghi ngờ. Họ đến gần, họ chiếm tư thế thuận lợi. Một bên tả một bên hữu, họ đứng làm sao bên này có thể tiếp ứng bên kia kịp lúc, hoặc cả hai cùng xuất thủ trong một ưu thế.
Họ quyết chiếm tiên cơ, để từ ưu thế đó tạo nên cái chiến thắng quyết định.
Phương Bửu Ngọc biết rõ, chàng lờ đi, tỏ ra chẳng hề phòng hộ.
Chàng cười nhẹ hỏi:
- Trong phút giây này, hai vị đến đây cùng với một mục đích là tâng bổng tại hạ lên tận mây xanh mà thôi, phải chăng?
Tôn Ngọc Long mỉm cười:
- Làm gì có chuyện tâng bốc? Bọn tại hạ thành thật khen Phương đại hiệp mà! Tại hạ...
Phương Bửu Ngọc chận lời:
- Hai vị đưa tại hạ lên cao quá, chừng kéo xuống thấp, chắc tại hạ không chịu đâu!
Đơn Nghị Thành cười hăng hắc:
- Phương đại hiệp nói đùa nghe vui quá chừng!
Phương Bửu Ngọc điềm nhiên:
- Thỉnh thoảng cũng nên nói cao cho vui, cho đời đỡ tẻ, các vị ạ!
Tôn Ngọc Long và Đơn Nghị Thành đồng thanh thốt:
- Phải! Chí lý! Phương đại hiệp hiểu đời lắm lắm...!
Cả hai cùng cười vang.
Phương Bửu Ngọc cũng cười vang.
Ai trông thấy cái cảnh đó, tất phải cho rằng cả ba rất hợp ý đồng tình, nhưng lắng nghe mọi chuyện cho thật kỹ một chút thì trận cười đó, ba mặt người, có hai âm thanh.
Một âm thanh chứa đầy sát cơ, một âm thanh kia chứa vẻ thách thức chờ đợi...
Trong khi cùng cười vang, Tôn Ngọc Long và Đơn Nghị Thành đưa mắt nhìn nhau.
Họ đừng hòng làm một ám hiệu gì qua khỏi mắt của Phương Bửu Ngọc, bởi chàng đã lưu tâm đến họ từ lâu.
Vũ khí của Tôn Ngọc Long có cái tên là Lưu Tinh San Nguyệt Phủ, một trong mười ba thứ binh khí ngoại môn.
Phi Long Phủ giống như Lưu Tinh Chùy, nhưng khác ở chỗ là Chùy thì tròn còn Phủ thì có lưỡi.
Chùy và Phủ có chạm khắc hình rồng, Chùy cũng như phủ, không có cán, vì thay vì cán, người ta dụng cột vũ khí vào đường dây, dây bằng sợi bạc đánh lại, dài độ ba trượng.
Trong khoảng ba trượng đó, địch đứng cách nào, sát một bên hay nửa vời, đều bị tấn công dễ dàng, chứ không phải ở gần rồi người xử dạng phải lúng túng, mất cả linh diệu thủ pháp.
Lợi hại hơn nữa, Phi Long Phủ lại có đôi, một đánh ra xa, một đánh trong khoảng gần, trừ ra đối phương lọt ra ngoài tầm ba trượng thì mới hy vọng an toàn trong phút giây.
Hiện tại, Phi Long Phủ đang lủng lẳng nơi hông Tôn Ngọc Long.
Còn vũ khí của Đơn Nghị Thành là một chiếc Kim Trảo Chùy.
Kim Trảo Chùy không giống bất kỳ loại chùy nào trên giang hồ, hình cái móng, có cán dài năm thước bảy tấc, mỗi lần đánh ra có áp lực trên ba trăm cân.
Và hiện tại, Kim Trảo Chùy nằm gọn trong tay chủ nhân của nó.
Nằm gọn trong tay, chừng như chủ nhân nó mân mê nó, chứ chủ nhân nó chưa tỏ rõ tư thế sẵn sàng xuất thủ. Song, nắm cán chùy như vậy thì muốn xuất thủ lúc nào lại chẳng kịp?
Phần Tôn Ngọc Long thì bàn tay hắn cũng rà rà quanh đôi Phi Long Phủ, chỉ một cái trở tay là đôi phủ bay ra liền.
Đến lúc nào thì cả hai mới biểu diễn Ngô Cương Khảm Quế và Vân Trung Kích Điện?
oOo Tiếng cười vẫn còn vang.
Trên cao, sao mờ trăng nhạt.
Không rõ do sát khí bốc lên từ tiếng cười hay do thiếu kém ánh trăng sao, những đóa hoa ngào ngạt hương lại mất đi cái vẻ tươi đẹp.
Tôn Ngọc Long đứng cạnh Phương Bửu Ngọc độ ba thước hơn mà Phương Bửu Ngọc lại tay không. Giả như hắn dùng chưởng đánh tới thì tất chàng phải né về phía tả độ một thước.
Nhân cái né của chàng, Tôn Ngọc Long sẽ tung ngọn phủ ngắn sang, ngọn phủ đó sẻ chém tiện đôi chân chàng.
Nhưng nếu chàng né về phía tả của chàng, thì bên đó có sẵn Đơn Nghị Thành, họ Đơn sẽ xuất chiêu Vân Trung Kích Điện từ bên trên giáng Chùy xuống, dù chàng có nhanh nhẹn đến đâu cũng chẳng làm sao thoát được.
Chương trước | Chương sau