Old school Easter eggs.
Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 69 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 24 - Gặp nhau trong mộng

↓↓

- Hắn còn ngủ?

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Ngụy Bất Tham mỉm cười:


- Cho đến bây giờ, bên trong phòng không có một tiếng động. Hẳn là hắn ngủ quá say!


Kim Tổ Lâm cao giọng:


- Hắn ngủ quá lâu, Mai đại ca cũng chờ đợi lại đây lâu quá. Vô luận thế nào chúng ta cũng phải đánh thức hắn, đâu có thể để cho Mai đại ca chờ mãi?


Mọi người nhìn Công Tôn Bất Trí.


Công Tôn Bất Trí điểm một nụ cưới, bước tới cửa phòng Phương Bửu Ngọc, vỗ tay kêu bốp một tiếng rồi gọi:


- Bửu Nhi! Thức dậy Bửu Nhi! Ngủ nhiều lắm rồi, thức dậy đi Bửu Nhi!


Bên trong vẫn im lìm.


Công Tôn Bất Trí xô cửa, bước vào.


Bên trong không có một bóng người!


Tất cả đều kinh hoàng. Thạch Bất Vi và Ngụy Bất Tham cùng tìm vật đánh lửa, đốt ngọn đèn trong phòng.


Trên mặt bàn, có mảnh giấy. Hiển nhiên do Phương Bửu Ngọc lưu lại.


Ít nhất mọi người cũng nghĩ thế, bởi ngoài chàng ra, còn ai lưu lại mảnh giấy đó?


Trên giấy có mấy chữ:


"Trình cùng các vị thúc bá, Phàm hành hiệp, tránh dùng võ, tránh được phần nào hay phần ấy. Bởi dùng võ là phạm cấm kỵ, bởi vũ khí là vật bất tường, tương tranh là điều bất hạnh. Tiểu điệt vốn chẳng phải là người hiếu võ. Bất đất dĩ là giao thủ với người, qua mỗi lần giao thủ là tiểu diệt đau lòng một lần. Do đó, tiểu diệt chẳng còn tinh thần nào ứng chiến nữa, bất cứ là một cuộc chiến với ai và từ đâu đến.


Tiểu điệt thức ngộ ra không thể tiếp tục đi trên con đường võ nghiệp mà tiếp xúc với người đời, và cũng vì thế mà tiểu diệt chẳng dám gặp lại quý vị thúc bá nữa. Từ nay tiểu điệt sẽ nương mình nơi thâm sơn cùng cốc, chôn chặt các thân mình vô dụng dưới lớp bụi thời gian, mong các vị thúc bá châm chước cho!


Dĩ nhiên dưới thơ là tên của Phương Bửu Ngọc.


Thơ chỉ khác lối xưng hô, còn thì ý nghĩa tương đồng với phong thơ trao cho Mai Khiêm.


Vô luận là ai, đọc hai phong thư đó, cũng thừa hiểu đo một người viết.


Mọi người đọc xong bức thơ cùng biến sắc mặt.


Thiên Đao Mai Khiêm đã uống chẳng biết bao nhiêu chén rượu từ chiều đến giờ, vào đây còn chếnh choáng cơn men. Hiện tại mùi hơi men tan mất.


Y trầm gương mặt, y nhìn sang Kim Tổ Lâm, rồi y trầm giọng thốt:


- Phong thơ này do Phương Bửu Ngọc lưu lại?


Kim Tổ Lâm xuất hạn dầm dề, men rượu cũng theo mồ hôi mà thoát khỏi cơ thể, y dậm chân:


- Bửu Ngọc... Hắn... Hừ! Tại sao hắn làm vậy? Hắn không phải hạng người có thể làm như vậy được! Mai huynh!....Mai đại hiệp!....


Hắn...


Mai Khiêm chận lại:


- Hắn ấy à? Hắn lừa dối các vị!....


Mạc Bất Khuất và các sư đệ chết lặng, mặt biến màu đất.


Công Tôn Bất Trí trầm ngâm một chút, cầm mảnh giấy đến trước mặt Ngưu Thiết Oa hỏi:


- Bút tích của đại ca ngươi?


