- Tử Y Hầu chết đi, trên giang hồ không còn danh sư nữa, do dó tại hạ rời Trung Nguyên, đến tận Đông Doanh, tại hạ phải mất hơn nửa năm dài mới tìm được người áo trắng.
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Y dừng một chút, đoạn tiếp:
- Tại hạ thỉnh cầu người áo trắng truyền cho cái thuật tất thắng.
Phương Bửu Ngọc thở dài:
- Người áo trắng đáp ứng các hạ thực là một điều trên chỗ tượng tưởng của mọi người.
Thiết Kim Đao cười nhẹ:
- Thoạt đầu, y không bằng lòng. Y còn mắng tại hạ, chê trách tại hạ, khinh miệt, chế nhạo tại hạ. Nhưng chẳng biết tại sao sau đó y lại đáp ứng.
Phương Bửu Ngọc trầm ngâm một chút:
- Chỉ trong thời gian thoáng mắt y thay đổi chủ ý? Có sự việc gì làm cho y thay đổi chủ ý nhanh chóng như thế?
Phàm những khách giang hồ gặp nhau như bèo trôi với nước, gặp đó rồi rời nhau đó, để bất thường gặp nhau trong một ngày nào đó.
Tương ngộ, phân ly, do hoàn cảnh, hơn là do người.
Phương Bửu Ngọc gặp Thiết Kim Đao, không tìm mà gặp, chẳng biết nhau trước khi gặp trong trường hợp ly kỳ, rồi phân ly nhau cũng không phải do người muốn phân ly, bởi có ai tha thiết với ai? Bởi ai cũng có việc lo riêng.
Họ gặp nhau, họ phân ly nhau, là sự rất thường, mà trên giang hồ, nào phải chỉ có việc hợp tan mới là điều đáng chú ý?
Trên giang hồ những biến chuyển bất ngờ nhanh chóng, thường xảy ra như ban ngày ăn mấy bữa, đêm ngủ mấy giờ, không thể không có, mà lại nhanh chóng.
Nhưng, cái lẽ hợp tan của Phương Bửu Ngọc và Thiết Kim Đao hơi khác thường.
Khác thường ở cái chỗ gặp nhau rồi để một phải chết bởi một.
Cố nhân gặp nhau, chưa nhìn được nhau lại đánh nhau, khi có một người sắp viễn du sang bên kia bờ thế giới, thì mới nhận ra nhau, nhận ra để rồi xa nhau vĩnh viễn, xa nhau là do vũ học tân kỳ của nhau.
Tạo hóa chơi khăm!
Cố nhân chưa tròn một nụ cười, thì đôi mắt đã cay để suối lệ đượm trên...
Ngưu Thiết Oa bất chấp đến câu chuyện họ trao đổi nhau bất chấp thái độ của nhau.
Gã chẳng nhìn gì, chẳng nghe gì.
Gã chỉ nhìn vật đeo nơi hông Thiết Kim Đao.
Vật đó chừng như là một chiếc hộp, trong hộp đựng gì, gã cố tìm hiểu mãi song gã làm sao suy đoán được?
Bỗng gã bước tới, cúi mình xuống đưa tay giật lấy chiếc hộp.
Thiết Kim Đao đã biến sắc mặt sau khi thọ thương, giờ lại biến sắc rõ hơn, rung rung giọng kêu lên:
Buông!...Buông ra!...
Nhưng, làm sao y đập tan sự hiếu kỳ của Ngưu Thiết Oa nổi? Gã chụp được chiếc hộp rồi lập tức chạy ra xa xa.
Gã vừa chạy, vừa cười thốt:
Đừng sợ! Ta chẳng lấy tuốt đâu! Ta chỉ xem qua một chút thôi.
Thiết Kim Đao hét:
- Xem cũng không được! Chiếc hộp đó... mở ra không nên. Đừng mở, tại hạ van các hạ.
Ngưu Thiết Oa hừ một tiếng:
- Ngươi làm gì như cha chết thế? Ta xem qua một tý cũng không được nữa à? Qúy lắm sao? Ta chẳng cướp đoạt của ngươi đâu!
Gã cười gã thốt, gã mở nấp chiếc hộp.
Một vật gì từ chiếc hộp, bay vù lên.
Ngưu Thiết Oa kinh ngạc, đưa mắt nhìn theo vật đó.
Vật đó, là một điểm trắng, lao vút lên không, nhanh như tên bắn.
Thoáng đó, vật đó mất dạng.
Ngưu Thiết Oa kêu to:
- Chim! Một con chim! Hắn có mang chim theo mình! Kỳ quái thật.
Thiết Kim Đao biến sắc mặt phi thương, rung giọng thốt:
- Một con bồ câu!
Ngưu Thiết Oa nhìn y:
- Một con bồ câu thì đáng giá bao nhiêu mà ngươi hét la, ngươi làm như người ta toan sát hại không bằng! Nếu muốn ta sẽ tìm một con khác, trả lại cho ngươi!
Phương Bửu Ngọc và tiểu công chúa hết sức kinh dị, thấy Thiết Kim Đao quá chú trọng đến một con bồ câu như vậy.
Tiểu công chúa vụt hỏi :
- Con bồ câu có điểm gì đặc biệt?
Thiết Kim Đao đáp, nhưng tâm hắn chơi vơi tận đâu đâu :
- Chẳng có gì đặc biệt cả!...Chẳng có!
