Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 112 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 42 - Chờ người xứ lạ

↓↓

Tiểu công chúa trầm ngâm một lúc lâu, đoạn từ từ hỏi:

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Chỉ có mỗi một mình ngươi là phá nổi chiêu đao đó, ngoài ngươi ra, còn ai phá nổi? Có đúng thế không?


Phương Bửu Ngọc đáp:


- Cứ theo sự hiểu biết của tại hạ, thì trong thiên hạ, có ít nhất cũng bảy tám danh gia chuyên dùng ám khí, phàm những người dùng ám khí thì nhãn lực của họ rất tinh vi, bảy tám danh gia đó hẳn phải có nhãn lực phi thường, tại hạ tin rằng họ có thể nhận thấy chỗ sơ hở của đường đao, cũng như tại hạ vậy.


Tiểu công chúa trầm giọng:


- Đành là họ có nhãn lực họ nhận thấy chỗ xanh, đen như ngươi nhưng chắc gì họ có can đảm tránh chỗ xanh đen mà xung kích vào những chỗ sáng, dày? Những nơi sáng dày là những nơi sát khi bốc mạnh đạo quang lạnh rợn, họ phải ngán.


Phương Bửu Ngọc mỉm cười:


- Vị tất họ kém can đảm, cô nương. Đừng nói chi ai. Kim Bất Úy nhị thúc của tại hạ cùng Thiết Oa hiền đệ cũng có cái can đảm đáng ngợi lắm. Thành thật mà nói, tại hạ còn kém họ một phần.


Tiểu Công chúa hừ một tiếng:


- Đành là họ có can đảm, xung phá ngay nơi đao quang sáng dày, song làm gì họ minh mẫn như ngươi biết khai thác cái cảm giác ấm ấm đó?


Phương Bửu Ngọc mỉm cười:


- Nói về minh mẫn, thì tại hạ chịu kém cô nương kém xa.


Tiểu Công chúa lại hừ lạnh một tiếng:


- Đành là có người minh mẫn hơn ngươi, song làm sao suy toán thời gian, bộ vị chuẩn xác như ngươi? Vừa xuất thủ là phá giải chiêu đao ngay, đối phương dù có muốn xoay trở, cũng chẳng làm gì kịp.


Phương Bửu Ngọc lại cười:


- Cô nương quá khiêm nhượng, ít nhất tại hạ cũng đã thấy cô nương xuất thủ hơn một lân rồi mà.


Tiểu Công chúa mỉm cười:


- Tốt! Ta cũng cho đi, là có người tinh mắt hơn ngươi, có người can đảm hơn ngươi, có người linh mẫn hơn ngươi, thậm chí cũng có người mạnh chưởng lực hơn ngươi, nhưng thử nói trên thế gian nầy có ai gồm đủ mọi điểm đó, như ngươi? Bất quá họ chỉ hơn ngươi một điểm còn ngươi thì bao gồm mọi điểm như vậy họ có thể sánh được với ngươi chăng? Mà muốn phá chiêu đao đó, cần phải gồm tất cả mọi điểm như ta vừa kể.


Ngưu Thiết Oa vỗ tay:


- Phải! Trừ đại ca của tôi ra, còn ai gồm đủ những điểm đó? Nhất định là đại ca tôi duy nhất.


Tiểu Công chúa gật đâu:


- Phải! Trừ Phương Bửu Ngọc ra, còn ai đâu?


Phương Bửu Ngọc ngưng ánh mắt nhìn nàng một lúc lâu rồi cười nhẹ, hỏi:


- Bỗng dưng cô nương lại khen dồi tại hạ, chẳng hay cô nương có ý tứ gì?


Tiểu Công chúa cũng cười:


- Ngươi được khen tặng cực độ, rồi sanh ra lúng túng phải không?


Phương Bửu Ngọc gật đầu:


- Đúng vậy đó cô nương! Tại hạ lúng túng thật sự khi được khen dồi.


Tiểu công chúa cười ròn, cười tươi quá!


- Sở dĩ ta khen tặng ngươi quá độ như thế, là vì ngươi chẳng còn sống được bao lâu nữa, Nếu ngay từ giờ phút này, ta không khen tặng ngươi, thì chỉ sợ không còn bao nhiêu cơ hội nữa. Phải biết, chẳng phải cơ hội lúc nào muốn có là có.


Ngưu Thiết Oa nổi giận:


- Cô nương nói cái gì mà khó nghe thế? Nếu cô nương còn nói như vậy, tôi sẽ...


Phương Bửu Ngọc mỉm cười, chận gã:


- Để cô nương nói đi, hiền đệ, chẳng hại chi đâu. Cái tánh của cô nương là thế mà. Khi nào thấy kém ai một chút là tìm cách ganh đua ngay. Chẳng hạn, đưa người ta lên cao rồi bất thình lình giật chân cho người ta rơi xuống đất chẳng những thế lại còn muốn ngoạm một miếng mới hả.


Tiểu Công chúa không giận, bật cười khanh khách:


- Tánh ta như thế đó, ta cho ai ăn đường, tự nhiên là trong đường phải có chất độc, chứ nếu không thì ta có điên dại gì lại phí của như vậy?


Ngưu Thiết Oa còn giận, cao giọng:


- Cô nương nói rằng đại ca tôi không còn sống được bao lâu nữa, lời nói đó căn cứ vào đâu? Thiết Oa nầy muốn nghe, nghe cho rõ, cô nương thử nói đi.


