XtGem Forum catalog
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 145 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 39 - Vũ Lâm Đệ nhất nhân

↓↓

Tiểu công chúa gật đầu:

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Có!


Phương Bửu Ngọc lại hỏi:


- Cô nương hiểu chứ?


Đến bây giờ, Tiểu công chúa mới giương mắt nhìn chàng, từ từ hỏi lại:


- Hiểu cái gì?


Phương Bửu Ngọc trầm giọng:


- Tại sao Hỏa Ma Thần lại làm như thế? Ba kẻ đó là ai? Cừu nhân của Hỏa Ma Thần ? Bắt người mang thơ tín, để làm gì?


Tiểu công chúa điềm nhiên điểm nhẹ cụ cười.


Chẳng những thế, nàng còn ngảnh mặt nhìn một hướng khác.


Chàng hỏi một lúc mấy điều, nàng đáp lại bằng một nụ cười nhạt, lại tỏ thái độ lạnh lùng.


Phương Bửu Ngọc lướt tới trước mặt nàng, cao giọng:


- Những điều đó, cô nương biết, phải biết, chắc chắn là có biết! Tại sao cô nương không nói cho tại hạ biết? Tại sao cô nương nín lặng?


Chàng nói lớn, song tiểu công chúa như chẳng nghe gì.


Nàng mơ màng nhìn những đợt sóng trắng dưới ánh trăng, tâm thần nàng như phiêu phưởng tận phương trời nào...


Mường tượng là nàng có hiểu nhiều, mà cũng phảng phất là nàng chẳng hiểu chi cả.


Phương Bửu Ngọc nhìn nàng một lúc lâu, đôi mắt chàng từ từ hạ thấp, cuối cùng chàng thở dài não nuột.


Rồi chàng thốt:


- Canh tư đêm nay, chúng ta lên đường. Cô nương nên thu xếp hành trang đi!


Tiểu công chúa lẩm nhẩm vẻ xa xăm:


- Canh tư!... - Canh tư!...


Nàng từ từ quay đầu lại giương mắt nhìn chàng, nhếch khẽ một nụ cười rồi bước đi.


Dáng đi yểu điệu, cái dáng dịu dàng nhẹ lướt trong bóng đêm trông huyền ảo làm sao!


Nàng đi rồi, nụ cười của nàng còn ở lại. Ở lại nơi ánh mắt của Phương Bửu Ngọc, ở lại nơi tâm tư chàng...


oo Đêm càng về khuya, gió thu càng lộng mạnh, gió thu lay động cành lá lao xao.


Lòng người cũng lao xao như cảnh vật bị gió thu lay!


Xa xa, trống lầu thành điểm lên bốn tiếng, đều đều, vô tư, như muôn thưở.


Canh tư!


Phương Bửu Ngọc, Ngưu Thiết Oa, và Tiểu công chúa đã có mặt tại bờ sông.


Sao trên nền trời bắt đầu nhạt, bắt đầu thưa, những ngôi sao sợ ngày, đã bắt đầu ẩn tránh, số còn lại không đủ soi sáng cảnh đêm, bởi vầng trăng cũng nhạt mờ dần.


Tuy nhiên, họ vẫn thấy mặt sông rõ ràng, họ thấy rõ từng chiếc thuyền một neo cột dọc ven sông, cũng có một vài chiếc xuôi giòng...


Ngưu Thiết Oa thán oán:


- Hỏa Ma Thần đúng là một lão chuyên tâm gây phiền lụy cho người đời! Mình đang ngủ ngon lành, lại tìm cách dựng đứng mình lên, bắt ra bờ sông đón gió lạnh đêm khuya! Khổ! Chẳng rõ tại sao lão cướp mất cái sướng của mình mãi!


Gã nói như một đứa bé càu nhàu, mất cái ấm nơi lòng mẹ, mất cái tịnh nơi phòng kín.


Những lời nói của gã làm cho Phương Bửu Ngọc động tâm.


Chàng thầm nghĩ:


- Hỏa Ma Thần có dụng ý gì? Lảo định làm tiêu hao tâm, khí và thần của ta chăng? Lảo muốn cho ta trở thành bất lực lúc đương đầu với người áo trắng của Tam Đảo Đông Doanh?


Chàng nghi hoặc, chàng kinh hải.


Tiểu công chúa cùng buột miệng thốt một câu, dù là câu rất ngắn!


- Canh tư! Canh tư đã đến rồi!


Mặt sông vẫn y nhiên với sóng đùa, với những mảnh trăng bạc nhấp nhô.


Thuyền đâu?


Đèn đỏ đâu?


Phương Bửu Ngọc cau mày:


- Kỳ quái!... Tại sao...


