Người áo đen hỏi lại:
- Cô nương có nghe nói đến cái chiêu Nhất Nộ Sát Long trong thư pháp Thiếu Lâm Tam Tuyệt chăng?
Cô nương có nghe nói đến chiêu Bán Cô Nhất Phú Khai Thiên Địa mà năm xưa Liễu đại hiệp đã dùng để áp đảo khách giang hồ chăng?
Tiểu công chúa mỉm cười:
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Trong võ lâm hào kiệt, cho rằng hai chiêu đó thuộc hàng bá đạo, bởi thuộc về bá đạo nên chẳng còn nhân đạo nữa, tuy nhiên, hai chiêu đó có liên quan gì đến chiêu đao của ngươi đâu?
Người áo đen vẫn không đáp, chỉ tiếp nối theo cái ý của y:
- Cô nương có biết là trong Tam Đại Lưu phái của võ lâm Đông Doanh, có chiêu Nghinh Phong Nhất Trảm, chiêu nầy là tuyệt học của Nhất Lưu Thái đao chăng?
Tiểu công chúa lạnh lùng:
- Ta không nghe nói đến, song ta nghĩ rằng chiêu đao ngươi vừa nói đó, rất có oai phong trong võ lâm Đông Doanh, và đương nhiên phải lợi hại lắm.
Người áo đen gật đầu:
- Đúng vậy, và cái chiêu do tại hạ thi triển vừa qua, chính là chiêu tổng hợp vũ học của Đông Doanh, thắng được chiêu đó, là thắng tất cả những võ sĩ Đông Doanh...
Y thốt, càng thốt càng làm tiêu hao phần khí lực tàn dư, tàn lực chỉ đủ duy trì y qua một thời gian ngắn, độ một vài khắc, song y dùng tàn lực để bắt chuyện với Phương Bửu Ngọc và tiểu công chúa , thì cái chết phải đến với gấp với y.
Y dừng lại để thở, để gom nhặt tàn lực định nói thêm những gì còn muốn nói.
Y thốt, thì Phương Bửu Ngọc và Tiểu công chúa thốt, y dừng thì cả hai cũng dừng, dừng để cho y lấy sức mà tiếp tục.
Chỉ còn Ngưu Thiết Oa chẳng nói gì, gã đứng đó nghe song phương đối đáp, gã nhìn bên này, rồi nhìn sang bên kia.
Khi người áo đen dừng thốt, thì cả ba lại nhìn nhau.
Phương Bửu Ngọc vẫn còn hối tiếc và chưởng lực của chàng, càng hối tiếc, chàng càng thương cảm.
Tiểu công chúa nhìn người áo đen, niềm nghi hoặc hình thành dần dần trong tâm tư nàng, chừng như nàng có phát hiện ra một sự lạ lùng...
Ngưu Thiết Oa cứ nhìn đăm đăm nơi hông người áo đen, nơi có một vật gì, gã càng nhìn, càng động tính hiếu kỳ.
Vật đó là vật gì, trông kỳ quái thế?
Mường tượng một bình nước, trên đầu bình, lại có một cây kim, loại kim rỗng ruột, nhưng lúc đó kim đã rơi ra bày một lỗ trống, dĩ nhiên lỗ trống chỉ to bằng kim.
Không gian vẫn trầm tịch như thường.
Song có tiếng gì vang lên trong chiếc bình đó, như tiếng nước sôi, rất nhỏ, phải chú ý lắng tai mới nghe được.
Cái gì ở trong bình phát động lên âm thanh đó?
Ngưu Thiết Oa suy nghĩ mãi chẳng hiểu nổi.
Tiểu công chúa trầm ngâm suy tư về điều chưa phát hiện, một lúc lâu nàng chợt kêu lên:
- Đúng rồi! Chính hắn! Nhất định là hắn!
Phương Bửu Ngọc nhìn sang nàng:
- Cô nương nói cái chi? Ai là hắn? Hắn là ai?