Không ai thấy Phương Bửu Ngọc cầm bút viết lên một chữ nào từ ngày gặp nhau nơi khu rừng của Kim Tổ Lâm.


Trừ Ngưu Thiết Oa, còn ai nhận ra nét bút của chàng?


Ngưu Thiết Oa lắc đầu:


- Tôi không phân biệt nổi đâu!


Công Tôn Bất Trí thở dài.


Mai Khiêm buông một câu:


- Nét bút phải hay không phải của Phương Bửu Ngọc, điều đó không quan hệ gì!....


Y cười lạnh một tiếng, đoạn tiếp:


- Dù sao đi nữa thì chẳng lẽ có một người nào đó viết ra?


Tiếng cười lạnh, giọng nói ý nghĩa của câu nói, tất cả đều lộ sự khinh miệt cực độ.


Mọi người đều gục đầu.


Mạc Bất Khuất giậm chân:


- Điều đáng hận là trong chúng ta không có một ai vào phòng hắn trước đây một chút trước khi cùng kéo nhau đi uống rượu! Nếu đúng là hắn tạo nên sự việc này, thì hắn còn mặt mũi nào nhìn thấy ai?


Câu nói của y chứng tỏ niềm tin của y đối với Phương Bửu Ngọc đã lung lay phần nào, lung lay vì ảnh hưởng của sự khinh miệt phát xuất từ Mai Khiêm.


Niềm tin đó lung lay vì y nhìn nhận Mai Khiêm có lý.


Ai dư công viết lên mảnh giấy đó, thay thế Phương Bửu Ngọc? Có ích gì phải giả mạo chàng ta làm việc đó?


Chẳng những y không còn trọn vẹn tin tưởng nơi Phương Bửu Ngọc, mà tất cả đều bắt đầu hoài nghi chàng rồi.


Có lẽ Ngưu Thiết Oa cũng đồng một cảm nghĩ như họ.


Mai Khiêm thở dài, vỗ tay lên vai Kim Tổ Lâm nói tiếp:


- Không phải tại hạ có thiên kiến gì đối với Phương Bửu Ngọc, chứ như võ công cao tuyệt của hắn, trên thế gian này còn ai bức bách hắn làm những điều mà hắn chẳng thích làm được? Hơn nữa, còn ai có đủ sức bắt hắn mang đi đâu? Mặc dù có một kẻ nào đó có bản lãnh cao hơn hắn, muốn ức chế hắn, cũng phải động thủ chứ? Giả như có động thủ, thì chúng ta phải biết liền!


Y luận rất chính xác, mọi người lại gục đầu thấp hơn một chút nữa.


Tây Môn Bất Nhược ấp úng:


- Có thể là Bửu Nhi viết nên mảnh giấy đó nhưng...


Ngưu Thiết Oa hét lớn:


- Phong thơ có đề cập đến tôi chăng?


Vạn Tử Lương lắc đầu:


- Không!


Ngưu Thiết Oa càng cao giọng hơn:


- Như vậy là giả tạo, chẳng khi nào đại ca tôi quên tôi, bỏ rơi tôi!


Nhất định là chẳng khi nào đại ca tôi làm như vậy! Dù có muốn bỏ đi đâu tạm thời hay vĩnh viễn cũng phải hỏi tôi một câu, bảo qua cho tôi một tiếng, đại ca tôi chẳng hề lãnh đạm như thế.


Gã ngừng nói lệ trào ra, lệ thay lời nói, nói tiếp những gì chưa nói, và không thể nói nữa.


Kim Bất Úy cũng khóc. Vừa khóc, y vừa gào:


- Phải! Ngưu Thiết Oa nói đúng! Vô luận làm sao, riêng tôi, tôi chẳng tin là Phương Bửu Ngọc làm một việc như vậy! Ác ma! Có bàn tay của ác ma trong vụ này! Thêm một lần nữa, ác ma lại hạ thủ đoạn!


OoO Tiểu công chúa vẫn khóc.


