Polly po-cket
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 142 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 28 - Phá vân chấn thiên bút

↓↓

- Thiếu trang chủ...

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lãnh Băng Ngư không quay lại nhìn bà, điềm nhiên thốt:


- Bà đã muốn xuất thủ thì còn chờ gì! Hoặc giả, bà nói thế là cốt hí lộng tại hạ chăng?


Y bật cười to tiếp:


- Cho bà biết bà không thể hí lộng tại hạ được đâu. Nếu bà không dám xuất thủ, tại hạ sẽ có cách làm cho bà phải xuất thủ!


Vạn lão phu nhân giật mình, suy nghĩ một lúc nữa.


Bỗng bà bật cười ha hả, thốt:


- Thiếu trang chủ khỏi phải dài dòng. Già sẽ xuất thủ, già xuất thủ gấp đây!


Bà hướng sang phía Phương Bửu Ngọc hừ một tiếng, tiếp:


- Tiểu tử! Già giáo huấn ngươi, ngươi chuẩn bị đi!


Phương Bửu Ngọc thở dài không đáp.


Vạn lão phu nhân bật cười khanh khách:


- Ngươi không là địch thủ của già! Không đâu! Ngươi nên đầu hàng đi, tránh cái nhục bại trước mặt quần hùng!


Chống chiếc trượng xuống đất, bà nện đầu trượng từng tiếng một.


Mỗi một tiếng trượng nện đất, là mỗi một bước tới bà đến gần Phương Bửu Ngọc từ từ.


Nhưng bước tới mấy bước, bà vụt phóng cổ lên, uốn cong mình lại, tay ôm bụng, kêu to:


- Đau! Đau quá! Tại sao bỗng dưng lại đau bụng muốn chết được thế này!


Lãnh Băng Ngư hét to:


- Đau bụng cũng cứ đánh!


Vạn lão phu nhân vừa rên vừa thốt:


- Đánh, tự nhiên là phải đánh rồi. Ai trốn tránh cái việc đó đâu?


Song ít nhất cũng để cho ta đi đại tiện chứ? Nếu không thì ta vung tưới ra đây rồi làm sao? Các người là nam nhân, bạ đâu phẹt ra đấy cũng xong, chứ ta là nữ nhân, dù già, cũng là nữ nhân, làm như các ngươi trông sao được?


Rồi một tay bà giữ cạp quần, tay kia chống chiếc trượng, miệng rên hừ hừ, bước đi khó khăn vô cùng.


Chừng như nếu bà bước dài, bước nhanh một chút là bao nhiêu vật dồn ứ trong bụng sẽ tuông ra như thác đổ.


Quần hùng vừa lắc đầu vừa cười. Những người đứng trên hướng bà sắp đi ngang, đều tạt ra hai bên, nhường lối.


Cũng có người đã đưa tay bịt mũi dù bà chưa phun tưới ra quần.


Lãnh Băng Ngư lại quát to:


- Bà định chuồn đấy à? Bà chuồn đâu tại hạ cũng theo đấy, nhất định chẳng để bà lẻn mất!


Vạn lão phu nhân, tay ôm bụng, tay chống trượng, miệng rên hừ hừ, thốt qua tiếng rên:


- Trốn? Trốn đi đâu? Tội gì phải trốn?


Bà cao giọng gọi Phương Bửu Ngọc:


- Đứng đó, chờ ta trở lại, tiểu tử nghe ta nói chứ? Ta đi một chút, sẽ trở lại giáo huấn ngươi!


Thoáng mắt bà đã chìm trong đám đông rồi mất dạng.


Lãnh Băng Ngư thừa hiểu, đã đi rồi là bà ta chẳng hề trở lại. Biết vậy, song y chẳng làm gì được bởi chẳng lẽ chạy theo nắm quần bà ta lôi lại, nếu bà ta phẹt ra thì còn thích thú gì?


Y dậm chân mắng:


- Mụ già vô sỉ thật! Bất cứ việc gì cũng làm được, đê tiện, bại hoại, cũng là được như thường! Đúng là một kẻ dày mặt dạn mày. Mẹ như thế chả trách con cũng mất cả nhân phẩm!


