Ân thù kiếm lục - Cổ Long

Ân thù kiếm lục - Cổ Long


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 60
5 sao 5 / 5 ( 4 đánh giá )

Ân thù kiếm lục - Cổ Long - Chương 18 - Cao cả biệt hồng trần

↓↓
Qua phút giây kinh hoàng, Vương bán Hiệp hét to một tiếng, vung hai cánh tay lên, nhưng bắt gặp ánh mắt sáng như điện của Châu Phương, lão sửng sốt thêm một lần nữa, hai cánh tay dừng lại nơi khoảng không, chẳng đánh tới mà cũng chẳng hạ xuống.


Châu Phương lạnh lùng thốt:


- Nể mặt sư phó ngươi, ta tha chết cho đó! Cút ngay!


Gương mặt Vương bán Hiệp nhợt nhạt như màu đất, lão lùi lại một bước, rồi một bước nữa, bất thình lình xoay nhanh mình, nghiêng đà vọt qua khung cửa sổ lầu.

bạn đang xem “Ân thù kiếm lục - Cổ Long” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Thanh danh đại hiệp tạo tựu hơn nửa đời người kể từ cuộc hội họp ở Hoàng hạc lâu hôm nay, cầm như buông trôi theo giòng nước, tan biến như áng yên hà một buổi chiều nặng nề.


Vương đại Nương nhìn theo bóng lão tiêu tan dần bên ngoài, bật cười cuồng dại:


- Được! Được lắm! Ngươi bỏ ta mà chạy đi như thế này! Được! Được lắm!


Nhanh tay, bà chụp lấy thanh chủy thủ trong tay một thiếu nữ đứng gần, bà chong mũi chủy thủ ngay nơi tâm khẩu cắn răng đâm mạnh vào.


Bà tự sát, còn ai kịp can thiệp cứu bà ta, mọi người đều kinh ngạc cùng kêu lên một tiếng.


Nhưng chiếc trượng trong tay Đinh lão phu nhân bay vèo tới, chiếc trượng đập trúng thanh chủy thủ của Vương đại Nương. Dĩ nhiên chủy thủ phải vuột khỏi tay bang chủ Cái bang, rơi xuống sàn lầu.


Vương đại Nương rít lên:


- Ai bảo cứu tôi? Ai mượn cứu? Tôi chỉ muốn chết thôi.


Đinh lão phu nhân từ từ thốt:


- Đã mấy phen rồi, Vương bán Hiệp không nghĩ tình ngươi, bỏ ngươi đang lúc cửu tử nhất sanh, ngươi chẳng thấy căm hận gì lão ấy sao mà còn phải quyên sinh?


Vương đại Nương giật mình, chớp chớp đôi mắt, ngời niềm oán độc.


Châu Phương thản nhiên tiếp:


- Còn ngươi, ta cũng buông tha luôn! Muốn đi đâu, cứ đi, đi nhanh đi.


Đinh lão phu nhân nhìn Vương đại Nương gằn từng tiếng:


- Đừng quên, sở dĩ ngươi ra thân thể tàn phế như vậy đó, là chính cái lão chồng già của ngươi gây nên, chứ chẳng phải một đệ tam nhân nào khác, thiết tưởng ngươi nên sống sót mà báo cái hận nghìn đời này.


Vương đại Nương hú vọng một tiếng dài, cho niềm uất hận vơi đi phần nào, bà hoành tay tát như mưa vào mặt bọn thiếu nữ đứng chung quanh bà, phát tiết cái uất khí còn vương đọng trong tâm tư.


Chúng bị tát, đỏ cả mặt mày, bỗng dưng mà chúng hứng chịu cái sát khí của chủ nhân đang hồi bực tức cùng độ, nghĩ cũng oan uổng thay, đáng thương hại cho chúng hết sức.


Mắt nhòa lệ hận, chúng chẳng dám kêu la, cúi mình xuống mang chiếc ghế lên, chen qua hàng rào người xuống thang lầu.


Bình thường đã là một người tàn bạo, thì lúc này Vương đại Nương hung dữ vô tưởng, còn ai dám ngăn trở để làm gì, khi tất cả đều biết rõ cái lai lịch của bà, là Hồ nữ Ngô Tô hóa thân để chiếm đoạt ngôi vị Bang chủ Cái bang?


