Tiểu công chúa đưa tay bịt miệng chàng, ngẩng mặt thốt:
- Ta tin! Ngươi nói sao ta tin vậy, ngươi nói gì ta cũng tin! Ngươi hãy nói cho ta biết, khi những thiếu nữ kia quấn quít bên ngươi, săn đón ngươi, hoan hô ngươi, ngươi có cảm tưởng như thế lào? Ngươi có so sánh những cảnh đó với cảnh ngày nào ngươi cùng ta ở trong một gian phòng trên thuyền, bềnh bồng ngoài biển rộng chăng?
Phương Bửu Ngọc vờ ngơ ngác:
- Cảm tưởng gì? So sánh làm chi?
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tiểu công chúa cắn môi:
- Ngốc tử! Đáng ghét! Đáng ghét! Gặp ngươi ta không nghe được một tiếng nào đáng nghe cả!
Phương Bửu Ngọc ạ một tiếng:
- Hiểu rồi! Ta hiểu rồi, so sánh ngươi và các thiếu nữ ấy phải không?
Chàng lắc đầu nói nhanh:
- Cần gì phải so sánh? Cứ nhìn thoáng qua là thấy ngay! Trên thế gian này, còn có ai đẹp bằng một phần mười của ngươi đâu. Ngươi hỏi câu rất thừa, chẳng đáng hỏi, chẳng đáng nên hỏi!
Nói câu đó còn hơn trăm ngàn lời khen tặng sắc đẹp của một người.
Phải, con người đã đẹp rồi, duy nhất đẹp, còn có ai so sánh bằng mà phải đem ra so sánh với ai?
So sánh như vậy, chẳng khác nào đem một người tỷ phú so sánh với tên hành khất, để xem ai nhiều tiền hơn ai!
Tiểu công chúa sà ngay vào lòng chàng, thu hình gọn trong vòng tay chàng.
Lâu lắm, nàng thấp giọng:
- Ta đi!
Phương Bửu Ngọc hỏi gấp:
- Đi? Sao lại phải đi? Mới gặp nhau, nói mấy câu, mà câu nào cũng gồm tiếng đi cả? Sao vội thế?
Tiểu công chúa đáp:
- Ta muốn đến, ta đến, ta muốn đi, ta đi, ai ngăn trở được ta? Ai hạn chế được hành động của ta?
Phương Bửu Ngọc sững sờ.
Nàng nói là phải đi, nhưng nàng vẫn nằm gọn trong lòng chàng.
Đầu còn nép vào ngực chàng, tóc còn xõa trên cánh tay chàng.
Phương Bửu Ngọc xiết vòng tay ghì mạnh thân hình nàng, nàng mở mắt nhìn khung trời đêm qua cửa sổ, khẽ thở dài:
- Đáng lý ngươi không nên đến đây! Tuy ta cô đơn tịch mịch song ta được bình tịnh, đều đều bình tịnh. Ngươi đến với ta trong chốc lát, có khác nào một cơn lốc xoáy trên mặt ao thu? Ngươi đến vội vàng, khuấy động tâm tư ta, như cơn lốc khuấy động ao thu, rồi ngươi bỏ đi! Ta làm sao? Ta làm sao?..... Tiểu công chúa vụt rời lòng chàng, đứng lên, quay lưng lại.
Phương Bửu Ngọc gọi khẽ:
- Đi! Ngươi đi à?
Tiểu công chúa căm hờn:
- Ngươi nói là ta đáng lý không nên đến đây, thì ta còn ở lại làm gì chứ? Ta không đi sao được?
Phương Bửu Ngọc giật mình, lẩm nhẩm:
- Ngươi muốn ta bức bách ngươi? Ngươi muốn ta van cầu ngươi?
Chàng ngẩng mặt lên, nhìn nàng, nhìn lưng nàng đúng hơn.
Chàng nhận thấy đôi vai nàng rung khẽ, chừng như lồng ngực của nàng cũng rung động theo.
Nàng rung rung người, như lá liễu rung rung trước cơn gió thoảng qua trong cảnh hoàng hôn.
Phương Bửu Ngọc thở dài:
- Ngươi khóc?
Tiểu công chúa không quay người lại, dấu mặt luôn:
- Ai khóc? Tại sao ta khóc? Bình sinh chẳng bao giờ ta khóc!
Bỗng, nàng nhào lên giường, bật khóc, khóc mướt, khóc xé lòng người!
Phương Bửu Ngọc bối rối:
- Tại ta! Tại ta! Ta nói sai! Tạ.. tạ..ngươi...
Tiểu công chúa nức nở:
- Ngươi không nói sai? Ngươi chẳng việc gì, không có gì tại ngươi cả. Tại ta! Đáng lẽ ta không đến đây! Ta không đến thì ngươi bình tịnh.
Ngươi bình tịnh mãi mãi. Tại ta đến nên ngươi mất bình tịnh! Tại sao ta đến? Đến làm gì? Dù là lần cuối cùng gặp mặt nhau?
Phương Bửu Ngọc giật mình:
- Lần cuối cùng? Gặp nhau lần cuối cùng? Tại sao?
Chừng như tiểu công chúa thấy nàng lỡ lời, đáng lẽ nàng không nên nói câu đó. Nàng đưa tay bịt miệng mình, rồi nhún khẽ chân, nghiêng mình, vọt qua cửa sổ.
