Old school Easter eggs.
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 26 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 28 - Phá vân chấn thiên bút

↓↓

Trong khi Phương Bửu Ngọc và người trong già sơn đối đáp thì Lãnh Băng Ngư đã xuất phát chiêu thứ tám rồi.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Dương Bất Nộ vẫn cố gắng vung đao lên nghinh đón.


Y biết rõ thanh đao không thể ngăn chận được chiếc bút, y chẳng còn một điểm khí lực. trái lại Lãnh Băng Ngư càng phút càng hùng dũng. Biết, song vẫn phải đưa đao lên nghinh đón bởi chẳng còn cách nào khác hơn, trừ ra y chấp nhận cái chết.


Thà chết cứ vung đao đón đỡ, có chết cũng nhẹ nhành tâm trí, chứ sống đỡ đó mà hứng trọn chiếc bút thì oan uổng biết bao? Vô dụng biết bao?


Bút ngời lên, đao bay ra, bỗng nhiên bút ngừng. Bất quá, Phá Vân Chấn Thiến bút và Quỷ đầu đao vừa phớt vào nhau, mường tượng song phương khắc nhẹ vũ khí để làm thân!


Chiết bút tuy ngừng lại, không lui về mà cũng chẳng giáng xuống, song thanh Quỷ đầu đao cũng bất động luôn, dù Dương Bất Nộ có muốn rút về cũng chẳng rút được.


Bởi thanh đao dính liền với chiếc bút, như có một sức hút mạnh gắn chặt đôi vũ khí vào nhau.


Dương Bất Nộ có cố gắng giật thanh đao về chăng?


Y đã biết rõ sự tình như thế nào rồi. Giả như lúc đó, y cố gắng giật thanh đao về, Lãnh Băng Ngư chỉ cần gặt tay nhẹ một chút là thanh đao thoát khỏi tay y.


Đao vuột tay, là y bại! Bằng mọi cách y không thể để đao vuột tay, ít nhất được phút giây nào hay phút giây ấy.


Những người có con mắt am tường vũ thuật đều cầm chắc Dương Bất Nộ phải bại.


Bất quá, sự thất bại đó chưa được tuyên bố lên bằng cái gặt tay của Lãnh Băng Ngư.


Lãnh Băng Ngư có thể gặt tay để tuyên bố cái bại của Dương Bất Nộ bất cứ phút giây nào, tùy cái hứng của họ Lãnh.


Song phương ở trong tư thế bất động một lúc.


Tư thế bất động càng kéo dài, Dương Bất Nộ càng kiệt lực bởi nào phải chỉ cầm cự như vậy một cách ung dung nhàn hạ đâu?


Muốn duy trì tư thế đó, y phải vận dụng công lực liên tục như vậy, liệu chi trì được bao thời gian nữa?


Lãnh Băng Ngư lộ vẻ cao ngạo ra mặt.


Y lạnh lùng bảo:


- Dương Bất Nộ! Muốn cho ta không tuyên bố cái bại của ngươi trước quần hùng, thì ngươi phải tuyên bố lên rằng Phương Bửu Ngọc là một gã man trá, lừa gạt, Vạn Tử Lương là một tay khinh đời ngạo thế, xem quần hùng trong thiên hạ chẳng ra gì, họ Vạn chỉ là một kẻ vô tài, chỉ thừa cơ hội mà mua danh, và cái danh của họ Vạn chỉ là một hư danh! Cứ tuyên bố như vậy đi ta hứa sẽ bảo toàn danh dự của chính ngươi!


Dương Bất Nộ cắn răng, gượng chi trì, song y càng gượng, thân hình y càng rung, thân hình rung thì tay cũng rung, thanh đao cũng rung theo, thanh đao chạm lách vào thân bút, tiếng chạm liên tục tạo thành một tràng lục lạc vang nhỏ nhưng đều đều.


Tại cục trường, tiếng lạch cạch vang đều, tại khu rừng Phương Bửu Ngọc cũng rung đều.