Đinh lão phu nhân từ từ đứng lên, bước đến trước mặt Châu Phương vén vạt áo trước, sụp xuống lạy, thốt:


- Nhiều năm tháng qua rồi, tôi không được gặp mặt tiền bối, tưởng tiền bối đã cỡi hạc quy tiên, ngờ đâu vẫn còn trên thế gian này!


Châu Phương ngẩng mặt lên, nhìn qua khung cửa sổ, nơi có vầng mây bạc đang trôi qua, xa xa, lão cất giọng trầm buồn:


- Sống dĩ nhiên là còn sống, có còn sống mới hiện thân tại nơi này, hôm nay, nhưng sống có khác nào chết, mà chết đi rồi cũng chẳng khác nào còn sống, người chết nhưng việc làm còn đó, thiên hạ nhắc nhở, hoặc khen, hoặc chệ.. Thì cái sống cũng như cái chết, có khác nhau đâu? Hơn nữa, ta ngày nay khác xa ngày xưa, cái ta ngày xưa đã chết rồi, ta sống với cái ta ngày nay, ta là hai người, một xưa, một nay, có cho ta chết, cũng đúng, có nghĩ là ta còn sống, cũng không sai!


Lão thở dài, tiếp:


- Nhớ đến, là sống, quên đi là chết, nhớ làm gì cho thêm thắc mắc tâm tư? Sao bằng quên để cho mọi việc lặng im dưới cát bụi?


Vạn đại hiệp bước tới, quỳ lạy, cung kính thốt:


- Hôm nay nếu chẳng có tiền bối xuất đầu lộ diện, minh xác cho sự tình thì vãn sinh hẳn phải ôm nhục suốt đời, và có lẽ cũng phải tự sát với cái nhục! Vãn sinh cảm kích vô cùng!


Châu Phương cười nhẹ:


- Đừng nói sự ân nghĩa của ta, hãy nói với hắn đấy!


Lão chỉ Phương bửu Nhi, tiếp:


- Nếu tiểu tử đó chẳng bức bách ta, chưa chắc gì ta đã xuất hiện!


Trên thế gian này, chẳng còn sự gì làm cho ta tha thiết nữa mà phải chen mình trong giòng đời, lăn lộn trong thị phi nhiệt náo!


Vạn đại hiệp cúi đầu trầm giọng, trong giọng nói có vẻ khẩn khoản thành thật:


- Vãn sinh mong, sau lần xuất hiện này, tiền bối luôn luôn có mặt trên giang hồ, lấy cái oai lực hàng ma phục quỷ, trấn áp tinh tà, tập trung mọi người trong kỷ luật, tạo thanh bình cho võ lâm...


Châu Phương mơ màng đáp:


- Việc đó thì......


Đột nhiên từ dưới chân lầu tiếng huyên náo ồn ào vang lên, vọng đến tầng lầu, những người đứng sát bên cửa sổ không dằn được tính hiếu kỳ, quay mình, thò đầu ra ngoài nhìn xuống.


Họ nhìn xuống, những người đứng xa cũng hiếu kỳ như họ, vội chạy đến tranh nhau nhìn.


Gần bờ sông, có ánh đao kiếm chớp lên, ngời ngời.


Tất cả những người quây quần dưới chân Hoàng hạc lâu, lúc đó đã đổ xô về bờ sông, tất cả đều bàn bàn, tán tán, chẳng ai nghe rõ được gì, mỗi người một tiếng, ồn ồn như đàn ong vỡ tổ.


Nếu lắng tai nghe kỹ những người đứng gần lầu Hoàng hạc nhất, thì họ đang kháo với nhau:


- Thiết kim Đao và Hàn nhất Câu đúng là một đôi tử oan gia, trời sinh ra để suốt đời tìm nhau mà choảng nhau trí mạng! Không gặp nhau thì thôi, hễ gặp nhau rồi, bất cứ giờ nào, nơi nào, là xông vào quyết sinh tử với nhau!


- Mấy năm sau này, chúng ta ít thấy Hàn nhất Câu thi triển võ công, cứ tưởng là sở học của y không linh hoạt cho lắm, ngờ đâu y xử Bàn long câu của y lợi hại như ngày nào, xem ra còn ảo diệu hơn là khác! Còn thanh Phục hổ đao của Thiết kim Đao cũng ảo diệu vô cùng.


