XtGem Forum catalog
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 55 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 31 - Ký ngộ chờ kỳ nhân

↓↓

- Sao ngươi biết?

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Hỏi như thế có khác nào công nhận lời buộc tội của chàng.


Biết là mình lỡ lời, y run run giọng, chữa:


- Ta chẳng hề...


Phương Bửu Ngọc bước tới nắm áo y giở hổng lên cao giọng thốt:


- Định lừa ta phải không? Cho ngươi hay chính mắt ta trông thấy rõ ràng, ngươi đừng hòng chối tội. Cho ngươi biết luôn, lúc ngươi động thủ ta đang nằm dưới chân ngươi!


Chàng gằn từng tiếng lập lại:


- Ta nằm ngay trong lòng đất, bên chỗ ngươi đứng!


Ngụy Bất Tham hoảng quá kêu lên:


- Quỷ! Ngươi đã thành quỷ?


Phương Bửu Ngọc cười thảm:


- Phải đấy. Ta là quỷ, ta thay thế Dương thúc thúc hiện lên đòi ngươi đền mạng...


Ngụy Bất Tham rú thảm:


- Tha cho tạ.. Tha cho ta, ta bị người lừa, ngươi xem hiện tại ta ra thân thế này...


Phương Bửu Ngọc trầm giọng:


- Ta đang muốn hỏi ngươi tại sao bỗng nhiên ngươi biến đổi tâm tính như thế? Ngươi táng tận lương tâm như thế được à? Đã có cái tâm ác độc như vậy sao ngươi còn bị người khác làm nên nông nỗi này? Cái tâm độc ác để đâu sao chẳng mang ra ứng phó?


Ngụy Bất Tham nhếch nụ cười thê thảm vô cùng.


Nơi khóe mất mấy hạt lệ long lanh, toàn thân y run run.


Rồi y căm hờn thét:


- Con thỏ bắt được rồi, con chó săn phải bị giết đi. Công tác của ta đã xong ta trở thành vô dụng, còn ai để ta sống? Ta phải chết để cho sự bí mật mãi mãi được bí mật. Ta thừa hiểu như vậy, ta luôn luôn đề phòng nhưng.. ta không thoát khỏi bàn tay độc ác của chúng.


Phương Bửu Ngọc kinh hãi:


- Công tác của ngươi đã hoàn thành? Không lẽ các vị thúc thúc điều ngươi sát hại tất cả?


Ngụy Bất Tham thở dài:


- Ta đáng chết lắm... Tội ta to lớn phi thường. Ta hối hận vô cùng...


Muộn rồi! Muộn cho ta rồi, Bửu Ngọc!


Phương Bửu Ngọc kinh khiếp quá độ, niềm khích động bốc mạnh, lệ thảm trào tuôn, chàng khóc nhưng lại rít lên căm hờn:


- Ngươi tàn nhẫn! Ngươi táng tận thiên lương rồi? Ngươi phải đền mạng cho họ!


Bàn tay chàng đưa lên nhưng chàng nhận ra trong ánh mắt của Ngụy Bất Thần niềm hối hận vô biên, gương mặt thống khổ phi thường, bàn tay chàng như nhũn lại, không còn đưa lên cao hơn nữa.


Ngụy Bất Tham run run giọng tiếp:


- Giết ta đi, Bửu Ngọc! Tội ta đáng chết! Ngươi giết ta, chấm dứt đau khổ hiện tại của ta, chấm dứt mọi niềm hối hận của ta, ta có chết mới được nhẹ nhàng, thơi thới tâm hồn, ta có đền tội mới không tủi phục linh hồn. Ngươi giết ta, xác chết chứ hồn không chết, ta sẽ sống sạch sẽ hơn, sống với linh hồn với tủi hận. Giết ta đi, Bửu Ngọc!


Phương Bửu Ngọc đấm ngực giậm chân:


- Tại sao? Tại sao thúc thúc lại làm thế chứ?


Bây giờ sự thương cảm dâng lên, chàng bớt phẫn hận nhiều, không nỡ gọi Ngụy Bất Tham bằng ngươi nữa. Bởi dù sao thì họ cũng có sống qua những phút giây chí tình chí nghĩa bên cạnh nhau.


Ngụy Bất Tham trào lệ, tự mắng:


- Tại sao ta làm thế? Tại tham! Lòng tham đã giết chết thiện lương ta, ta đã phụ Ơn ân sư đặt cho cái tên Bất Tham! Có ai tưởng con người mang cái tên Bất Tham lại là kẻ có lòng tham không đáy, một kẻ đem tài trai để phục vụ lòng tham. Ta chết đi chắc chẳng còn mặt mũi nào thấy người đã đào tạo ta thành tài!


Càng nói y càng thống khổ...


Phương Bửu Ngọc bỗng nhớ đến người có cái giọng rất quen thuộc, đã thương lượng với Lãnh Băng Ngư trong đêm đó, sau lại đối thoại với Ngụy Bất Tham mấy câu.