Khi con người rung, tiếng nói cũng rung theo, chàng đáp qua giọng rung rung:


- Ngươi... ta biết... ngươi là người trong Ngũ Hành Ma Cung, ta biết các ngươi phóng thích ta bởi đã cho người làm tán thất võ công của ta, để cho ta bất lực chứng kiến cảnh này, cho ta thống khổ. Ta biết, rồi còn nhiều cảnh tương tự sẽ diễn ra, ta sẽ chứng kiến, ta sẽ thống khổ như hôm nay!


Người trong giả sơn bật cười khanh khách:


- Phải đó, Phương Bửu Ngọc! Thế là ngươi đã hiểu rồi! Từ nay giang hồ tuy rộng, song ngươi chẳng có đường đi. Ngươi nên quay đầu trở lại cái nơi cần trở lại. Cái nơi trở lại cho ngươi đó dĩ nhiên không phải là trên giang hồ rồi. Cái nơi đó là Ngũ Hành Ma Cung, bởi chỉ có Ngũ Hành Ma Cung mới hoan nghinh ngươi trở về thôi còn giang hồ chẳng bao giờ chấp nhận cho ngươi có một chổ đứng nữa, vĩnh viễn chẳng chấp nhận như thế. Chắc ngươi cũng thừa hiểu trong thiên hạ, chẳng còn một người nào dám tin tưởng nơi ngươi, trừ trong Ngũ Hành Ma Cung là dám tin tưởng nơi ngươi để dành cho ngươi một chỗ dung thân đếm chuỗi ngày tàn.


Phương Bửu Ngọc cắn chặt hai hàm răng, nắm chặt hai tay không đáp.


Người trong giả sơn tiếp nối với giọng lạnh lùng:


- Sao ngươi chẳng đáp? Ngươi chẳng còn can đảm nhận một sự thật phũ phàng như thế sao Phương Bửu Ngọc?


Phương Bửu Ngọc cắn răng mạnh hơn, nắm tay chặt hơn, giả sử lúc đó, nếu chàng há miệng ra, lỏng ngón tay ra, bao nhiêu nghị lực còn lại sẽ bốc thành khói bay đi, chàng sẽ ngã nhào, ngã để vĩnh viễn chẳng còn ngóc đầu dậy nổi.


Xa xa, tại cục trường, Lãnh Băng Ngư lạnh giọng gọi Dương Bất Nộ:


- Bây giờ, ngươi đã hiểu rồi chứ? Nếu chưa hiểu, nên cố mà hiểu.


Sanh mạng ngươi, thanh danh ngươi hiện ở trong bàn tay ta, tùy thời tùy khắc tùy hứng, ta cho ngươi trường tồn hoặc ta cho ngươi yểu vong.


Thiết tưởng, ngươi nên suy nghĩ kỹ, nghĩ rồi hãy đáp lời ta!


Dương Bất Nộ lại cắn răng, từng thớ thịt của y giật giật, dù đứng xa xa ngoài trượng cũng trông thấy rõ.


Phương Bửu Ngọc cũng thấy rõ người quan chiến quanh cục trường, chẳng những chàng thấy bằng mắt, chàng còn thấy bằng ý tưởng.


Mắt chỉ thấy thịt giật, tay rung, đao rung, ý tưởng thấy cả tâm thần của Dương Bất Nộ rung rung.


Chàng thừa hiểu, dù võ công tán thất không cùng người giao đấu được, song nếu chàng xuất hiện, Lãnh Băng Ngư sẽ thu hồi cán bút về, để đối phó với chàng.


Và như vậy là Dương Bất Nộ thoát nạn.


Dương Bất Nộ vì chàng, tại sao chàng không thể vì Dương Bất Nộ chứ?


Hy sinh! Tự nhiên, chàng phải hy sinh! Hy sinh để đáp lại sự hy sinh của người. Thiếu sự đáp lại đó, con người không còn là người nữa.


Chàng bước tới, từ từ bước tới, bước chân chắc chắn không còn do dự.


Quần hùng trong Khoái tụ viện đông như rừng như biển. Quần hùng kéo xe đến, xem cuộc chiến, càng lúc càng đông.


