Ring ring
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 41 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 27 - Ma hỏa luyện tâm kiếm

↓↓

Chỉ có mớ tóc bạc rối bồng, bỏ loã xõa phủ lên chiếc gối.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tiểu công chúa ngồi bên cạnh giường, đầu cúi xuống. Thân hình nàng bất động, song lệ thắm cứ tuôn tràn, gương mặt của nàng biến đổi lạ thường.


Gầm đầu bên cạnh giường, tiểu công chúa không nhúc nhích nhưng chắc chắn là tâm tư nàng đang bị một cơn bão quét ngang. Nàng bất động như một vầng mây nổi, vì mây xa nên trông như ngừng song ở gần thì phải thấy mây bay vùn vụt.


Nàng ngồi bất động nhưng là cái bất động kềm hãm, cái bất động đang chuyển mình.


Hỏa Ma Thần từ bên ngoài bước vào, đặt mình trên chiếc ghế đặt cạnh giường, thở dài mấy tiếng thốt:


- Trên đời này sao có kẻ lòng cứng hơn kim cương? Cái gã Phương...


Lão nhân trên giường chận lời:


- Đừng nói nữa. Ngươi và hắn nói gì, ta ở cách vách đều nghe rõ, ta nghe hắn đối đáp cảm thấy hứng thú phi thường!


Giọng nói khàn khàn, bởi giọng già là phải khàn khàn, chẳng nhiều thì ít, giọng nói từ từ, không gấp, không hưỡn, không cao mà cũng không thấp, song hàm chứa một lực lượng bất phàm, một lực lượng mà trên đời này chẳng có một oai khí nào khống chế nổi.


Trong giọng nói đó, qua cái lực lượng hàm chứa đó, người nghe phải thấy rõ người phát thoại đã chịu quá nhiều ma chiết, và những ma chiếc đó đã đào luyện cho lão một kiên nhẫn như siêu nhiên, thiết tưởng trước con mắt của lão nhân, chẳng có gì làm cho lão quái dị, hãi hùng đến độ mất trầm tịnh.


Hỏa Ma Thần cau mày:


- Hứng thú? Phương Bửu Ngọc rất giống một ngốc tử khi hắn giả ngu, song lúc hắn linh hoạt lên thì lại giống một con độc xà, con độc xà ma quái, đập không chết,chém không đứt, chụp không trúng. Trời! Đối thoại với mẫu người như thế, mà cho là hứng thú?


Lão nhân hừ một tiếng:


- Nếu chẳng có một mẫu người như vậy, thì ai đâu sẽ thi hành công tác chúng ta chứ?


Hỏa Ma Thần gật đầu:


- Đúng vậy!.... Nhưng cái thủ đoạn của ta cầm như không công hiệu mặc dù ta tận dụng cơ trí! Hắn chẳng bao giờ nói thừa một tiếng hoặc thiếu một lời, hắn đối đáp vừa vặn, để cho ta bị lỗi! Giết hắn dễ như trò trẻ, làm cho hắn khuất phục khó như lên trời. Cái khổ của chúng ta là không thể giết hắn, cái khó đó làm cho ta thêm hận. Không giết hắn thì dễ thường để cho hắn sống đó rồi dập đầu van cầu hắn sao?


Lão nhân vẫn quay mặt vào vách, hừ một tiếng:


- Ai bảo ngươi van cầu hắn?


Hỏa Ma Thần chớp mắt:


- Không van cầu hắn thì chúng ta phải làm sao?


Lão nhân buông gọn:


- Phóng thích hắn!


Hỏa Ma Thần giật mình, nhớm lên một chút rồi ngồi trở lại:


- Ngươi bảo phóng thích hắn?


Lão nhân lạnh lùng:


- Tự nhiên. Phóng thích hắn là chúng ta thực hiện một mưu kế tuyệt diệu!