Nàng vừa khóc vừa nhìn Phương Bửu Ngọc qua màn lệ, lệ trào ta như xối.


Khóc một lúc nàng lập lại câu nói:


- Ngươi bức bách ta phải nói, ta nói cho ngươi nghe, nghe rồi đừng hối hận!


Phương Bửu Ngọc gật đầu:


- Việc gì, do ta muốn làm, là chẳng bao giờ ta hối hận. Ngươi cứ nói, nói cho ta biết đi!


Tiểu công chúa gật gù:


- Được! Được! Ta sẽ nói cho ngươi biết.


Nàng không dừng chân. Phương Bửu Ngọc cũng lẽo đẽo theo sau.


Sau cùng, nàng nhẹ giọng thốt:


- Ngươi đã biết, ta bị ác nhân bắt đi, song bên cạnh ác nhân ta chịu biết bao nhiêu điều khốn khổ, ta không kể lại cho ngươi nghe, hẳn ngươi cũng biết rõ rồi.


Nhắc đến việc đã qua, nàng còn run sợ, huống hồ lúc nàng sống với thực cảnh?


Phương Bửu Ngọc bước tới một bước, sánh ngang hàng vòng tay qua vai nàng, ấn mạnh một chút. tỏ vẻ âu yếm:


- Từ từ mà nói, nhẹ nhàng mà nói, đừng sợ gì nữa, ngươi chẳng còn phải sợ hãi bất cứ một điều gì. Và từ nay, ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi, ngươi cũng sẽ chẳng phải sợ hãi một điều gì cả.


Tiều công chúa nhìn sang chàng với ánh mắt nồng nàn. chan chứa niềm thâm tình.


Khi xưa Phương Bửu Ngọc chỉ nhận thấy là nàng đẹp, nhưng giờ đây chàng nhận ra nàng có một sức quyến rũ phi thường, vẻ quyến rũ không mãnh liệt, nhưng khó cho chàng bức rời, một vẻ quyến rũ ấm dịu, nhu hòa không ồ ạt, không bốc hỏa như hấp lực của bọn ma nữ.


Nàng tiếp:


- Năm sáu năm qua, qua mau, những sự tình trong thời gian đó hẳn phải nhiều, trong một giây phút, ta chẳng thể nào tường thuật đầy đủ cho ngươi nghe được. Năm sáu năm qua, ta chẳng hề có một ngày tự do, đừng nói là một ngày khoái lạc. Khi ta biết được ngươi đã ra mặt trên giang hồ, là ta bất chấp hại trước, nguy sau, ta nghĩ đủ trăm phương ngàn kế thoát vòng kiềm tỏa của ác nhân, tìm gặp ngươi, gặp được ngươi, một lần thôi, rồi sau đó...


Phương Bửu Ngọc cảm động:


- Sau đó làm sao?


Tiểu công chúa nhếch môi điểm một nụ cười. Nụ cười chứa chất thê thảm làm sao!


Nàng tiếp:


- Ác nhân biết ta trốn đi, khì nào chịu buông tha cho ta?


Phương Bửu Ngọc gằn giọng:


- Thì đã sao? Ai bảo ngươi có ý định trở về chốn cũ chứ?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Yêu Nhầm Chị Họ

Yêu Nhầm Chị Họ

Tên truyện: Yêu Nhầm Chị HọTác giả: khovigaitheoThể loại: Truyện VOZ, Tâm Sự - Nhật

18-07-2016 75 chương
Lưu Luyến Không Quên

Lưu Luyến Không Quên

Xuyên suốt câu chuyện là những yêu thương đang cần được tháo gỡ, những vướng mắc

20-07-2016 50 chương
Ảo ảnh

Ảo ảnh

Anh bảo anh xin lỗi, anh vẫn còn yêu tôi, anh đã lỡ vụt mất tôi. Sao anh ác độc với

27-06-2016
Xin lỗi cậu

Xin lỗi cậu

Ngày nào cậu cũng đến như mang cả thế giới đến cho tớ, hôm thì những hạt mưa

25-06-2016