Người càng đông, cảnh càng vắng lặng, cái im lặng dây chuyền ngăn chận một người gây náo động trong khi ngăn người giữ sự yên tịnh.


Bất quá cục trường chỉ vang lên những hơi thở, mà những hơi thở đó rất nhẹ nhàng, bởi chừng như mọi người đều nín thở theo dõi cuộc tương trí của song phương.


Bầu không khí đó sẽ vỡ tan cũng như sự im lặng sẽ vỡ tan, nếu cán bút hoặc thanh đao nhít động.


Bỗng, một giọng nói rõ ràng, từ trong biển người vang lên rõ từng tiếng, giọng nói không lớn lắm nhưng vang lên giữa cảnh im lặng trầm trầm dù xa cũng nghe như gần:


- Phương Bửu Ngọc có mặt tại đây rồi, xin Lãnh thiếu trang chủ dừng tay!


Dừng tay có nghĩa là thu về, cuộc đấu bãi cuộc với Dương Bất Nộ.


Mọi người sửng sốt như từ cung trời rơi xuống trần gian.


Cơn sửng sốt không kéo dài bao lâu, quanh cục trường, tiếng ồn ào bắt đầu nổi dậy, thoạt đầu nhỏ, dần dần to cuối cùng là những tiếng tranh luận ầm ầm, có người lại gọi to lên.


Rồi quần hùng quan chiến tự động dạt qua hai bên bày một lối trống, từ ngoài dẫn thẳng vào trung tâm cục diện.


Một thiếu niên, vận áo nhẹ từ từ bước qua những đợt sóng người.


Thiếu niên đi qua, phải có cái tâm chai lỳ mới dám hứng chịu tất cả miệt khinh, phải có thái độ thản nhiên mới dửng dưng trước những con mắt hiếu kỳ.


Thiếu niên đi qua giữa biển người, như đi giữa bãi tha ma, chẳng nhìn ai, chẳng thấy ai.


Chẳng rõ vị cao thủ nào trong đám đông buột miệng kêu lớn:


- Đúng rồi! Chính là Phương Bửu Ngọc!


Lãnh Băng Ngư thoáng biến sắc mặt.


Tuy nhiên y chưa rút tay về.


Bỗng y hú một tiếng dài, nhún chân tung bổng người lên không, lộn mình một vòng đáp xuống ngoài xa bãi chiến.


Một tiếng keng vang lên liền theo đó, thanh đao của Dương Bất Nộ vuột tay rơi xuống đất.


Đồng thời, Dương Bất Nộ đảo đảo người một chút, đoạn ngã nhào.


Y ngã xuống, mặt hướng về phía Phương Bửu Ngọc đang đi tới, toàn thân bất động, nhưng ánh mắt chớp liền, trong ánh mắt ngời lên một vẻ kỳ dị, chẳng rõ y hân hoan hay phẫn nộ trước sự xuất hiện của chàng.


Ánh mắt của y bị ngăn chận do một bóng người. Lãnh Băng Ngư khoa chiếc Phá Vân Chấn Thiên bút một vòng, ngân quang chớp sáng, y đã đến trước mặt Phương Bửu Ngọc.


Diện đối diện song phương nhìn nhau chẳng ai nói với ai một tiếng nào.


Họ tương trì bằng ánh mắt, mắt họ không chớp mà cũng chẳng di chuyển sang hướng khác.


Lâu lắm, Lãnh Băng Ngư nhếch môi điểm một nụ cười, thốt:


- Thì ra Phương Bửu Ngọc có cái hình dáng như thế này! Lãnh Băng Ngư tôi cứ tưởng là một con người từng nổi tiếng là man trá, là lừa gạt phải có chỗ khác thường.


Phương Bửu Ngọc cười nhẹ:


- Không tìm thấy cái khác thường như đã tưởng, các hạ thất vọng chăng?


Lãnh Băng Ngư bật cười cuồng dại:


- Phải đó! Đương nhiên phải thất vọng! Mà lại thất vọng nhiều!


