Khách giang hồ còn ai không biết bà ấy?
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Gặp bà, ai ai cũng nghe điện lạnh chạy khắp mình.
Phan Tế Thành thấy bà ta xuất hiện, toan tìm nơi ẩn tránh, song muộn mất rồi.
Bắt buộc y phải cúi đầu cung kính đáp:
- Vạn lão phu nhân bình an chứ?
Phải, với chiếc tượng dài phi thường đó với chiếc áo hơn mười lăm túi đó, lão phụ không còn là người xa lạ đối với hào kiệt bốn phương.
Bà đã dừng chân lại, bà thở mạnh không phải thở vì mệt mà vì uất khí nhăn chận nơi yết hầu.
Bà gật đầu:
- Phải! Bình an! Ta bình an lắm!
Bà hừ một tiếng, tiếp nối với giọng hằn hộc:
- Ta già rồi! Ta vô dụng lắm rồi! Đi chẳng được bao nhiêu đường cũng mệt, mệt đến đỗi phải thở dốc.
Bà thở vì mệt?
Có thể bà ta muốn che dấu cái gì, hoặc giả muốn giải thích cho Phan Tế Thành đừng nghi ngờ sự thở dốc của bà có một nguyên nhân khác hơn mệt nhọc.
Bà nhìn Phan Tế Thành hỏi:
- Còn ngươi? Hẳn có phát tài chứ? Ta xem khí sắc của ngươi hồng hào lắm kia mà?
Phan Tế Thành cười vuốt:
- Mấy năm gần đây, lão phu nhân không thường xuất hiện trên giang hồ, tiểu điệt vô cùng tưởng nhớ. Không ngờ qua một thời gian dài, lão phu nhân vẫn còn phương kiện như ngày nào. Thật đáng mừng biết bao! Tiểu điệt cao hứng quá!
Vạn lão phu nhân cắn bể hạt hạnh đào nghe một tiếng cốc rồi bật cười khanh khách:
- Ngươi oang oang cái miệng bảo rằng nhớ đến ta nhưng trong thâm tâm, ngươi lại hận ta, ngươi thầm ước mong ta đừng bao giờ tái hiện trên giang hồ, ta vĩnh viễn ẩn náu tận rừng sâu, núi vắng, ngươi nói rằng ngươi cao hứng nhưng ngươi lại bất mãn, ngươi tự Oán trách số kiếp không may đưa đẩy chi cho ngươi gặp lại một mụ già mà từ lâu ngươi khoan khoái không còn chạm mặt trên khắp nẻo đường trần? Hỡi con người trẻ tuổi kia, sao ngươi lại dối trá với ta?
Bà nói đúng tâm lý Phan Tế Thành, song làm gì y dám thừa nhận là bà nói đúng?
Y hàm hồ thốt mấy tiếng, khoa? lấp sự tình, đoạn chuyển hướng câu chuyện sang đề khác:
- Có lẽ lão phu nhân đã nhận ra lão già đó là ai? Nếu không thì làm gì lão phu nhân lại đuổi theo như vậy?
Vạn lão phu nhân lạnh lùng:
- Không thấy lão ấy, thì nhận ra làm sao được? Tuy nhiên, ta thừa hiểu lão là ai!
Phan Tế Thành chớp mắt:
- Lão phu nhân có thể cho tiểu điệt biết chăng?
Vạn lão phu nhân đáp:
- Chắc ngươi cũng nghe Tử Y Hầu có một người sư huynh chứ? Sáu mươi năm trước đây, có một lão già đưa Phương Bửu Ngọc đi đến một nơi bí mật, lão già đó chính là lão này vậy.
Phan Tế Thành trố mắt:
- Châu lão gia?
Vạn lão phu nhân mỉm cười:
- Khá lắm đó, tiểu tử! Ngươi nói đúng. Châu Phương chính là Châu Phương đó. Nhưng, trên đời này còn ai biết được Châu Phương thực sự là ai? Chỉ có quỷ mới biết được tên thật của lão ta!
Phan Tế Thành thở dài:
- Lão phu nhân ngày xưa từng biết mặt Châu lão gia chứ?
Vạn lão phu nhân lắc đầu:
- Mãi đến hôm nay mới thoáng thấy lão ấy!
Phan Tế Thành thở dài:
- Sáu năm trước trên lầu Hoàng Hạc, tiểu điệt may mắn thấy lão một lần. Dung mạo âm thinh của Châu lão gia, đến ngày nay, tiểu điệt cảm thấy như phảng phất trước mắt, văng vẳng bên tai...
Vạn lão phu nhân trố mắt:
- Thế ra, lão già vừa rồi chẳng phải là Châu Phương?
Phan Tế Thành đáp:
- Vị lão trượng đó, tuy tỏ ra thông đạt thế tình, tuy có tác phong một bậc cao nhân du hí phong trần, tiêu dao ngày tháng, nhưng tiểu điệt dám đoán định là chẳng phải Châu lão gia.