Chàng cao giọng hỏi gấp:


- Tại Khoái Tụ Viện, sau khi thúc thúc sát hại Dương thúc thúc rồi có một người đến nói chuyện với thúc thúc, người đó là ai?


Ngụy Bất Tham rên nhiều hơn trước, vì cơn đau hành hạ y phải rên nhiều rồi, vì rên nhiều nên không đáp lời chàng ngay được.


Phương Bửu Ngọc nắm tay y, lắc lắc:


- Người đó là ai? Ai?


Ngụy Bất Tham đã khép đôi mí mắt, dần dần môi y khô như lửa đang đất, chừng như sắp mê man, y buông từng tiếng nhỏ qua cơn mê:


- Châu Bửu... Kim Tử... Thủy...


Phương Bửu Ngọc cố lắc mạnh vai y hơn:


- Tỉnh! Tỉnh lại! Thúc thúc, nói đi, người đó là ai?


Ngụy Bất Tham nhướng đôi mắt lên một chút nhìn chàng song đôi mắt đã lờ đờ, y phều phào:


- Là... là...


Y hớp một hơi không khí, mất đảo ngược thân hình rên lại, run run lên, cuối cùng bất động.


X Gió thụ lạnh, trăng thu buồn.


Cái lạnh thâm trầm càng làm cao lòng người cô độc lạnh hơn.


Người buồn chi sợ cái lạnh của thu, nó thấm thía, nó len lỏi chứ không ầm ĩ, ồ ạt như cái lạnh của tiết đông.


Trăng thu có sáng hơn mọi trăng trong mười hai tháng, nhưng đêm càng về khuya, trăng càng lạnh, càng buồn, trên thế gian này chưa hẳn có ai thưởng thức trọn một đêm trăng thu dù từ cổ chí kim ai ai cũng ca ngợi trăng thu.


Tiếng rên của Ngụy Bất Tham im bặt, không gian giữa chốn hoang sơn tịch mịch trầm lặng, thỉnh thoảng cơn gió thu vờn qua phất nhẹ lá cành, tiếng xào xạc nho nhỏ vang lên, người nặng bầu tâm sự nghe như tiếng hát...


Phương Bửu Ngọc từ từ đứng lên đưa mắt nhìn thi thể của Ngụy Bất Tham lần cuối, ánh mắt của chàng dừng lại trên thi thể đó rất lâu.


Không hiểu tại sao chàng run cười lên rồi ánh mắt đờ dần vụt sáng rực lên.


Một ngọn lửa đang cháy sau ánh mắt đó.


Lửa căm hờn?...


Chàng nghiến răng ken két, cúi nhìn xuống bế chiếc xác Ngụy Bất Tham lên, bước nhanh lên đỉnh núi.


Con đường lên phía núi, hiểm trở vô cùng, nói là đường chứ thật ra dù có đường thì qua những năm tháng bỏ hoang bị cỏ mọc lan tràn, những tảng đá từ trên lăn xuống, từ hai bên lăn qua che khuất. Theo đường đó mà lên, thì đúng là một cuộc phá núi, dọn rừng gian nan vất vả vô tưởng.


Nhưng trên đời này chẳng có sự gian nan trở ngại nào làm cho Phương Bửu Ngọc chùn lòng. Khi chàng đã quyết tâm rồi chàng cũng có thể đốn tất cả trúc trên rừng để làm đường thang lên cung trời xa thẳm...


Chàng bước đi, nhanh, dài, không dừng chân, không quay đầu. Dọc theo đường, chàng tìm một cái động ẩn khuất an trí thi thể Ngụy Bất Tham.


Bỗng chàng nghe có tiếng người đâu đây.


Rồi bên ngoài có ánh lửa chớp lên.


Tiếng người có nhiều âm thinh, chân bước có nặng có nhẹ, có nhanh có chậm, chứng tỏ nhiều người đi đến chứ chẳng phải một vài người. Tiếng người nghe gần, ánh lửa thấy sáng hơn trước.


Như thế những người nào đó đang đi vào động...


Phương Bửu Ngọc nghi ngờ, cấp tốc mang thi thể Ngụy Bất Tham giấu vào một chỗ kín, tự mình cũng tìm một nơi ẩn nấp.


Lửa đã chiếu sáng lòng động rồi. Không rõ ở bên ngoài còn bao nhiêu người, chỉ có hai đại hán đưa cao mồi lửa tiến vào trong.


Họ nhìn quanh quẩn một lúc, đoạn cao giọng cùng thốt:


- Nơi đây cũng được rồi, cứ mang vào đi !


Bên ngoài có tiếng đáp vang lên, rập nhau nghe khá lớn, kế đó hơn mười đại hán từng cặp, từng cặp đi vào, mỗi cặp khiêng một cỗ quan tài. nối đuôi cả mà vào.