Đột nhiên, Ngưu Thiết Oa kêu lên:


- Cái gì kia?


Phương Bửu Ngọc lập tức quay đầu nhìn về hướng Ngưu Thiết Oa đang chỉ tay.


Nơi đó có hai bóng người đi song song nhau, người bên hữu xách một chiếc giỏ, người bên tả cầm một chiếc đèn lồng màu đỏ.


Hai người đều mặc y phục đen, dưới ánh đèn đôi mắt của họ chớp sáng rực.


Tuy còn xa, Phương Bửu Ngọc vẫn thấy rõ ánh mắt của họ có vẻ kinh khủng.


Họ kinh khủng nhưng chàng lại linh cảm là có một sự bất tường, và sự bất tường đó phát xuất ngay từ người của họ.


Gương mặt của họ trắng quá, trắng đến biến thanh xanh xanh, màu da mặt đó hiện ra dưới ánh đèn đỏ làm tăng gia cái vẻ huyền bí của họ.


Ngưu Thiết Oa thấp giọng:


- Có phải chúng nó chăng?


Phương Bửu Ngọc trầm ngâm một chút:


- Đèn đỏ đã có rồi, nhưng lại chưa có thuyền!


Hai người đó đi dọc theo bờ sông, đến trước mặt Phương Bửu Ngọc, mặt họ hết sức lạnh lùng, họ chẳng nhìn chàng, họ chẳng nói tiếng gì, họ chuyển mình, nhảy xuống sông.


Nơi họ nhảy, dĩ nhiên có một con thuyền, và họ nhảy xuống con thuyền đó chứ chẳng phải nhảy xuống nước.


Họ vào trong khoang một lúc lâu, một người từ trong khoang bước ra, treo ngọn đèn đỏ nơi một chiếc cột, có lẽ là cột buồm, nhưng chẳng thấy buồm đâu cả.


Phương Bửu Ngọc bây giờ mới đáp câu hỏi của Ngưu Thiết Oa:


- Phải rồi!


Chàng, Ngưu Thiết Oa, và Tiểu công chúa bước đến gần.


Người đó cất tiếng:


- Phải Phương đại hiệp chăng?


Phương Bửu Ngọc gật đầu:


- Phải!


Người đó tiếp:


- Xin mời xuống thuyền!


Thốt xong, hắn lấy ngọn đèn xuống, thổi tắt liền.


Trong thuyền có ba người, áo ngắn, chân không, có vẻ là trạo phu ngồi nơi một góc.


Hiển nhiên cả ba đều bị điểm huyệt.


Bọn Phương Bửu Ngọc xuống thuyền rồi, một người ở bên ngoài gảy chèo, một người ở bên trong đốt lên ngọn đèn khác.


Nhìn ba đại hán nơi góc thuyền, Phương Bửu Ngọc hỏi người kia:


- Chính các vị hạ thủ?


Người đó đáp:


- Phải!


Phương Bửu Ngọc thở dài:


- Các vị không chuẩn bị thuyền, lại tùy ý đoạt thuyền của người khác, hẳn có mục đích tạo cái vẻ huyền bí cho hành động, để cho thiên hạ không ai biết thế nào mà truy nguyên ra!


Người đó lạnh lùng:


- Phải!


Phương Bửu Ngọc hỏi:


- Các vị làm thế, hẳn cố trốn tránh một người. Người mà các vị trốn tránh là ai?


Người đó không đáp, cầm chiếc giỏ cung cung kính kính trao cho Tiểu công chúa.


Tiểu công chúa cau mày:


- Cái gì đấy?


Người đó cung kính thốt:


- Những thực vật cô nương thích dùng nhất!


Tiểu công chúa lộ vẻ hân hoan:


- Ạ! Thật vậy sao?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Bích Huyết Kiếm - Kim Dung

Trích đoạn: Mặt trời sắp lặn, đàn quạ đang bay về tổ. Trên con đường cái quan

11-07-2016 1 chương
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Như là nước mắt

Như là nước mắt

Đi bên Nghiêm, chị chỉ dám nở những nụ cười vừa phải, vì còn bận giữ ý của vợ

30-06-2016
Đông về ấm áp

Đông về ấm áp

Chẳng lẽ Mi quên thật, năm tháng và những người bạn mới đã làm Mi cho nó vào dĩ

26-06-2016
Hương lúa

Hương lúa

Lụa tựa lưng bên anh tút từng cọng rơm vàng óng hít hà mùi thơm của hoa đồng cỏ

28-06-2016
Thuê mẹ cho con

Thuê mẹ cho con

Đời người đàn bà cô đơn nên đi đâu cũng cô đơn. *** Đã một hai hôm nay ông già

24-06-2016