Tiểu công chúa hừ một tiếng :
- Nó có mang gì quý báu nơi mình nó chăng?
Thiết Kim Đao thều thào vì quá kích động:
- Không!... Không phải vậy đâu.
Tiểu công chúa lại hừ một tiếng, lớn hơn:
- Thế sao tại ngươi khẩn trương?
Đôi mắt của Thiết Kim Đao lồi ra, vì y gương mắt nhìn về hướng con chim bồ câu bay đi, nó bay về hướng Đông, gương mặt y lộ vẻ bi thương ảm đạm vô cùng.
Rồi y lẩm bẩm:
- Chim câu bay đi, người áo trắng lại đến. Người áo trắng đến gấp.
Tiểu công chúa cau mày:
- Lời nói đó có nghĩa như thế nào chứ?
Nàng không hiểu ý tứ của Thiết Kim Đao như thế nào khi y thốt lên câu đó, song nàng nhìn ánh mắt của y, cũng đoán được là sẽ có sự bất thường.
Cho nên nàng biến sắc, sau khi hỏi gọn mấy tiếng.
Thiết Kim Đao thốt:
- Trước khi tại hạ rời Đông Doanh Tam Đảo, vượt qua trùng dương vào lục địa Trung Nguyên, người áo trắng có trao cho tại hạ một con chim bồ câu, y có dặn khi nào gặp được người biết cách phá giải chiêu đao tuyệt diệu, tại hạ phải lập tức thả bồ câu ra, cho nó bay về hải đảo.
Y sẽ rời hải đảo ngay từ giây phút con chim bồ câu về tới nơi.
Phương Bửu Ngọc hỏi:
- Giá như chim bồ câu không về, thì...
Thiết Kim Đao chận:
- Chim câu không về, là tại Trung Nguyên chẳng có ai phá nổi chiêu đao, và đương nhiên tại hạ trở thành vô địch trong võ lâm Trung Nguyên, tại hạ không có đối thủ tại Trung Nguyên, y còn đến lục địa mà làm gì nữa? Y không đến, là võ lâm Trung Nguyên lại tránh được sát kiếp hãi hùng.
Y trầm giọng tiếp:
- Chim câu không về đảo, là y không đến, y không đến là võ lâm Trung Thổ tránh được cái họa tiêu diệt. Bây giờ thì.. bây giờ thì... chim câu đã bay đi rồi.
Y thở dài, nhìn về hướng trời Đông, tặc lưỡi:
- Làm sao?... Làm sao?...
Phương Bửu Ngọc trầm ngâm, Tiểu công chúa vội hỏi:
- Ngươi muốn tránh sát kiếp cho võ lâm, nên tuy đáp ứng người áo trắng, ngươi quyết định không thả chim câu bay về đó. Có đúng vậy chăng?
Thiết Kim Đao lại thở dài:
- Làm như vậy, tuy tại hạ thất tín với người áo trắng, song bù lại, tại hạ cứu được bao nhiêu sanh mạng. Sự thất tín đó cũng đáng giá lắm.
Tiểu công chúa cười lạnh:
- Nếu thực sự ngươi có hảo ý đó, thì tại sao ngươi còn đeo con chim bồ câu nơi mình? Ngươi có thể giết chết chim đi, ngươi có thể nướng nó, dùng làm vật nhắm rượu như vậy có phải là không còn lo ngại nó thoát đi trong một phút giây sơ hở nào đó, chẳng hạn như nó không bị Ngưu Thiết Oa phóng thích.
Thiết Kim Đao cười thảm:
- Tại hạ nghĩ, mình chết rồi, thì người khác sống sót hay chết đi điều đó còn can hệ chi nữa? Để cho người áo trắng vào Trung Thổ càn quét tất số hào kiệt võ lâm, điều đó còn can hệ gì nữa, khi tại hạ đã rũ tàn dưới lòng đất lạnh? Song... bây giờ, giờ phút tại hạ sắp rời bỏ cõi đời chắng biết tại sao, cái ý tưởng ban sơ đột nhiên biến đổi.
Tiểu công chúa ngưng đọng ánh mắt nhìn y, sau một lúc lâu, nàng thở dài thu ánh mắt hướng về chỗ khác lặng lẽ gật đầu.
Qua mấy phút giây, nàng cất giọng u buồn, thốt:
- Phải! Một con người trước khi bước qua bên kia thế giới hẳn có thay đổi chủ ý, hoặc toàn diện, hoặc phiến diện. Cho dù là một kẻ đại gian, đại ác khi biết mình không còn sống sót được nữa thời thường có thể làm một vài việc gì tốt, hoặc ít ra cũng có những cảm nghĩ thiện lương.
Ngưu Thiết Oa từ lúc đầu sững sờ đứng lặng nghe họ đối đáp với nhau, bỗng đưa tay tát mạnh vào mặt mình, tát đến chảy nước mắt, rồi gã cất tiếng oang oang:
- Tại tôi! Tôi đáng tội chết! Tôi đáng chết lắm...
Gã bước đến trước mặt Phương Bửu Ngọc, quỳ xuống, rung rung giọng:
- Đại ca! Ngưu Thiết Oa đáng chết, đại ca đánh chết Thiết Oa đi!
Đánh đi đại ca!
Phương Bửu Ngọc lắc đầu, thở dài:
Chương trước | Chương sau