Thông cáo nói rằng:
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Con người sức lực có hạn, mà sự tiêu hao sức lực lại vô cùng cho nên dù là cao thủ, có bản lãnh siêu nhiên, cũng chẳng có thể tiếp chiến với hằng mấy mươi cao thủ khác. Ngày trước tiền nhân áp dụng chiến pháp xa luân, nghĩ ra có chỗ bất công, nhân cái lẽ vừa nêu trên. Do đó, chúng ta không nên giẫm dấu chân tiền nhân để tiếp tục sự bất công!
Để chấm dứt tệ đoan đó, một số người được tuyển chọn, lập thành ban giám sát.
Số người đó, gồm Đinh lão phu nhân, Vân Mộng đại hiệp Vạn Tử Lương và những cao thủ khác sẽ giám định các cuộc tranh tài.
Phàm những ai muốn chánh thức tham gia cuộc tỉ thí, xin đến gặp ban giám sát, lãnh thiệp chấp nhận để biết người được chỉ định giao đấu với mình. Cuộc tỉ thí này thay vì dùng đấu pháp xa luân như ngày cũ, thì được xúc tiến theo cách loại trừ, kẻ bại thì vĩnh viễn đứng ngoài vòng, kẻ thắng lại phải tái đấu với kẻ thắng, đấu đến khi nào còn lại một người duy nhất.
Với phương pháp này, các đấu thủ không phải phí sức quá độ.
Bốn mươi vị anh hùng chánh thức được mời tham dự hẳn chẳng có lý do gì dị nghị.
Và những người quan chiến chắc cũng chẳng có lý do gì dị nghị.
Thông cáo chẳng phải viết ra nhiều bản, chẳng phải dán một nơi nào mà do chính Vân Thiên Phích Lịch Hứa Trù tuyên đọc giữa quần hùng.
Đỉnh Thái Sơn có một khoảng đất bằng rộng lớn.
Trên khoảng đất đó, trang chủ Vạn Trúc Sơn Trang đã huy động tráng đinh dựng một tòa đài rất cao.
Ban giám sát được tuyển chọn, là bảy người, thì sáu người đã có mặt tại đài, trừ một Vân Mộng đại hiệp Vạn Tử Lương vắng mặt.
Quanh đài có những hàng ghế đặt sẵn cho hào kiệt bốn phương có chỗ ngồi quan chiến.
Nhưng số ghế đó bất quá được đặt ra để tượng trưng cho cái lệ của khách giang hồ đối với khách giang hồ chứ có đủ vào đâu với số người đứng như cây rừng, như sóng biển? Vả lại, có ai ngồi được khi xem những cuộc chiến ly kỳ?
Rất có thể họ buông lòng theo sôi động tại đấu trường, rồi họ gào nhảy nhót, múa may tung chân thì như vậy họ ngồi yên một chỗ làm sao được?
Bảy vị cao thủ được chọn vào ban giám sát không hẳn họ là những bậc cao minh, bởi trong quần hùng có nhiều người cao siêu hơn họ.
Song họ đã được chọn rồi thì lời phán định của họ là thước ngọc, khuôn vàng chẳng ai dám tranh luận.
Bởi họ cầm cán cân công đạo mà!
Và vì cái thân phận tạm thời đó quá quan trọng, họ đều tỏ lộ một dáng vẻ nghiêm trang, cái nghiêm trang của hạng người tự xem mình cầm vận mạng võ lâm...
Nếu chẳng có gì mỉa mai thì hiện tại, có thể ví sự nghiêm trang đó như vẻ trịnh trọng của phường tuồng trên sân khấu.
Sau khi nghe đọc thông cáo rồi bọn Khoái Mã Âm Đao Ngô Đông Lân, Tiểu Hoa Thương Mã Thúc Truyền, Vô Tình Công Tử Tưởng Tiếu Dân, Tế Thành đại hiệp Phan Tế Thành cùng chạy bay đến tòa dài trình diện với ban giám sát.
Thái dương đã hoàn toàn khuất dạng nơi trời tây. Mảnh trăng thu đã ló mình nơi phương đông.
Trăng tuy sáng, song trong cảnh nhá nhem giữa khoảng đêm liền ngày này chưa xóa tan vẻ mông lung khắp cảnh vật.
Xa xa còn vài đợt khói lam chiều, chưa tan biến hẳn vươn lên không gian.
Trăng dù sáng, cũng chẳng soi rõ đấu trường mà đây là một cuộc tài, cần phải nhìn từng đấu thủ theo dõi từng chiêu thức chứ chẳng phải là một cuộc thanh toán bắt nguồn từ ân oán tình thù nên phải dùng đến ánh sáng nhân tạo.