Tiểu công chúa không đáp.
Bỗng nàng cúi xuống, đưa tay giật vuông khăn che lửng lơ gương mặt của người áo đen.
Gương mặt đó hiện lộ rõ rệt, một gương mặt xanh dờn, như chẳng có một điểm máu.
Phương Bửu Ngọc kêu lên hãi hùng:
- Trời! Các hạ?... các hạ đây sao?
Ngươi đó, là Thiết Kim Đao, đã vắng bóng trên giang hồ qua một thời gian lâu, vắng bóng một cách bí mật.
Trước đó, Phương Bửu Ngọc nhìn qua dáng dấp y, thấy cử động của y, chàng nhớ mang máng đến một người, song tìm hiểu mãi vẫn chẳng biết người đó là ai mà có cái vẻ quen quen.
Tại Nhạc Dương lâu ngày trước, bất quá chàng chỉ thấy thoáng qua Thiết Kim Đao cho nên ấn tượng không sâu đậm lắm, bây giờ chàng gặp lại con người cũ làm sao nhớ rõ được trong nhất thời khi người đó dấu mặt mày, dù là dấu nửa phần, vả lại trong lúc đêm tối sao mờ.
Nhạc Dương lâu!
Cái gì đã diễn ra tại đó, cách đây sáu bảy năm rồi, một thời gian không phải ngắn, với thời gian đó khách giang hồ trải qua bao nhiêu thương hải tang điền? Đời giang hồ luôn luôn có nhiều sóng gió, sóng gió vẫn dấy lên không ngừng, thì trong khoảng thời gian sáu bảy năm, biết bao nhiêu biến chuyển xảy ra? Con người đâu phải nhớ tất cả mọi việc đã qua một cách dễ dàng?
Cũng sáu bảy năm về trước, chàng và Tiểu công chúa nấp sau một bức rèm trên chiếc thuyền buồm ngũ sắc, nhìn Quảng Châu Ngọa Hổ Đao yêu cầu Tử Y Hầu truyền thọ một bí kỹ!
Tiểu công chúa nhìn sững Thiết Kim Đao một lúc lâu, đoạn thốt:
- Kỳ quái? Chẳng có gì kỳ quái cả! Ta đã nhận ra ngươi.
Thiết Kim Đao nhếch nụ cười thảm:
- Cô nương không kỳ quái, chứ tại hạ kỳ quái! Tại hạ kỳ quái! Tại hạ biết rõ, cô nương là con gái yêu của Tử Y Hầu, song tại hạ không biết tại sao cô nương nhận ra tại hạ?
Tiểu công chúa mỉm cười:
- Cho ngươi biết, ngày đó Linh Nhi thơ thơ chỉ điểm cho ngươi cách thức hóa giải cái chiêu Càn Khôn Phá Thiên Thức trong Du Long Câu Pháp, ta... ta cùng hắn ở phía trong bức rèm nhìn thấy rõ ràng. Và ta nhớ rõ dung mạo ngươi, dáng dấp ngươi.
Thiết Kim Đao thở dài:
- Thời gian qua thấm thoát đã bảy năm mà cô nương vẫn còn nhớ.
Tiểu công chúa điềm nhiên:
- Chẳng có cái gì mà ta quên cả! Cái gì qua ngang mắt ta một lần là vĩnh viễn cái đó nằm trong ký ức ta. Ta đã trông thấy ngươi, dù ngươi có biến thành tro, thành đất, trông thấy tro thấy đất là ta nhận ra ngay tro, đất đó do ngươi hóa thành.
Nàng đảo mắt nhìn sang Phương Bửu Ngọc, cười lạnh một tiếng tiếp:
- Chẳng những là ngươi, cho dù là một câu nói, ai nói từ bao lâu qua, ta vẫn nhớ.
Nàng trầm giọng tiếp:
- Ta còn nhớ một câu nói.