Phương Bửu Ngọc mỉm cười:


- Các hạ thất vọng nhiều đến đâu cũng chẳng bằng tại hạ. Cái người thất vọng nhiều hơn hết, trong hai chúng ta phải là tại hạ!


Lãnh Băng Ngư ngưng bặt tiếng cười:


- Tại sao lại thất vọng?


Phương Bửu Ngọc điềm nhiên:


- Tại hạ có ấn tượng, là vị thiếu trang chủ họ Lãnh của Liên Thiên sơn trang, phải đúng bậc anh hùng hảo hán, ngờ đâu chỉ là một người thừa cơ hội mà tạo oai phong, lợi dụng tình thế để chiếm ưu thế! Các hạ xuất hiện rất đúng lúc, cái lúc đối tượng lâm nguy, nhờ cái nguy của đối tượng, chiếm tiên cơ, hạ thủ đoạn! Khéo lắm đó, vị thiếu trang chủ họ Lãnh của Liên Thiên sơn trang! Đáng phục lắm đó!


Lãnh Băng Ngư biến sắc mặt xanh dờn, niềm phẫn nộ bốc lên tột độ:


- Ngươi là một tên man trá, lừa đời, dối thế, gạt người, ngươi có tư cách chi, buông lời miệt thị ta? Giả như ta chẳng dùng biện pháp đó thì làm sao ta móc được ngươi từ trong chỗ tối ra ngoài ánh sáng?


Phương Bửu Ngọc bình tĩnh hỏi:


- Bây giờ tại hạ đến đây rồi, các hạ muốn sao?


Lãnh Băng Ngư cười lớn:


- Ta muốn sao hẳn ngươi đã hiểu, còn vờ hỏi làm chi chứ?


Phương Bửu Ngọc nhếch môi điểm phớt một nụ cười:


- Thế à? Xin mời!


Chàng vòng tay lùi lại nửa bước, miệng vẫn giữ nụ cười, đứng thẳng người chờ.


Chàng đã nhất định hy sinh, tự nhiên chàng trầm tĩnh, gương mặt an tường phi thường.


Chàng có ngu xuẩn gì mà chẳng hiểu là không thể chống cự với Lãnh Băng Ngư? Đừng nói chi với toàn công lực, y chỉ đưa tay xô nhẹ thôi, chàng cũng phải ngã rồi.


Dù cho ai cũng thế, chẳng phải riêng chàng, khi cầm chắc phải chết thì chẳng còn lợi ích gì nữa cả.


Chàng nhận thấy, chết mà danh dự còn danh dự của chàng, của Vạn Tử Lương, của bảy vị thúc bá còn thì nên chết lắm chứ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Ba là mùa xuân

Ba là mùa xuân

Càng lớn càng nhận ra Tết không phải là ngày hội của trẻ con mà là những khoảnh

23-06-2016
Có một loài hoa trắng

Có một loài hoa trắng

Mọi chuyện đến quá nhanh khiến tôi khó xử, tôi không biết mình có đủ dũng khí để

26-06-2016
Khi em bé ra đời

Khi em bé ra đời

"Thiên thần của con sẽ hát cho con nghe và sẽ cười với con suốt cả ngày. Con sẽ cảm

01-07-2016
Tình khúc mùa hè

Tình khúc mùa hè

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Bạn là

27-06-2016
Em sẽ đợi anh về

Em sẽ đợi anh về

"Em biết, giờ này ở đất nước xa xôi ấy có một chàng trai cũng ngồi nhâm nhi ly cà

29-06-2016
Đánh đổi

Đánh đổi

Anh dùng chú chó nhỏ màu trắng đổi lấy nụ cười của cô. Còn cô dùng cả một đời

24-06-2016
Tuổi thơ tôi

Tuổi thơ tôi

Tuổi thơ tôi là thế đấy! Thèm lắm được một lần quay trở lại tuổi

29-06-2016
Vàng mai

Vàng mai

Người ta đang bán mùa xuân. Người ta đang mua mùa xuân. Người ta trao nhau mùa xuân. Tôi

29-06-2016