Do đó phải có đèn, và phải là loại đèn đặc biệt, có ánh sáng huy hoàng và không sợ gió dù là gió bão.
Trang chủ Vạn Trúc Sơn Trang đã nghĩ đến điều đó trước, nên đêm vừa xuống bọn tráng đinh đã mang đèn đến nơi, giăng mắc mọi nơi.
Sân trường sáng rực như ban ngày.
Đèn vừa sáng, quần hùng không hẹn mà đồng cùng hồi hộp. Bởi họ hồi hộp nên chẳng ai gây tiếng động, chừng như họ dồn nén đến cả hơi thở. Thật khó mà gặt hái được một nụ cười giữa rừng người trên đỉnh Thái Sơn đêm nay.
Quanh đài trường xa cũng như gần tìm chỗ đặt chân cũng hẳn khó khăn vô tưởng.
Trên đài, Đinh lão phu nhân với giọng từ hòa thốt:
- Trường Bạch Ngô Đông Lân và Thúc Thanh Phan Tế Thành gặp nhau trong vòng loại đầu. Già mong hai vị giữ đúng tinh thần thượng võ, lấy thật tài mà phân định hơn kém. Đừng dùng thủ đoạn mờ ám, và khi thủ thắng rồi tránh gây thương tổn cho bằng hữu!
Thế là đại hội bắt đầu với cuộc chiến giữa Ngô Đông Lân và Phan Tế Thành.
Giờ đây chẳng còn ai nghĩ đến Phương Bửu Ngọc nữa, chẳng còn ai cần biết chàng ở phương trời nào?
Không chàng, tự nhiên đại hội vẫn phải khai diễn đúng với sở ước của mọi người, đúng với kế hoạch của một người...
Phương Bửu Ngọc hiện giờ ở đâu?
Chàng có nằm vĩnh viễn nơi lòng huyệt do Vạn lão phu nhân đã đào sẵn trong khu rừng hoa tại Khoái Tụ Viện chăng?
Giờ đây, chàng đang ở chân núi.
Chàng cũng đến Thái Sơn như mọi người, nghĩa là chàng chưa chết.
X Chàng bồi hồi nơi chân núi, nhìn lên đỉnh phân vân...
Bước lên hai bước, ba bước rồi dừng lại, dừng lại rồi lại muốn trở xuống. Chàng bước xuống dốc do dự một chút, lại bước trở lên.
Chàng không dám lên đỉnh.
Chàng không còn một điểm dũng khí nào làm động cơ thúc đẩy chàng lên núi.
Y phục của chàng lam lũ quá, tóc chàng rối bồng lên, thần sắc tiều tụy phi thường.
Những vệt bùn tô điểm thêm cho phong độ của chàng càng xơ xác.
Đôi mắt cũng mất đi vẻ tinh anh ngày nào, giờ đây thì lờ đờ, thờ thẫn.
Chàng đến được nơi đây là chàng còn sống, chàng chẳng có việc gì.
Ngờ đâu chàng còn sống?
Thì ra trong lúc hoàng hôn, chàng đưa tiểu công chúa đến Thiên Hương Trà Lâm, sau đó gặp lại tiểu công chúa, được công chúa cho chàng uống chén trà có độc.
Uống xong chén trà, chàng biết ngay là có độc mà cũng quái lạ làm sao, uống xong chén trà chàng cảm thấy nội lực tăng cường, chàng vận dụng nội lực đó dồn chất độc xuống dưới đan điền, trong lúc khẩn cấp, chàng chẳng làm sao hóa giải độc tố, đành dồn nội lực đó làm bức rào ngăn chận chất độc phát tác.
Bởi nội lực còn dồn quanh đan điền, chàng không dám tán khai ra do đó chàng tưởng chừng là mình bị tán thất nội lực.
Dù tán thất hay không tán thất, chàng mất cả nội lực đó, trở thành bất lực, cho nên lúc nghinh chiến với Lãnh Băng Ngư, chàng hoàn toàn bất lực, sau đó nghinh chiến với Vạn lão phu nhân chàng cũng lâm vào trường hợp đó.
Nội lực dồn xuống độc tố bốc lên, thỉnh thoảng chàng nghe đau vô cùng.
Đến Khoái Tụ Viên, chàng cảm thấy nội lực của chàng như kết tinh lại, bao bọc độc tố.
Vì sự kết.tinh đó, chàng thấy mình bất lực hơn lúc nào hết.