Phương Bửu Ngọc cau mày:
- Câu gì?
Tiểu công chúa ngẩng mặt lên, không buồn lưu ý đến chàng, thầm nghĩ:
- Người ta, ai ai cũng cho rằng ta không bằng ngươi, có đúng là ta thua kém ngươi chăng? Sớm muộn gì, ngươi cũng phải chết nơi tay ta.
Ngươi chết nơi tay ta thử xem thiên hạ còn cho rằng ta kém ngươi nữa chăng? Nhất định là ta phải cho ngươi chết, để ngươi biết là ta chẳng hề thua kém ngươi.
Nàng nói thế, hay tưởng thế, bởi lòng tự ái của con người mà nhất là lòng tự ái của một thiếu nữ ương ngạnh, quật cường.
Nàng có biết chăng, Phương Bửu Ngọc chết đi nàng cũng chẳng sống sót được sao.
Nhưng dù sao thì hiện tại nàng cứ nghĩ như thế, nàng nghĩ mà không cần biết cái hậu quả, nếu điều nàng nghĩ sẽ thành sự thực.
Đúng ra cái tự ái của nàng, chẳng phải do thù oán mà có.
Nàng đang bị hai ý niệm chi phối:
Yêu và hận.
Cả hai ý niệm đều mạnh, cả hai cùng dành giật nàng.
Và nàng chưa ngả hẳn bên nào, khi thì nghiêng bên này, khi thì nghiêng bên kia.
Phương Bửu Ngọc thở dài, nghĩ có chờ nghe nàng nói, cũng thêm khổ thôi, chứ nàng có khi nào bỏ lỡ một dịp moi móc, mai mỉa chàng?
Chàng nhìn Thiết Kim Đao con người sắp chết vì chưởng lực của chàng.
Bao nhiêu sự việc của chàng còn làm chàng nặng nỗi ưu tư.
Giờ đây, thêm một niềm sầu mới, với cái chết của Thiết Kim Đao.
Bây giờ chàng phải làm sao?
Chàng cười khổ, thốt:
- Tại hạ vĩnh viễn không quên được Thiết đại hiệp và...Bàn Long...
Thiết Kim Đao lộ vẻ thảm thương phi thường:
- Cho Phương thiếu hiệp biết, sự việc giữa tại hạ và Bàn Long Câu giờ đây đã thành dĩ vãng...
Phương Bửu Ngọc trố mắt:
- Đã thành dĩ vãng? Niềm cừu hận giữa hai vị đã hóa giải rồi?
Thiết Kim Đao mỉm cười:
- Bàn Long Câu đã chết tại nơi tay tại hạ.
Phương Bửu Ngọc giật mình:
- Các hạ... các hạ...
Thiết Kim Đao nhắm mắt, gằn từng tiếng:
- Tại hạ dùng chiêu đao vừa rồi sát hại Bàn Long Câu. Không ngờ tại hạ cũng chết vì chiêu đao đó. Hay! Hay quá! Nếu trên thế gian nầy không có chiêu đao đó thì làm sao Bàn Long Câu chết? Tại hạ chết?
Những thớ thịt trên gương mặt y giật rung rung, đôi môi y nhếch ra, chẳng rõ y cười hay khóc.
Phương Bửu Ngọc thở dài:
- Thì ra, các hạ vì quyết tâm muốn thắng Bàn Long Câu nên tiếp nhận cái chiêu đao tàn độc do người áo trắng truyền cho.
Chàng lạnh mình.
Những sự tương tranh trên giang hồ nhiều khi phát xuất từ một sự kiện nhỏ nhen, rồi song phương cùng nuôi cái chí sát diệt lẫn nhau để đầu độc trọn cuộc sống, để cuối cùng song phương cùng rũ tay về bên kia thế giới, chẳng ai được sự thỏa mãn lâu dài...
Thiết Kim Đao thở dài:
Chương trước | Chương sau