Polly po-cket
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 42 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 39 - Vũ Lâm Đệ nhất nhân

↓↓

Nàng tiếp chiếc giỏ, mở nắp ra, thấy trong đó có đôi đũa và cái chén bằng bạc, ba cái thố bằng ngọc xanh, giỏ vừa mở nắp, từ bên trong một mùi thơm phưng phức bốc ra.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tiểu công chúa vỗ tay cười lớn:


- Đúng là vật ta thích dùng!... Các vị còn nghĩ đến tôi, thật may mắn cho tôi biết bao nhiêu! Người ta hầu như bỏ đói tôi mấy hôm nay đấy!


Nàng trừng mắt nhìn căm căm Phương Bửu Ngọc gằn giọng:


- Ngươi thấy chưa, người khác đối xử với ta rất tốt, còn ngươi, ngươi chỉ cho ta ăn cái loại mì mà đến chó cũng nuốt không trôi!


Rồi nàng cầm đũa, ăn liền, ăn không nhìn ai, không mời ai.


Phương Bửu Ngọc giật mình, thầm nghĩ:


- Hỏa Ma Thần đưa đồ ăn đến, có cái ý tỏ ra săn đón nàng, mà cũng có luôn cái ý muốn thị Oai với ta, lão cho ta biết rằng nhất cử nhất động gì của ta, không lọt được tầm mắt của lão. Đến cái việc ta mua mì cho nàng ăn, lão cũng biết rõ! Hừ, sao thủ hạ của lão đông thế, nơi nào cũng có mặt cả?


Ngưu Thiết Oa nghe Tiểu công chúa nhai nhóc nhách, nuốt ừng ực, bất giác lấy làm lạ, ngóng cổ nhìn.


Những gì trong ba chiếc thố, có đủ màu xanh, đỏ, trắng, vàng chừng như thơm và ngon lắm vậy.


Chỉ nhìn thôi, cũng đủ rõ dãi rồi, chẳng đợi gì ngửi đến.


Gã thầm nuốt nước bọt, nhưng lại càu nhàu:


- Tưởng gì, chứ như vậy thì sao gọi là ngon?


Tiểu công chúa bật cười khanh khách:


- Vật gì mà mình không ăn được, dĩ nhiên vật đó sẽ là không ngon!


Bởi làm sao ăn được mà biết ngon? Không ăn được nên chẳng bao giờ khen ngon! Nếu ta cho ngươi ăn một miếng, chắc chắn là ngươi không chê nữa vậy!


Ngưu Thiết Oa chớp mắt, cười hì hì:


- Muốn cho tôi tin, ít nhất cũng phải để cho tôi ăn một miếng chứ!


Tiểu công chúa lại cười:


- Ngươi có vẻ ngốc đấy, nhưng cũng biết lừa người! Được rồi, ngươi muốn nếm thử, ta cho liền!


Ngưu Thiết Oa thoáng đỏ mặt, len lén đưa mắt nhìn sang Phương Bửu Ngọc.


Phương Bửu Ngọc không để ý đến gã.


Gã liếm môi, mặt ửng đỏ hơn thốt:


- Tôi chỉ ăn một miếng nhỏ, rất nhỏ thôi!


Tiểu công chúa gắp một đũa đưa qua cho gã nhưng đưa đến nửa vời, nàng rụt tay về rồi chỉnh sắc mặt thốt:


- Không được! Vật nầy sánh sao được cái món mì hôm nọ? Ngươi không nên ăn làm gì, có ăn cũng chê thôi!


Ngưu Thiết Oa lần nầy thì đỏ mặt quá chừng.


Tiểu công chúa gập lưng xuống mà cười.


Cười một lúc, nàng lại đưa đũa ra nín cười thốt:


- Đây, lần nầy thì ta cho ngươi ăn thực sự! Ăn một miếng thôi nhé!


Ngưu Thiết Oa quay mặt nơi khác, hận:


- Tôi không ăn!


Nhưng gã lại quay mặt trở lại, nhìn hỏi:


- Món... món đó là món gì thế!


Tiểu công chúa bĩu môi:


- Khi nào ngươi biết được cái món nầy là gì mà hỏi? Đừng nói là có ăn qua, đến cái tên của nó, ngươi cũng chưa từng nghe nói đến nữa mà!


Ngươi biết không, món nầy là măng mọc mùa đông, nấu với lưỡi chim anh vũ, dùng óc cá làm đậu hũ, gia vị...


Ngưu Thiết Oa trố mắt:


- Những mảnh đỏ đỏ đó, là lưỡi chim anh vũ?


Tiểu công chúa gật đầu:


- Đúng vậy.


Ngưu Thiết Oa kêu lên:


- Trời! Nấu được một thố như thế, phải giết bao nhiêu anh vũ?...


Tiểu công chúa điềm nhiên:


- Không bao nhiêu, độ trăm con thôi!


Ngưu Thiết Oa biến sắc:


- Cô nương... tại sao... lại thích ăn...


