Nếu đúng vậy thì sự tình sẽ được giải quyết dễ dàng.
bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nhưng Âu Dương Thiên Kiều trầm giọng:
- Một! Duy nhất một người!
Tức uất vô cùng, Kim Bất Úy hét lên một tiếng, rồi ngã nhào chừng như y có ói máu.
Ngã rồi y nằm luôn, không ngóc đầu dậy nổi.
Âu Dương Châu là vợ của Thiên Kiều, thì sự việc còn có lý do, bởi nàng sợ Phương Bửu Ngọc hạ thủ đoạn tàn độc, sát hại chồng, mà nàng thì quý chồng hơn quý Bửu Ngọc, nên phải tìm cách phục rượu Bửu Ngọc, cho chồng nàng thắng cuộc, thà chết Bửu Ngọc hơn chết chồng.
Đó cũng là hợp với thường tình, chẳng ai hy sinh chồng cho một kẻ khác, dù là cho tình nhân, trừ trường hợp điên loạn.
Nhưng, nàng chẳng phải là vợ của Âu Dương Thiên Kiều thì tại sao nàng hành động như vậy?
Công Tôn Bất Trí, vốn lắm cơ mưu, cũng đành chịu và đành chịu là phải đưa gương mặt trơ trẽn trước mọi người.
Quần chúng lại nhao nhao lên:
- Chúng ta cứ ngỡ là Phương Bửu Ngọc là anh hùng, không dè chỉ là một tên xảo trá, lừa người!
Có kẻ gào to:
- Phương Bửu Ngọc! Cút đi! Không ai muốn nhìn cái mặt xảo trá, lừa dối đó! Cút! Cút nhanh!
Một người hét, mười người phụ họa, trăm ngàn người phụ họa, toàn thể quần chúng phụ họa, chẳng một ai bênh vực Phương Bửu Ngọc. Đến bọn thiếu nữ từng nuôi hình ảnh chàng trong lòng cũng chẳng bênh vực chàng nửa tiếng.
Tuy nhiên, quần chúng chưa giải tán liền, họ chờ nghe Phương Bửu Ngọc giải thích như thế nào.
Xong! Thế là xong danh dự của Phương Bửu Ngọc phải bị chôn vùi tại đất Hiệp Phì.
Danh dự chôn vùi, nhưnh danh nhơ thay thế để tồn tại trên giang hồ danh nhơ của một tên xảo trá, lừa dối!
Âu Dương Thiên Kiều phẫn nộ cực độ, râu tóc đều dựng đứng mắt đỏ ngầu, bước chân thình thịch tiến tới trước mặt Phương Bửu Ngọc hét:
- Ngươi còn gì để nói chăng? Không còn gì để nói, hãy động thủ!
Mau, ta đang chờ ngươi đấy!
Phương Bửu Ngọc trơ mình như tượng gỗ, toàn thân bất động đã đành, mà đôi mắt cũng lưu tròng luôn, đôi mắt mở to đấy, nhưng ánh mắt đã gởi tận phương trời nào.
Âu Dương Thiên Kiều đưa tay cao, định đánh ra một chưởng song Âu Dương Phu Nhân chụp tay y lại.
Nàng khinh miệt nhìn chàng lạnh lùng buông:
- Một con người như vậy, phu quân chạm tay vào chẳng sợ bẩn tay sao? Về! Đừng ở đây nữa mà cái bẩn lan qua mình.
Âu Dương Thiên Kiều hừ lên một tiếng, rồi phun một bãi nước bọt vào mặt Phương Bửu Ngọc, đoạn quay mình bước đi theo vợ, rời khỏi sân tràng.
Bị đánh chết, không nhục, bởi kém là bại, bại là chết, nhưng không ai đánh chàng, chàng không bại, nhưng chàng nhục hơn là phải chết ngay tại sân tràng.
Chàng đứng đờ ra đó, hy vọng Âu Dương Thiên Kiều đánh chàng một chưởng, được chết ngay còn đỡ nhục hơn.
Không, đối phương không đánh, trái lại tặng cho chàng một bãi nước bọt trước mặt quần chúng!
Trời! Phương Bửu Ngọc có chịu đựng nổi sự nhục nhã này không?
Khi bãi nước bọt đáp dính trên mặt, Phương Bửu Ngọc mới nhúc nhích được một chút.