Mãi sau khi cuộc đấu hờ với Vạn lão phu nhân, chàng bị bà ta dụ dẫn đến khu rừng hoa, dùng trượng điểm huyệt chàng quyết hạ sát chàng luôn. Ngờ đâu những nơi đầu trượng điểm vào, tuy là tử huyệt lại là những nơi kết tinh nội lực của chàng.
Đầu trượng điểm vào khối nội lực tan vỡ, bốc bừng lên, thoát đi.
Sức thoát đi rất mạnh đẩy đầu trượng bật trở lại, Vạn lão phu nhân phải bị chấn dội.
Nội lực còn mạnh tung luôn Phương Bửu Ngọc đến lỗ huyệt.
Qua một lúc, chàng tỉnh lại lúc đó độc tố đã phát tác mạnh, chàng nghe toàn thân nóng như đang nằm giữa lò lửa.
May thay cơn mưa to đổ xuống hóa giải nhiệt độ, nhờ thế chàng mới khỏe khoắn trong người.
Tuy nhiên chất độc vẫn còn trong người, chàng chưa cử động được phải nằm tại đó.
Nhờ thế chàng nghe được điều bí mật của Ngụy Bất Tham cũng như sự thỏa thuận giữa Lãnh Băng Ngư và người nào đó.
Mãi đến mấy hôm sau chất độc mới tiêu tan và chàng bắt đầu cử động được.
Nằm nơi lỗ huyệt, suốt mấy ngày đêm, thân vùi trong đất chỉ có cái mặt là được ló ra ngoài thở được, song thiếu cái ăn cái uống, chàng mệt lả người.
Chàng chờ đêm xuống mới ra khỏi lỗ huyệt. Cũng may quần hùng cũng kéo nhau đi Thái Sơn cả rồi, Khoái Tụ Viên vắng lặng như cảnh chết, chàng thoát đi dễ dàng.
Dĩ nhiên chàng đi đến Thái Sơn.
Sau mấy ngày khổ sở trong lỗ huyệt, chàng nguội lạnh tất cả sự đời. Đến Thái Sơn, chàng cũng chẳng biết tại sao chàng đến, bất quá do một tiềm thức nào đó, thúc đẩy chàng mà thôi chứ chẳng phải chàng định đến đó.
Bởi đến làm chi khi dũng khí tiêu tan?
Dọc đường chỉ khi nào cần cái ăn cái uống, chàng mới vào quán, mua chác còn ra thì chàng cứ lầm lũi đi.
Nơi chỗ chàng đi tới đi lui dưới chân núi, cảnh vật vô cùng tịch mịch.
Chàng bồi hồi một lúc bỗng nghe tiếng rên ư ư? đâu đây.
Chàng giật mình dừng chân đảo mắt nhìn quanh chợt thấy một bóng người trong bụi cỏ.
Người đó đang cựa quậy, đang rên, giọng rên nghe yếu quá.
Chừng như người đó đã thấy chàng trước khi chàng trông thấy y, nên cố cựa quậy, cố lết về phía chàng.
Đồng thời y gọi, tiếng gọi rất khẽ:
- Các ha..... nước ... cầu xin các ha.... cho miếng nước uống! ...
Giọng nói của con người có biến đổi ít nhiều khi quá khổ, quá đau, song Phương Bửu Ngọc nhận ra ngay người có thinh âm đó.
Chàng sững sờ.
Nhưng qua phút giây chấn động, chàng sôi giận buột miệng hỏi:
- Ngươi... ngươi là Ngụy...
Người đó cố ngẩng mặt nhìn lên, thoạt đầu không nhận ra chàng trong phong độ tiều tụy nhưng nhìn kỹ một phút, y mới nhận ra chàng.
Y kinh hãi hay mừng rỡ?
Điều đó chỉ có mỗi một mình y biết, và dù sao thì y cũng phải lộ vẻ mừng rỡ ra mặt kêu lên:
- Bửu Ngọc!.... Ngươi! ... mau mau lại đây!.... Cứu thúc thúc! Mau...
Phương Bửu Ngọc không kìm hãm nổi nguồn lòng, hét lên:
- Cứu ngươi? Ngươi nhẫn tâm hạ độc thủ sát hại Dương thất thúc, ngươi con toan sát hại luôn những vị thúc thúc kia, ngươi... ngươi... Ta hận không thể phân thây ngươi làm vạn đoạn. Cứu ngươi? Hừ!
Ngụy Bất Tham thun người lại như con cuốn chiếu.
Y thầm nghĩ, hành động của y vô cùng kỳ bí, tại sao Phương Bửu Ngọc lại biết được? Y sợ hãi phi thường, tưởng chừng y vừa gặp quỷ.
Y buột miệng hỏi:
Chương trước | Chương sau