Tiểu công chúa thốt:


- Cái lưỡi của chim anh vũ, linh hoạt phi thường, cho nên ăn rất ngon. Không tin, ngươi cứ nếm thử đi, chỉ ăn một miếng thôi, ngươi sẽ nhớ hương vị của nó suốt đời!


Ngưu Thiết Oa đột nhiên đứng lên, mặt lộ sắc giận:


- Tàn nhẫn! Cô nương thật là tàn nhẫn! Muốn ăn một thố như vậy, phải giết hàng trăm con anh vũ, mà giết rồi, không ăn thịt chỉ ăn cái lưỡi thôi! Giả như có người đầu bếp nào đó, cắt cái lưỡi của cô nương mà nấu nướng, thì cô nương nghĩ sao chứ? Cái món mà cô nương cho là ngon tuyệt đó. Thiết Oa nầy dù chết cùng chẳng khứng ăn!


Tiểu công chúa phì cười:


- Thân vóc ngươi thì to lớn, song cái tâm của ngươi lại bé nhỏ quá!


Chim anh vũ chết rồi, không cắt lưỡi nó, nó cũng chết, thì cắt lưỡi mà nấu ăn, lại có sao?


Ngưu Thiết Oa trố mắt:


- Chim chết? Làm gì có một số nhiều chim chết cùng một lúc như vậy?


Tiểu công chúa cười khanh khách:


- Thì cái người nấu nướng giết chúng để lấy lưỡi chứ tại sao nữa?


Ngưu Thiết Oa sững sờ, lẩm nhẩm:


- Cô nương là một nữ ma! Đúng là một nữ ma!


Tiểu công chúa cười vang:


- Ngốc tử! Đến bây giờ ngươi mới biết như vậy à?


Nàng tự nhiên cười, tự nhiên nói, ung dung ăn lưỡi chim anh vũ, nàng nhai thành tiếng, nàng nuốt thành tiếng.


Ngưu Thiết Oa tởm quá, muốn chạy ra mủi thuyền, không nhìn nàng nhai, không nghe nàng ăn.


Lúc đó, thuyền đã đến bờ sông đối diện.


Ngưu Thiết Oa hấp tấp bước ra đến bên ngoài rồi, gã hớp mấy hơi dài không khí, đoạn ngẩng mặt nhìn lên nền trời đêm, thấy vầng trăng đã chếch thấp về phương tây.


Thời gian gần bình minh lắm rồi.


Phương Bửu Ngọc, Tiểu công chúa cũng đã lên bờ.


Hai đại hán lấy sào đẩy mạnh con thuyền trôi ra giòng sông, Phương Bửu Ngọc cau mày hỏi:


- Các vị có giải khai huyệt đạo cho chúng không?


Một người đáp ngoài câu hỏi:


- Phương đại hiệp yên trí, chúng không chết đâu!


Phương Bửu Ngọc hừ một tiếng, trong khi một tên móc trong mình ra một phong thơ trao cho chàng.


Họ không chào, không nói gì nửa, quay mình chạy đi liền.


Không gian tịch mịch, chung quanh chẳng có tiếng động nào ngoài tiếng gió lay cành, tiếng sóng vỗ về xa xa vọng đến.


Hai đại hán đó chạy trí mạng, chạy như quỷ đuổi, chạy không quay đầu lại.


Phương Bửu Ngọc thở dài:


- Họ có vẻ sợ hãi vô cùng! Họ sợ gì? Họ trốn gì?


Nói, để mà nói, Phương Bửu Ngọc thừa hiểu có nói cũng chẳng ai đáp lời.


Chàng mở phong thơ.


Một mảnh giấy nhỏ, có ghi mấy chữ, hiện ra trước mắt chàng.


- Bên ngoài cửa Tây thành Đông Xương, ngọn đèn đỏ trong rừng dâu!


Chàng mơ màng một lúc, đoạn thốt:


- Đi!


Chàng đi chưa xa, bổng nghe tiếng hô hoán vang ầm lên.


Phương Bửu Ngọc dừng chân.


Tiểu công chúa chừng như biến sắc mặt.


Phương Bửu Ngọc mang máng nghe trong tiếng kêu la đó, có người gọi chàng:


-... đại hiệp... cứu...


Chàng giật mình lẩm nhẩm:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Ân Cừu Ký - Giả Cổ Long

Mở đầu: Bốn đại cao thủ Thiên giáo vận y phục bó chẽn, màu xám ngoét sầm sập

12-07-2016 50 chương
Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Bách Bộ Ma Ảnh - Vô Danh

Nếu mọi nhà ở thành Lạc Dương nao nức chờ đến một ngày mới trong cái Tết ròng

11-07-2016 51 chương
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Đi về phía mặt trời

Đi về phía mặt trời

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Ván bài lật ngửa

Ván bài lật ngửa

Phụ nữ, nếu đã yêu thì dù sống chết, dù có phải xuống địa ngục cũng không từ

23-06-2016
Chúng nó

Chúng nó

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Ngày 08/11/2014:

24-06-2016
Tiêu Dao

Tiêu Dao

Cuộc đời có những khúc mắc, những khúc quanh mà chắc chắn ai cũng phải vượt qua, vui

22-07-2016 12 chương