Chàng nhúc nhích để cắn răng, chịu đựng, chứ chẳng phải để làm một phản ứng gì.
Bên ngoài rừng người dao động, một rừng người cùng rập nhau, mắng không tiếc lời.
Kim Bất Úy tức uất người lên, bước tới, đôi bàn tay nắm lại thớ thịt vòng to, đôi mắt trợn trừng.
Nhưng Phương Bửu Ngọc đưa tay nắm áo y, giữ lại, chàng nhìn vị thúc thúc, nhếch nụ cười khổ.
Dương Bất Nộ quát lớn:
- Nhất định phải đổ máu! Cái nhục hôm nay dù cho là phật sống cũng chẳng nhẫn nổi! Máu! Chỉ có máu mới xoá dịu được phẫn uất!
Chúng ta cứ đánh, đánh chết kẻ nào miệt thị chúng ta! Anh em còn chờ gì nữa?
Phương Bửu Ngọc cất giọng thê thảm:
- Đánh để chết người, để tự mình tìm cái chết! Chết rồi có giải quyết được gì chăng? Hay chết để vĩnh viễn lưu ấn tượng của sự nhục nhã hôm nay cho người đời biếm nhẽ? Chết để ngàn thế hệ sau này biếm nhẽ? Chết như thế, chết làm gì?
Dương Bất Nộ giật mình, Kim Bất Úy câm lặng. Mọi người đều câm lặng.
Họ câm lặng, nhưng biển người không câm lặng, biển người vẫn cuộn sóng, càng phút càng ầm ầm.
Từ bốn phía, tiếng mắng vang lên chấn động cả một vùng, tưởng chừng thành Hiệp Phì đang trải qua một cơn động đất, đừng nói là riêng khu vực khách sạn này thôi.
- Võ công kém thì đừng khoác vào lốt hào hùng!
- Về mà đánh chó, đuổi gà, chăn lợn cho vợ nhờ, Phương Bửu Ngọc!
- Về đi, Phương Bửu Ngọc đừng dẫm chân lên đất Hiệp Phì nữa, chúng ta lợm giọng lắm rồi!
Trời!
Búa rìu dư luận!
Rồi thì tứ bốn phía, một trận mưa gồm đủ các vật dụng bay vào, một trận mưa có giày, có nón, có đũa, chén, có cả hũ rượu, có đủ mọi vật trong tầm tay, tay vớ được vật gì quanh mình, dưới đất là họ quăng cả vào mình Phương Bửu Ngọc.
Vật bay, lời cũng vang theo, cục trường lại ồn lên một lúc nữa.
Phương Bửu Ngọc vẫn đứng nguyên tại chỗ hứng mọi vật từ bốn phía bay vào, những vật đó rơi xuống quanh chàng, dồn đống như chôn sống chàng tại sân trường.
Ngưu Thiết Oa không chịu được, luôn luôn mồm quát lên, nhảy vọt tới đứng trước mặt Phương Bửu Ngọc hét:
- Các ngươi xem đây, kẻ nào liệu sức chịu đựng thì cứ tiếp tục, buông tánh ngông cuồng khiếp nhược thì cút ngay cho đừng bẩn mắt bẩn tai ta!
Nhìn quanh quẩn, trông thấy một cây khá to giữa sân gã bước tới, quét cánh tay qua một vòng.
Một tiếng rắc vang lên, một tiếng rầm tiếp theo, nửa thân cây trên luôn cả tàng ngã xuống, nửa thân cây dưới luôn cả rễ bật tung.
Trận mưa đồ vừa dứt, những tiếng mắng dứt, quần chúng xám mặt, nhanh chân rút đi, tuy nhanh nhưng chẳng ai dám làm ồn ào như trước.
Những kẻ rút đi sau cùng, là bọn thiếu nữ, chúng đến với niềm hân hoan chiêm ngưỡng thần tượng, chúng đi với vẻ tang tóc trên gương mặt, chúng không đi nhanh, bởi con tim của chúng thọ thương, tim nặng như đá tảng...
Trong khoảnh khắc, cục trường hoang vắng tựa bãi tha ma.
Phương Bửu Ngọc vẫn còn đứng thừ người tại chỗ.
Chung quanh chàng Vạn Tử Lương, Kim Tổ Lâm, bảy đệ tử cũng thừ người như chôn chân, đến cả Ngưu Thiết Oa thuần phác nhất cũng thừ người, hoà mình vào cảm giác chung.