Vạn lão phu nhân giật mình, trầm ngâm một lúc lâu rồi lẩm nhẩm:
- Lão chẳng phải là Châu Phương?... Lão là ai?... Tại sao ta chẳng hề nghe ai nói đến lão? Từ lúc nào trên giang hồ xuất hiện cái quái vật đó?
Bỗng hai kỵ sĩ lướt ngựa tới nơi. Kỵ sĩ có vẻ hoang mang, hấp tấp phi thường.
Kỵ sĩ không nhìn đến những nhân vật bên đường, cứ giục ngựa chạy đi.
Vừa lướt qua, một người vừa gọi người kia:
- Ngươi biết không?... Lạ thật! Bảy vị đại đệ tử!.... Vạn Tử Lương...
Họ, chính họ! Rất tiếc...
Quần hùng chỉ nghe hàm hồ như thế, phần họ lướt qua quá nhanh, phần vó ngựa nện rầm rập, át cả âm thinh của họ, nên câu nói không rõ ràng lắm.
Đôi ngựa chạy khá xa rồi.
Vạn lão phu nhân bật cười lạnh, hất một đầu gậy lên.
Từ nơi đầu gậy, một đường dây màu đỏ, dĩ nhiên phải dài bay vút ra đầu dây bay tới đầu kỵ sĩ bên tả.
Đường dây bay ra, tuy có rít gió, song nhẹ nhàng, gia dĩ vó ngựa kêu to, át cả tiếng gió của đường dây, kỵ sĩ lại không đề phòng, tự nhiên y bị phải đường dây chạm vào mình.
Y vừa rú lên một tiếng, đường dây đã quấn quanh cổ y rồi. Đồng thời y ghì cương con ngựa đứng lại.
Vạn lão phu nhân khẽ giật tay, kỵ sĩ ngã xuống đường ngay.
Vạn lão phu nhân bật cười khanh khách:
- Tiểu tử vô lễ quá thấy già không chịu xuống ngựa!....
Sự việc diễn tiến quá nhanh, kỵ sĩ kia chừng như chưa hay biết gì cả, cứ rong ngựa tiến tới.
Nhưng con ngựa đã nhảy dựng lên, cùng một lúc y cũng rú lên một tiếng, chân đạp mạnh vào bàn đạp lấy đà vút thân hình lên không, bàn tay hạ thấp xuống, chụp nhanh một vũ khí, ánh thép xẹt tới, vật trong tay y lao đúng vào huyệt tướng đài của lão phu nhân.
Đánh ra chiêu đó, kỵ sĩ chứng tỏ mình có một tài nghệ phi phàm, bởi chỉ có những người tự tin tột độ mới dám khởi thế công vào những hồi bất cập mà thế công lại mãnh liệt lợi hại phi thường.
Nhưng y gặp phải Vạn lão phu nhân.
Nếu tay nào, ở vị trí của lão phu nhân hẳn khó tránh được thế công độc ác đó.
Và có thể là nếu kỵ sĩ nhận ra kịp người mà y tấn công chính là mụ già họ Vạn có chiếc áo nhiều túi nhất trần đời, hẳn y cũng chưa xuất thủ.
Vạn lão phu nhân không dám khinh thường cho nên bà không nghênh đón thế công của kỵ sĩ.
Bà rùn người thấp xuống nhường cho vũ khí trượt qua.
Thế công đã tròn, kỵ sĩ hiện rõ trước mắt mọi người.
Người đó vận y phục chẹt, màu đen, lưng thon, vai nhỏ, vũ khí nơi tay có hình thức Ngô Câu kiếm, mà cũng giống cán bút của tiên tử. Loại vũ khí đó rất hiếm thấy trên giang hồ.
Quần hùng thấy loại vũ khí kỳ lạ cùng kêu khẽ một tiếng.
Họ không thường thấy loại vũ khí đó, song họ thường nghe nói đến.
Vũ khí đã lạ, hình thức hẳn cũng phải lạ về cách sử dụng và dĩ nhiên phải lạ về công hiệu.
Họ còn biết lịch sử của người sáng chế ra loại vũ khí đó, một người vừa ngụy dị, vừa lạnh lùng, vừa cao ngạo, có vũ công tuyệt cao.
Nhưng những sự kiện đó thuộc về dĩ vãng...
Quần hùng hiểu rõ, vũ khí đó là một trong mười ba loại ngoại môn vũ khí chiếm ngôi vị thứ hai có cái tên là Phá Vân Chấn Thiên Bút.
Và chủ nhân vũ khí,không ai khác hơn là vị thiếu chủ Liên Thiên sơn trang trên đỉnh Hội Nhạn Phong, thuộc vùng Hành Sơn.
Chủ nhân có ngoại hiệu là Thiên Thượng Phi Hoa, họ Lãnh, tên Băng Ngư.
Chương trước | Chương sau