Họ không từ từ đặt những chiếc quan tài đó xuống nền động, trái lại họ buông hơi mạnh, quan tài chạm đá, vang lên, tiếng vang lồng lộng trong động một lúc lâu mà chưa dứt.


Các đại hán đó đưa tay vuốt mồ hôi, đẫm ướt đầu ướt mặt, một người đếm:


- Một. hai, ba, bốn, năm, sáu...


Y gật gù tiếp:


- Phải! Sáu cỗ! Đúng số rồi!


Y hầm hừ, giọng trầm xuống:


- Chết! Chết là hết, họ chết lại còn hại chúng ta mệt nhọc, phải chở quan tài đến đây sẵn sàng cho họ, lại còn mang xác họ mà giấu?


Một đại hán khác lên tiếng:


- Đừng nói gì bằng hữu ơi! Sáu kẻ này nếu bình thường trong những ngày nào khác, họ chết đi chúng ta có van cầu cũng vị tất được cái vinh hạnh phò linh cữu của họ đến nơi an nghỉ cuối cùng. Đặt quan tài nơi đây cho họ yên giấc nghìn thu, chứ nào phải giấu giếm gì?


Một đại hán khác mỉm cười:


- Phải đó! Mới ngày nào đây họ vẫn còn là anh hùng hào kiệt oai chấn một phương trời, ai dám nhìn họ, ai dám đến gần họ? Song giờ đây, họ là gì? Họ chỉ là những đống xương thịt lạnh sẽ rũ tàn trong áo quan, sẽ hòa tan cùng đất. Sống là cao diệu chết là vô tri, sống là thét ra khói, khạc ra lửa, chết là cái tổ cho dòi đục, kiến rỉa. Sống được bao năm chết là vĩnh viễn? Sống là giành giật sông hồ non núi, chết là cam phận với một thước đất!


Một người nữa vừa khuyên dứt:


- Than oán làm chi gấp? Có muốn thán oán hãy đợi đến chuyến tải cuối cùng rồi tùy thích mà hằn học. Lần này chỉ có sáu chiếc quan tài thôi đấy, chỉ sợ lần kế lại phải mang hằng chục chiếc. Và chẳng hiểu ta còn phải mang bao nhiêu lượt nữa mới chấm dứt cái nhiệm vụ tang tóc này!


Người thứ ba vừa dứt câu, người thứ tư lại tiếp nối:


- Có thể như vậy lắm. Đinh lão phu nhân từng nhắc nhở các đối thủ, từng khuyến cáo họ nên trọng tinh thần thượng võ, nên xem cuộc đấu này như một dịp giao hữu giữa những người trong giới giang hồ, đừng bao giờ tàn sát lẫn nhau. Nhưng có ai nghe lời bà ấy khuyên giải đâu? Và có ai vào cuộc đấu mà chẳng đỏ ngầu đôi mắt bốc lửa hung tàn?


Vào cuộc rồi thì họ chỉ mong với một chiêu, một thức đánh chết đối tượng ngay. Càng đánh chết sớm càng tỏ ra mình lợi hại. Ta xem trong bọn đó, chỉ có một Phan Tế Thành là còn giữ được từ tâm, song chắc chi những người khác lại hòa dịu như hắn!


Lại một người nữa thở dài:


- Xem cái gã Thần Đao Mai Khiêm cũng lợi hại đấy chứ! Khảm Hộ Đao Bành Tùng nào phải tay vừa? Thế mà vừa xuất thủ là bị Mai Khiêm cho rơi đài liền. Chẳng ai trông thấy Mai Khiêm sử dụng chiêu đao như thế nào. Ta tin chắc Lãnh Băng Ngư sẽ bị Mai Khiêm cho rơi đài luôn!


Phương Bửu Ngọc nghe họ bàn tán với nhau vừa sôi máu anh hùng mà cũng vừa run mình vì chết chóc.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Hoa hồng vàng

Hoa hồng vàng

Tôi không còn nghe nàng nói gì nữa, bởi trước mắt tôi chỉ toàn một màu vàng của

25-06-2016
Tình yêu là gì?

Tình yêu là gì?

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Cây cầu hi vọng

Cây cầu hi vọng

Đây là một câu chuyện có thật về kỹ sư John Roebling – người xây dựng cây cầu

01-07-2016
Đừng rời xa tao nhé

Đừng rời xa tao nhé

Đêm đã khuya mà Minh vẫn chưa tài nào ngủ được. Gió rít lên từng hồi, lùa cả vào

24-06-2016
Trò đùa ngu ngốc

Trò đùa ngu ngốc

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") "Anh nói tôi

27-06-2016
Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả

23-07-2016 10 chương
Chiếc ô trong suốt

Chiếc ô trong suốt

Khi những cơn mưa qua rồi, thì những ngày tháng đó vẫn còn vẹn nguyên như mới hôm qua.

29-06-2016