Cuộc chạm trán giữa họ hôm nay, thật khó mà ức đoán phần thắng nghiêng về bên nào. Bởi mấy năm sau này, Thiết kim Đao nằm gai, nếm mật, tinh luyện đao pháp, trả thù nhục bại ngày trước. Người ta đồn rằng y có đến chiếc thuyền buồm ngũ sắc, nhờ Tử y Hầu chỉ điểm cho mấy chiêu. Chẳng trách ngày nay đao pháp của y có phần khởi sắc hơn xưa nhiều!


- Chúng ta chưa biết như thế nào mà đoán! Cứ xem, và chờ kết cuộc hẳn biết ai hơn ai kém!


Trên lầu Hoàng hạc, mọi người không còn chú ý đến Châu Phương nữa, tất cả đều cố chen một chỗ nơi cửa sổ hướng nhìn ra bờ sông.


Chỉ có Đinh lão phu nhân và Vạn đại hiệp thì đứng nguyên một chỗ, như giữ cứng Châu Phương.


Châu Phương mỉm cười thốt:


- Cuộc chiến này, song phương cùng chuẩn bị từ lâu, cả hai tin chắc là mình nắm chắc cái cơ tất thắng mới dám công khai khai chiến. Các vị cũng nên xem qua, thiết tưởng đây là cơ hội tốt cho các vị chiêm nghiệm tuyệt học của cao thủ giang hồ.


Phương bửu Nhi cứ nhìn lom lom Kim tổ Lâm, chực chờ y thố lộ nơi ẩn trú của ngoại tổ hắn, nhưng y lúc đó còn chiếu cố đến sự gì khác hơn là săn sóc cho bà vợ đẹp quá sợ ngất xỉu từ lâu?


Y âu yếm gọi:


- Lan muội! Tỉnh lại, Lan muội, sợ gì chứ? Có tôi đây mà, còn sợ gì nữa?


Phương bửu Nhi muốn cho y chú ý, liền kêu lên:


- Kim đại thúc! Kim đại hiệp! Kim đại ca!


Hắn kêu một lúc bằng ba lối xưng hô, Kim tổ Lâm vẫn không lưu ý.


Dù hắn kêu trăm lượt, bằng trăm lối, chưa chắc gì Kim tổ Lâm xao lãng cái ý đang chuyên chú nơi bà vợ đẹp của y.


Huống chi y lại sợ vợ?


Phương bửu Nhi thất vọng, thở dài, quay nhìn lại, thấy Châu Phương lúc đó cũng đã đến cạnh cửa sổ nhìn ra bờ sông.


Hắn bước đến cạnh lão, nhìn theo.


Nơi bờ sông, có hai bóng người, một trắng một đen, tuy ban ngày, hắn cũng không thấy rõ mặt mày, phần vì hai bóng di động nhau, phần bờ sông cách lầu quá xa.


Bóng đen là Thiết kim Đao, vận y phục chẹt màu đen, còn bóng trắng dĩ nhiên là Hàn nhất Câu, vận y phục trắng như tuyết.


Thiết kim Đao có thân hình to lớn, còn Hàn nhất Câu thì vóc ốm, xương xóc bành da trông rất thảm đạm.


Phương bửu Nhi mỉm cười, thầm nghĩ:


- Nhìn thoáng qua hai người, tất ai cũng hiểu ngay họ là những khắc tinh của nhau, tạo hóa sinh ra hai cái thái cực này để mà đối chọi nhau suốt đời, chẳng khác một âm, một dương, một cương, một nhu!


Chả trách họ không thể dung được nhau!


Họ đánh nhau, càng đánh càng nhanh, càng hăng say. Thân pháp của họ quả thật ảo diệu vô cùng.


Chỉ trong một thoáng, cả hai đã trao đổi nhau hơn trăm chiêu rồi.


Phương bửu Nhi theo dõi từng chiêu thức, hắn thích thú vô cùng.


Thỉnh thoảng, hắn nở một nụ cười đắc ý, chừng như hắn đã lĩnh hội được điểm đặc biệt chi đó.


Đúng là một cuộc ác chiến, đấu thủ chẳng màng đến sinh mạng mình, quyết lấy mạng đổi mạng, song phương đều có quyết tâm như vậy nên chiêu thức đưa ra toàn là tuyệt độc, kẻ bàng quan lắm lúc phải rợn mình cho họ.