Hỏa Ma Thần thở ra:


- Hao phí bao nhiêu tâm lực mới đưa hắn đến tận chốn này được, rồi bây giờ phóng thích hắn! Thì cái phần tâm lực kia tiêu hao để làm gì, tiêu hao để nhận một sự đầu hàng, tiêu hao để ôm hận? Phóng thích hắn, có khác nào đưa cọp về non, đẩy rồng ra biển? Ngươi bảo ta làm một kẻ điên trước mắt hắn à?


Lão nhân bĩu môi:


- Muốn chiến thắng mẫu người đó chúng ta cần phải điên. Có điên mới làm cho hắn hoang mang, dù hắn thông minh đến đâu cũng không thể dự đoán hành động của kẻ điên. Đem thông minh chọi với thông minh, là điên đấy, đem cái điên chọi với thông minh mới thật sự thông minh đấy! Ngươi có thấu triệt cái đạo lý đó chăng? Trên đời, nếu cứ áp dụng một công thức thông thường thì làm sao ngươi ứng phó với mọi biến chuyển qua muôn mặt?


Lão dừng lại một chút, rồi tiếp:


- Cứ cái tình hình hôm nay, ngươi đã để cho hắn nắm tiên cơ rồi, hắn ở trong cái thế chủ động mất rồi. Thì chẳng có gì hòng phá hỏng cái tiên cơ đó, cho hắn không lợi dụng tư thế chủ động mà quật lại chúng ta. Phóng thích hắn là xoá bỏ bàn cờ để sắp lại một thế cờ mới mẻ khác, lợi hại hơn. Ngươi biết chưa?


Hỏa Ma Thần trầm ngâm một chút:


- Phóng thích hắn rồi sau đó chúng ta làm gì?...


Lão nhân điềm nhiên tiếp:


- Sự việc hôm nay như đường tơ gút mắc, phải từ từ nắm từng đầu mối, từ từ rút nhẹ từ sợi, những sợi tơ đó rất dài, muốn rút một đường phải có kiên nhẫn phi thường, nhưng chúng ta lại phải rút tất cả những đường tơ rối thì nóng nảy là hỏng, nóng nảy là tự mình phá hủy chương trình trước khi thực hành chí nguyện, là mình đã khởi đầu đi vào thất bại, ngươi hiểu chứ?


Tiểu công chúa vụt cười lên:


- Đúng là mưu lược đắc cầm, cố túng đấy. Muốn bắt, trước hết phải thả, bởi càng đuổi bắt, càng làm cho con mồi dè dặt, lơi lỏng con mồi là nó sẽ mất cảnh giác ngay.


Nàng dừng lại một chút rồi tiếp:


- Đến như tôi đây, hắn chưa biết thế nào là thực, thế nào là giả, có thể hắn hoang mang nghi ngờ là kẻ đã dụ dẫn hắn đêm rồi, chẳng phải thực sự là tôi mà có kẻ nào đó mạo nhận tôi lừa hắn. Các vị cho rằng hắn lợi hại, chứ riêng tôi, thì tôi thấy hắn là một ngốc tử dễ lừa nhất trên thế gian!


Đến bây giờ, lão nhân mới điểm một nụ cười:


- Khi một nữ nhân áp dụng phương tiện tình, thì nam nhân trở thành ngốc tử. Và vô luận làm sao, hắn cũng trở lại đây!


Hỏa Ma Thần mơ màng:


- Trở lại... thì hắn có thể trở lại rồi, nhưng có chắc gì hắn chịu...


Lão nhân gạt ngang:


- Điều tối yếu là hắn có trở lại đây thôi. Hắn trở lại đây là chúng ta nắm phần chủ động rồi. Hà huống hắn phải hiếu kỳ đối với công tác mà chúng ta sắp giao phó cho hắn. Ta dám chắc hiện tại hắn đang tìm hiểu cái công tác đó như thế nào. Hắn sẽ làm mọi cách để hiểu được đó là công tác gì, đó cũng là một lý do khiến hắn trở lại. Ngươi sẽ không van cầu hắn, mà chính hắn phải mở miệng hỏi ngươi. Ngươi thấy chưa?