Lâu lắm! Lâu lắm....
Bỗng Kim Tổ Lâm hét lên:
- Rượu! Rượu! Ta cần rượu! Đời không làm ta vui, rượu sẽ giải sầu cho ta! Rượu đâu mang ra đây!
Rượu đâu? Ai mang đến cho y trong trường hợp này?
Không ai mang, thì y chạy đi y chạy thẳng về phòng, đôi mắt y đỏ ngầu...
Tây Môn Bất Nhược nhìn theo bóng Kim Tổ Lâm, rươm rướm.
Công Tôn Bất Trí đột nhiên bước đến cạnh Vạn Tử Lương cung kính thốt:
- Sự việc hôm nay làm thương tổn đến thanh danh của đại hiệp không ít, anh em tại hạ dù chết cũng chẳng đủ chuộc tội.
Vạn Tử Lương cười thảm:
- Các vị có gì đáng trách đâu mà tự quy lỗi cho mình? Tất cả chúng ta đều có lỗi, cái lỗi chung nếu cho rằng lỗi! Bởi, có ai ngờ đến một mưu gian?
Y thở dài mấy tiếng, lại tiếp:
- Đến hôm nay, tại hạ mới thấy sức mạnh của quần chúng! Đáng sợ thật!
Điều đáng sợ nhất là không ai để cho mình giải thích! Kẻ nào đó trước khi thực hiện mưu gian, hắn có ức độ sức mạnh vô biên của quần chúng cho nên dù có tình ngay, mà chung quy cũng chẳng thể trình bày để giải cái lý gian mà mình mắc phải!
Mạc Bất Khuất trầm giọng:
- Thôi, có bàn tới bàn lui mãi, cũng chẳng đi đến đâu, sự đã rồi thì cầm như rồi, chịu đựng là hơn. Điều đáng nghĩ đến, là hãy hỏi chúng ta có chịu đựng nổi hay không? Bây giờ chúng ta phải làm gì? Có nên đi tới hay dừng chân rồi bỏ cuộc?
Câu hỏi đó, tuy nêu ra toàn thể, nhưng đôi mắt họ Mạc lại chăm chú nhìn về Phương Bửu Ngọc.
Mạc Bất Khuất mà bấy kỳ ai cũng thế, trước biến cố phi thường này, phải lạnh lòng, trong hiện cảnh chẳng còn biết chủ trương ra làm sao nữa.
Còn ai không lạnh lòng? Đang là thần tượng của muôn người, bỗng dưng bị hạ bệ, mà sự hạ bệ không có chánh đáng, bảo sao can trường không cô đọng để thành một phế vật?
Phế vật là cái gì người ta không còn xài nữa chứ như Phương Bửu Nhi, chưa hẳn là phế vật, mà chỉ là người ta khinh rẻ, không dùng, gớm ghiếc không dùng.
Chính điều đó đáng làm cho mọi người tủi hận.
Một ngôi sao sáng đang chói lọi giữa vòm trời võ lâm, ngờ đâu đó chỉ là một ngôi sao non, có vỏ nhưng không thực chất, sớm mọc rồi sớm rụng!
Còn gì chua chát bằng cho những tâm hồn đang vươn lên?
Và niềm chua chát đó ảnh hưởng vô cùng đến tinh thần cầu tiến.
Mọi người đều chờ nghe Phương Bửu Ngọc đáp câu hỏi của Mạc Bất Khuất.
Chàng hớp một hơi dài không khí, đảo mắt nhìn mọi người ánh mắt trầm, niềm cương quyết hiện lộ rõ rệt:
- Những nghịch cảnh trạng còn đường đi tới, không thể ngăn chận được chí cương quyết của con người, khi con người muốn vượt đoạn đường đến tận đầu.
Kim Tổ Lâm đã ra đến nơi, ngay từ lúc Mạc Bất Khuất nêu câu hỏi.
Phương Bửu Ngọc thốt xong, Vạn Tử Lương, và Kim Tổ Lâm cùng đưa mắt nhìn chàng xem thái độ của chàng có rắn rỏi hay không?
Mạc Bất Khuất cao giọng:
- Nghĩa là cứ đi? Nghĩa là con đường không gián đoạn, chương trình không bỏ dở?
Phương Bửu Ngọc gật đầu:
Chương trước | Chương sau