Cái ý chưa nghĩ đến việc đuổi theo, nhưng thân hình đã bay theo rồi. Phương Bửu Ngọc bám sát tiểu công chúa như bóng với hình, hình di động thì bóng cũng phải di động.
Tiểu công chúa không tưởng là thuật khinh công của chàng linh diệu như thế, nàng vọt đi nhanh, chàng còn nhanh hơn, nàng vừa thoát ra ngoài, là chàng theo kịp, nắm áo nàng liền.
Bị Phương Bửu Ngọc nắm áo, tiểu công chúa cứ đi tới, chẳng hề dừng chân, chẳng hề quay lại.
Tự nhiên Phương Bửu Ngọc phải đi theo nàng.
Nàng vừa đi vừa khóc, không thấy lệ nhưng nhìn lưng nàng thấy bờ vai rung rung, lòng ngực phập phồng, lưng cũng nhích động theo, chàng biết là nàng đang khóc.
Chàng bước tới, sánh ngang nàng, hấp tấp hỏi:
- Sao lại là lần cuối? Sao? Ngươi giải thích cho ta nghe?
Tiểu công chúa rít qua hai hàm răng:
- Buông tay!.... buông tay!
Khi nào Phương Bửu Ngọc lại chịu buông tay?
Nàng gia tăng cước lực, Phương Bửu Ngọc cũng gia tăng cước lực, cả hai âm thầm chạy đi giữa tiếng côn trùng lẫn với tiếng lá cành xào xạc trong gió.
Họ vượt qua cánh đồng vào một khu có cây cối rậm rạp.
Đến đó, tiểu công chúa mới dừng chân.
Nàng buông giọng tràn đầy căm hờn:
- Đáng ghét! Theo ta làm gì? Theo để ám toán ta phải chăng?
Giọng nói thì hờn, nhưng có ẩn chứa một ý tình nồng thắm, nghe như mật rót vào tai, một thứ mật huyền bí, ngọt hơn tất cả loại mật trên thế gian, một vị mật ẩn chứa đủ vị chua cay đắng chỉ dành riêng cho một người!
Chàng thấp giọng:
- Ta theo ngươi mãi, đến tận góc bể ven trời, cùng khắp bốn phương, nếu ngươi không giải thích cho ta hiểu!
Rồi chàng lập lại câu hỏi:
- Tại sao chứ! Tại sao lại là lần cuối?
Tiểu công chúa rung rung giọng:
- Ta van ngươi! Ta van ngươi! Đừng bức ta phải nói! Ngươi có thể buông tha cho ta chăng? Đừng bắt buộc ta phải nói? Bửu Nhi!
Nàng giật chéo áo khỏi nắm tay của Phương Bửu Ngọc, thoát đi.
Phương Bửu Ngọc vẫn vọt theo như thường.
Nàng gằn giọng:
- Được rồi, nếu ngươi muốn biết, ta nói cho biết. Nhưng đừng hối hận nhé, ta không muốn nói, ngươi bức ta nói, lỗi tại ngươi!
OoO Đêm xuống, dần dần sâu.
Tòa tiểu viện trong khách sạn chìm trong tử tịch.
Ngụy Bất Tham và Tây Môn Bất Nhược cứ đi tới đi lui mãi. Ngụy Bất Tham đi một lúc ngẩng mặt lên nhìn sao trời thốt:
- Đại ca và các người kia đi cũng đã lâu rồi, có lẽ hơn hai khắc thời gian đấy!
Tây Môn Bất Nhược cười nhẹ:
- Hai khắc thời gian cũng chẳng lâu lắm, tuy người chờ đợi người có cảm tưởng lâu, song họ vừa chờ đợi, vừa uống rượu, thì men rượu cũng có thể làm cho họ quên thời gian!
Ngụy Bất Tham cười khẽ:
- Vì chúng ta không thích rượu, nên mới được chỉ định làm cái công việc này, công việc của con chó giữ nhà! Hừ! Ta nhận thấy, dù sao thì người biết uống rượu, thích uống rượu cũng sướng hơn người không uống!
Tây Môn Bất Nhược lại cười nhẹ:
- Ngươi thì lúc nào cũng chẳng chịu thua thiệt ai cả!
Y tắt nụ cười, rồi thở dài, ròi đưa chân hất hất viên đá trên nền nhà, tiếp:
- Trong mấy hôm sau này, tâm tình đại ca trầm trọng. Chúng ta là anh em kết nghĩa với nhau phải biết nương nhau, nên để cho đại ca thỉnh thoảng chuốc chén giải sầu, thiết tưởng khắc khổ quá thì còn ai sống nổi?
Ngụy Bất Tham hơi thẹn với tư tưởng hẹp hòi của mình. Nếu hẹp hòi như vậy, thì người rất xứng với tên sao? Tham là chỉ nghĩ đến mình, chẳng bao giờ xét nét cho ai cả, dù là bạn chí thân!
Y chưa kịp nói gì bên ngoài có tiếng cười vang lên, tiếp theo đó, Mạc Bất Khuất, Vạn Tử Lương và Mai Khiêm, cùng các người tiến vào phòng, tất cả cùng kéo nhau qua sân, vào phòng.
Mạc Bất Khuất buông một câu:
- Hai hiền đệ cực khổ quá!
Y đưa tay chỉ cửa phòng của Phương Bửu Ngọc hỏi:
Chương trước | Chương sau