Tiểu Công chúa cười hì hì:


- Chiêu đao của người áo trắng, có phải là chỗ sơ hở duy nhất ở dưới nách chăng?


Phương Bửu Ngọc gật đầu:


Đúng vậy!


Tiểu Công chúa nói tiếp:


- Chim câu quay trở về đảo, người áo trắng sẽ thức phá ra chỗ sơ hở hắn sẽ sửa chữa bổ túc chiêu đao cho tận thiện tận mỹ, hắn thừa trí tuệ làm cái việc đó, ngươi có nghĩ như vậy chăng?


Phương Bửu Ngọc lại gật đầu:


- Đúng vậy!


Tiểu Công chúa tiếp:


- Nếu chiêu đao đó được bổ túc hoàn toàn, thì có phải là nó trở thành vô địch chăng?


Phương Bửu Ngọc gật đầu luôn:


- Đúng vậy!


Rồi chàng thốt:


- Nếu người áo trắng bổ túc chiêu xong, thì trên thế gian nầy, chẳng có một nhân vật nào phá nổi chiêu đao đó.


Tiểu công chúa gật gù:


- Kể luôn ngươi?


Phương Bửu Ngọc mỉm cười:


- Đương nhiên rồi cô nương. Kể cả tại hạ trong số những người bất lực.


Tiểu công chúa cười vang:


- Ngươi phải biết, sớm muộn gì hắn cũng đến đây, và chậm lắm là vào mùa hoa nở tới đây. Hôm nay ngươi phá được chiêu đao đó, thì sang năm, ngươi sẽ phải chết vì chiêu đao đó.


Phương Bửu Ngọc giật mình!


Một lúc lâu, chàng thở dài gật đầu:


- Cô nương nói đúng.


Tiểu công chúa lại cười khanh khách:


- Mùa hoa nở sang năm, đến gấp lắm đó nhé. Mùa hoa nở đến gấp là ngươi chết gấp. Cho nên, đến Bạch Thuỷ Cung lần nầy giá như ngươi còn sống sót trở về, thì những ngày còn lại trước mùa hoa nở chẳng có bao nhiêu. Như vậy là ngươi vắn số thấy rõ.


Ngưu Thiết Oa hét:


- Đại ca tôi chết gấp, cô nương thích chí lắm phải không?


Tiểu công chúa không quan tâm đến gã, nàng chỉ nhìn Phương Bửu Ngọc, chăm chú nhìn chàng.


Nàng muốn nói gì, bỗng Phương Bửu Ngọc quay nhanh người rồi vọt đi.


Chàng vừa nhích động thâm hình, là cao giọng quát lên:


- Bằng hữu dừng lại đi!


Thoáng mắt, chàng đã đi vào sâu trong khu rừng.


Tự nhiên Tiểu công chúa và Ngưu Thiết Oa chạy theo liền.


Một bóng người mờ mờ phía trước, chạy hết sức nhanh, nhưng dù hắn vận dụng tốc độ nào, cũng chẳng chạy thoát khỏi Phương Bửu Ngọc.


Qua mấy phút Phương Bửu Ngọc đã theo kịp sát bên hắn, chàng đưa tay chụp áo hắn, đoạn quay đầu nhìn lại Tiểu công chúa thốt:


- Hắn nấp cạnh chúng ta từ lâu lắm, vậy mà chúng ta chẳng hay biết chi cả.


Rồi chàng hướng qua người đó tiếp luôn:


- Bằng hữu có công rình rập lâu như vậy, tại hạ phải xem mặt bằng hữu mới được.


Phương Bửu Ngọc chẳng làm gì, song người đó quỳ xuống ngay, rung rung giọng thốt:


- Tôi không nhìn, tôi chẳng thấy chi hết, đại gia ơi! Đại gia buông tôi đi, đại gia tha cho tôi đi.


Tiểu công chúa lạnh lùng:


- Ngươi nên biết là ngươi đã sa vào tay của Phương Bửu Ngọc đại hiệp, có việc gì, cứ thật khai ra, đừng giấu diếm vô ích.


Phương Bửu Ngọc dịu giọng:


- Bằng hữu tên họ chi? Đến đây với mục đích gì?


Người đó đáp:


- Tôi... tôi chỉ là một tiểu dân, một tiều phu, đại gia ơi. Phương đại gia ơi, tôi chẳng có ý tứ chi cả, xin đại gia tha cho.


Phương Bửu Ngọc nhận ra, người đó đúng là một tiều phu, chàng liền buông tay, đoạn cau mày hỏi:


- Y là chủ nhân ngôi nhà chăng?


Câu hỏi đó, dĩ nhiên nhiên hướng về Tiểu công chúa, song nàng không đáp, nàng trầm ngâm một lúc, rồi bật cười khan mấy tiếng, nàng bước tới vỗ tay lên đầu vai người đó, đoạn bảo:


- Ngươi quay đầu lại xem sao?


Người đó thốt:


- Tôi không dám quay đầu.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Trân quý từng lời nói

Trân quý từng lời nói

Hãy trân quý từng lời nói của mình, bởi vì tổn thương từ lời nói có thể sẽ vĩnh

24-06-2016
Ba viên bi màu đỏ

Ba viên bi màu đỏ

Có hai cậu bé nữa như thế ở làng này. Chúng nghèo lắm. Ông Jim nhà tôi cứ thích đổi

29-06-2016
Một ngày nắng đẹp

Một ngày nắng đẹp

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Thời gian qua

27-06-2016

Snack's 1967