Trước kia, Phương bửu Nhi không thích võ công, nghe ai nói đến võ công là hắn chán rồi. Song, từ lúc được Châu Phương điểm hóa đến nay hắn đã nhận thấy bất cứ sự việc gì của con người qua những biến hóa đều không thoát ly khỏi cái luật biến hóa của tạo hóa, hắn đã lãnh hội được cái chỗ ảo diệu của thiên nhiên, hắn càng chăm chú đến cái xảo diệu của con người, hắn nhìn một chiêu thức, hắn có thể nghĩ ra nhiều chiêu biến hóa, càng nghĩ được nhiều chiêu, hắn càng thích thú hơn.


Chẳng khác nào một kẻ biết chơi cờ mà nhìn vào bàn cờ do hai tay cao cờ bày cuộc. Thế chọi thế, thế sanh thế, ảo ảo diệu diệu vô biên.


Bỗng một người kêu lên:


- Hàn nhất Câu! Đánh cái chiêu đó đi!


Một người kêu lên, nhiều người phụ họa theo, người phụ họa càng lúc càng đông, cảnh đã huyên náo, càng thêm huyên náo.


Ai ai cũng muốn Hàn nhất Câu thi triển tuyệt chiêu đó như năm nào, y xử dụng và hạ Thiết kim Đao, mỗi lần sử dụng là mỗi lần thắng.


Họ cần gì ai thắng, ai bại?


Họ thừa hiểu, Hàn nhất Câu lợi hại chỉ bằng vào độc chiêu đó, nếu y sử dụng là Thiết kim Đao bại liền, chẳng phải họ mong Thiết kim Đao bại mà họ chỉ mong thấy chiêu câu tuyệt độc đó thôi.


Họ cũng biết Thiết kim Đao có đến Tử y Hầu, nhờ chỉ điểm thêm, giờ thì có thể là Thiết kim Đao chẳng sợ gì chiêu độc đó nữa, bởi không sợ nên Thiết kim Đao mới sang Hoàng hạc lâu tìm Hàn nhất Câu.


Do đó họ càng mong Hàn nhất Câu thi triển tuyệt chiêu, xem Thiết kim Đao ứng phó như thế nào.


Họ cứ giục lớn:


- Chiêu đó, Hàn nhất Câu! Cái chiêu độc đáo đó! Đánh đi!


Bên dưới, mọi người nôn nao, chờ Hàn nhất Câu xuất thủ, bên trên lầu, quần hùng cũng nôn nao, chờ xem chiêu độc.


Hàng ngàn cao thủ võ lâm không còn chú ý đến ngoại cảnh, trên lầu cũng thế, quanh bờ sông cũng thế, tất cả đều đổ mắt nhìn vào hai cái bóng đen trắng đang quần nhau chan chát, họ sợ lơi mắt đi một giây là mất cái dịp xem chiêu độc.


Nhưng, Hàn nhất Câu vẫn chưa xuất thủ. Y cứ dùng câu pháp thông thường, mà Thiết kim Đao cũng dùng đao pháp thông thường quần nhau mãi, câu và đao chạm nhau chan chát, đôi bên vẫn giữ cái thế bí hiểm chực chờ. Hồi mã thương chưa ra, thì Sát thủ giản vẫn còn ẩn.


Song phương vẫn chưa xuất chiêu độc, quần hùng càng chăm chú hơn.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Âm công - Cổ Long

Âm công - Cổ Long

Lời tựa: Bạch Bất Phục, người con hiếu thảo, lấy việc "đổi của chôn người"

12-07-2016 1 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Chỉ là để yêu

Chỉ là để yêu

(khotruyenhay.gq - Truyện ngắn dự thi cho tuyển tập: "Rồi sẽ qua hết, phải không?') Có

25-06-2016
Cô dâu nhà giàu - Shisanchun

Cô dâu nhà giàu - Shisanchun

Giới thiệu: - Sống lại trong một gia đình giàu có, có chồng cực kì đẹp trai. Nhưng

14-07-2016 253 chương
Làng tôi

Làng tôi

Con bé ngước nhìn từng đàn cò đang chấp chới bay trong trời chiều, bóng đàn cò in

25-06-2016

XtGem Forum catalog