Phương Bửu Ngọc thở phào.


Quần hùng lại một phen thất vọng.


Cuộc chiến được tạm đình, gần như hủy bỏ, bọn người hiểu chuyện còn chờ xem gì nữa? Họ lần lượt kéo nhau đi nơi khác.


- OOo - Vạn lão phu nhân rời cục trường, đi thẳng đến hòn giả sơn vòng ra phía hậu.


Bà rùn người xuống nhìn ra bốn phía, miệng không ngừng thổi phì phì, thoát bớt hơi dồn chứa qua lúc khẩn trương vừa rồi.


Bà ngồi đó lâu lắm, nhận ra chẳng có ai đuổi theo, bà điểm nhẹ nụ cười lẩm nhẩm:


- Ngươi tưởng chỉ có mỗi một mình ngươi là gian hoạt nhất đời sao?


Hà hà! Già này đâu phải dễ gạt? Ngươi muốn già xuất thủ? Còn lâu lắm tiểu tử ơi!


Bỗng từ trong bóng tối có tiếng cười vang lên:


- Gừng càng già càng cay! Bà luôn có cơ trí hơn người! Đáng khen đó! Quả thật là một tay thâm độc!


Vạn lão phu nhân giựt mình suýt nhảy dựng lên. Rồi bà đứng lên, phóng cổ nhìn, lại ngồi xuống, đoạn cao giọng mắng:


- Kẻ nào hèn hạ thế? Dám rình xem già này phóng uế à?


Người trong bóng tối lại cười vang, rồi tiếp:


- Lão phu nhân muốn phóng uế tại sao không cởi quần? Chẳng lẽ định phóng uế ngay trong quần như vậy, rồi còn mang cái xác thúi đi đâu được? Hơn nữa tôi là nữ nhân, có nhìn nữ nhân phóng uế cũng chẳng đố kỵ chi mà!


Đúng là âm thinh nữ nhân, âm thinh trong trẻo, chứng tỏ nữ nhân còn nhỏ tuổi.


Vạn lão phu nhân thun người nhỏ hơn một chút, mở to đôi mắt hơn một chút hỏi:


- Ngươi là ai? Ngươi nhìn ta đại tiện là có ý tứ gì?


Người trong bóng tối cười nhẹ:


- Bà nhìn đây, xem tôi là ai!


Người đó vận áo xanh, đội mũ nhỏ, thốt xong bước ra.


Bước đi của người đó hết sức nhẹ nhàng, chẳng gây một tiếng động khẽ, kẻ có thuật khinh công cao tuyệt cũng không bước nhẹ hơn!


Vạn lão phu nhân bối rối:


- Ngươi... ngươi là... nam hay nữ?


Chương trước | Chương sau

↑↑
Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Anh hùng Vô lệ - Cổ Long

Giới thiệu: Giọng ca của ca nữ, điệu múa của vũ giả, kiếm của kiếm khách, bút

11-07-2016 20 chương
Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Tên truyện: Em Là Cô Ấy Thứ HaiTác giả: KemThể loại: Truyện TeenTình trạng: Hoàn

26-07-2016 24 chương
Người thứ 3

Người thứ 3

Mai Anh không đến sân bóng. Duy về, vô định. Bước chân qua con đường đến nhà Mai Anh

01-07-2016
Dòng sông và nỗi nhớ

Dòng sông và nỗi nhớ

Nói là sông chứ thực ra nó chỉ là dòng suối nhỏ với tên gọi là suối Đu. Suối Đu

24-06-2016
Mẹ và vợ

Mẹ và vợ

Con dâu nói : "Nấu nhạt tý bà lại chê nhạt nhẻo, giờ nấu mặn chút bà lại bảo

30-06-2016
Sao anh không nói yêu em?

Sao anh không nói yêu em?

Anh khờ lắm! Tại sao trước kia anh không nói yêu em? *** Một tháng kể từ ngày gã lên

29-06-2016
Họa sĩ

Họa sĩ

Viết cho Ba. Người mà con chưa có cơ hội gọi. Viết cho một người bạn. Mong bạn và

27-06-2016