Sự việc đâu đến đỗi tuyệt vọng, ngươi vội gì thất vọng ngay từ bây giờ?


Hỏa Ma Thần điểm một nụ cười:


- Phải! Phải lắm. Van cầu hắn bây giờ, sao bằng kiên nhẫn chờ một thời gian hắn van cầu ngược lại chúng ta? Nhận định nhược điểm của một con người, ta thành thật thú nhận là còn kém ngươi xa!


Lão nhân trầm ngâm một chút:


- Bọn Lữ Vân, Ngư Trường Giáp, đã bị chúng ta dụ dẫn đến đây cả rồi, trên giang hồ chẳng còn ai biện bạch cho hắn nữa, con đường tiến thủ của hắn đã bị bế tắc rồi, hắn không đi tới được, hắn sẽ quay trở lại với chúng ta, hắn sẽ rơi vào bàn tay của chúng ta, chừng đó mặc tình chúng ta buông hoặc bóp. Ngươi chuẩn bị đi, sở ca vang lừng, Bá Vương ngửa cổ, Lưu Bang sẽ vững đặt ngai vàng! Phần ngươi bày cái tiệc liên hoan mừng ngày chiến thắng đấy!


Vừa lúc đó, có giọng ngâm nga vọng đến, giọng ngâm nga từ bên kia vọng sang:


- Sắp hưởng đại phúc, tất phải đại thọ, đại họa! Sắp lãnh nhiệm vụ lớn lao trên đời, do tạo hóa chỉ định, tất phải gặp nhiều ma chiết, rèn tâm chí luyện can trường...


Giọng ngâm sang sảng, giọng ngâm hẳn nhiên do Phương Bửu Ngọc phát lên.


Hỏa Ma Thần đứng dậy bước nhanh ra ngoài.


- OOo - Trong thời gian đó, phàm những ai từng xuôi ngược giang hồ sao được chút danh vọng, những người đó đều tiếp nhận một phong thơ.


Nội dung bức thơ như nhau, đại khái ghi những điểm sau đây:


- Cái niềm chờ mong, là niềm khổ, khó chịu nhất cho con người.


Trong lúc mong chờ, bao nhiêu nghi vấn nảy sanh, bao nhiêu kinh hoàng phát hiện? Mà trên đời này, có ai chắc được trong tương lai không biến cố phi phàm bộc phát? Thì, trong khi có thể đốt giai đoạn để thực hành tâm nguyện, thì tại sao lại phải mong chờ? Có ai bắt buộc ta mong chờ? Cái hội Thái Sơn, dù muốn dù không, cũng phải tổ chức, cũng phải xúc tiến, thì tại sao lại bắt buộc anh hùng hào kiệt trong bốn phương phải chờ? Chúng ta đồng tâm chí, không ai kém khuyết quật cường, chúng ta phải thực nghiệm sự quật cường đó, bằng cách rút ngắn thời gian, cải sửa thời gian, cải sửa định kỳ cuộc chiến lại vào ngày tròn trăng tháng này. Như vậy, chẳng khoái cho tất cả sao? Thiết tưởng chẳng ai không thích cuộc rút ngắn thời gian như thế đó!


Lời thơ vừa nhã, vừa hùng, có thừa hiệu lực khích động chí hùng của giới huyết khí phương cương.


Chỗ quái dị của phong thơ là chẳng rõ từ đâu tới, người gởi thơ có dụng ý gì, tuy nhiên, lời thơ hợp tình, hợp lý, tự nhiên có hưởng ứng.


Không ai hẹn ai, mà tất cả đều công nhận ngày rằm của tháng này là định kỳ của cuộc đấu, họ sợ đến trễ, nên ai ai cũng chuẩn bị lên đường.


Từ bốn phương đất nước, trên khắp nẻo lộ trình đưa về Đông Nhạc Thái Sơn, người rừng người biển đổ về.


Tiếng ngựa hí, tiếng xe lăn, vang lên liên tục ngày đêm.


Ai ai cũng muốn đến nơi, sớm hơn định kỳ, trước để tìm chốn ăn chốn nghĩ, sau quan sát địa hình sơn thế ít nhất cũng nhìn qua khoảng đất dành làm bãi chiến cho cuộc tương tranh.


Một ngày khi hoàng hôn sắp xuống...


Thái dương gần mãn chu kỳ, chưa vội nép mình sau dãy núi Tây đưa tia nắng dịu lả lướt đầu cành, ngọn cỏ, mơn man hứa hẹn cuộc gặp gỡ ngày mai..... Trên con đường dài, một đoàn người kỳ dị đang tiến bước đều đều.


Đoàn người có ngựa, có xe nối dài hơn mười trượng.


Thoáng nhìn qua phỏng đếm có hơn ba mươi cỗ xe lớn. Xe đóng bằng gỗ bạch dương, thô sơ, đơn giản, phu xe toàn đội mão trắng, vận áo gai.


Một ngốc tử cũng có cảm nghĩ là đoàn xe đó phải là đoàn xe tang.


Họ đưa người thân bất hạnh về chốn an nghỉ muôn đời.


Nhưng có đúng là một đoàn xe tang thật chăng?...


Trên mỗi chiếc xe có hai chiếc quan tài sơn đen, màu đen bóng nhoáng phản chiếu ánh tà dương, tạo nên cái vẻ rợn rùng thê lương, lành lạnh.


Xe bằng gỗ bạch dương, một loại gỗ dùng trong việc tang tóc. Quan tài đen, xe lại được ngựa trắng kéo đi, phu xe cũng vận y phục trắng!


Nhìn qua, ai cũng tưởng là đoàn âm hồn đang diễn lượn trên trần gian...


Anh hùng hào kiệt từ bốn phương đổ về đây, trông thấy đoàn xe đều phân vân bàn tán...


Một nhóm người đang rong ngựa trên đường. Trong nhóm đó, có Phan Tế Thành không dằn được tánh hiếu kỳ, giục ngựa đến gần một cỗ xe, hỏi xa phu:


- Dám hỏi nhân huynh, đoàn xe này tiến về đâu?


Người đánh xe lạnh lùng, buông gọn - Thái Sơn!


Phan Tế Thành trố mắt hỏi tiếp:


- Đến Thái Sơn? Với một số quan tài như thế? Để làm gì chứ?


Không lẽ trên Thái Sơn có rất nhiều người chết?


Phu xe vẫn với giọng lạnh lùng, vừa lắc đầu vừa đáp gọn:


- Không hiểu được!


Hắn ra roi, con ngựa lướt tới, kéo luôn cỗ xe, bỏ rơi Phan Tế Thành. Hắn không hề nhìn họ Phan đến nửa mắt.


Tánh hiếu kỳ càng bị kích thích mạnh hơn, Phan Tế Thành khi nào chịu bỏ qua sự tình một cách đơn giản như thế?


Y chận những cỗ xe khác cũng hỏi như vậy.


Tất cả các phu xe được huấn luyện hẳn hòi, đều đáp như vậy.


Tên nào cũng lạnh lùng, cũng vắn tắt, chừng như đối với họ, lời nói không nên phí phạm, càng rút ngắn, càng được gọn câu, càng hay.


Mả đến tình cảm cũng thế, chưa phải lúc cần biểu lộ tình cảm thì phải mang mặt nạ giá băng cho khỏi phải gợi nguồn thân thiện, cho khỏi phải nói quá nhiều lời.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Thời gian để sống

Thời gian để sống

"- Đó là một ca khó. - ... - Anh ta muốn tự tử." *** Một buổi chiều mưa bão nọ, có

27-06-2016
Thằng Nghiện.

Thằng Nghiện.

Tô đau đáu nhìn vào làn khói trắng mê hoặc đang toả ra từ mồm thằng Phát Mặt Sẹo,

29-06-2016