Phong Viễn Quy chỉ quay lại thực tại khi nghe Hoa Thạch Thảo phát thoại từ phía sau, thật gần :
- Không có dấu vết của hành vi giao đấu đối chiêu. Họ đều bị tập kích từ phía sau, chết ngay lập tức, vẫn là thứ công phu làm gáy họ vỡ vụn. Những quyển chân kinh ngươi giao cho họ đều bị hung thủ chiếm đoạt. Chứng tỏ họ chết vì cùng một nguyên nhân: Phụng Diệp kinh. Là thứ Dĩ Hận cung vì đã có nên không cần nữa.
Phong Viễn Quy lập tức bảo nàng :
- Có lẽ cô nương đoán đúng, hung thủ chẳng phải là Dĩ Hận cung. Chúng ta đi thôi.
bạn đang xem “Ẩn long đại hiệp - LIễu Tàng Dương” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Hoa Thạch Thảo lấy làm lạ khi thấy Phong Viễn Quy cố tình đi đến thi thể của một trong Tứ lão :
- Ngươi muốn dò xét gì nữa ở thi thể lão Bất Vấn Danh? Ta đã bảo trong người lão không hề có Phụng Diệp kinh kia mà?
Phong Viễn Quy đáp với sắc diện ngưng đọng :
- Đương nhiên lão không hề giữ Phụng Diệp kinh vì đêm qua quyển của lão lúc đầu là do lão Bất Phí Ngôn chiếm đoạt.
Hoa Thạch Thảo vụt ngớ nhời, sau đó à lên một tiếng vì vỡ lẽ :
- Và đó là nguyên nhân khiến ngươi thay vì giao ra đủ bốn thì chỉ đưa có ba quyển chân kinh :
Phong Viễn Quy gượng cười :
- Tứ lão từ lâu vốn dĩ đã có bất đồng. Đêm qua vì vô tình phát giác điều này nên vãn sinh nhân đó đã cố ý gây náo loạn cho Tứ lão. Chính vãn sinh đã làm tất cả bốn ngọn hỏa tập đều tắt, tạo cơ hội cho lão Bất Phí Ngôn vì đố kỵ đã ra tay đoạt quyển của lão Bất Vấn Danh.
Hoa Thạch Thảo đứng yên, nhìn Phong Viễn Quy lần tìm khắp người lão Bất Vấn Danh :
- Đêm qua khi thấy ngươi chỉ giao ra ba quyển ta đã biết ngươi có ẩn ý. Nhờ vậy ta kịp chuẩn bị sẵn, để ngươi vừa lôi ta đi, ta lập tức giúp ngươi chạy nhanh hơn. Thế nào, ngươi có phát hiện gì khác chăng?
Phong Viễn Quy vẫn cứ ngồi vừa xòe tay cho Hoa Thạch Thảo nhìn thấy một hoàn đan dược vừa tìm thấy trong người lão Bất Vấn Danh vừa bảo :
- Cũng là hoàn đan dược vãn sinh đã thấy từ thi thể Bạch Thiếu Vân rơi xuống.
Hoa Thạch Thảo chấn động, cũng lấy từ trong người ra một hoàn đan dược tương tự :
- Sao quá giống với hoàn đan dược Hắc Ưng Nương Nương đã giao và buộc ta phải uống trước mặt mụ?
Phong Viễn Quy vẫn tiếp tục tìm kiếm khắp thi thể lão Bất Vấn Danh, nói mà không nhìn Hoa Thạch Thảo :
- Đan dược này có công năng diệu dụng thế nào? Cô nương lẽ phải am hiểu nên thay vì nuốt nó vào miệng đã giả vờ đánh rơi và nhanh tay tráo đổi ngay trước mặt Hắc Ưng Nương Nương?
Hoa Thạch Thảo thở dài :
- Ta chỉ biết nuốt nó nào là có hại. Vì có lần ta tuân lệnh mụ đã dùng vũ lực bắt một người phải dùng nó trước mặt ta.
Phong Viễn Quy chợt dừng tay tìm kiếm và dừng khá lâu ở xà cạp chân tả của lão Bất Vấn Danh. Để hành vi này không bị Hoa Thạch Thảo phát giác, Phong Viễn Quy cố tình phì cười :
- Vì biết có hại nên sau lần bắt buộc một người phải dùng, cô nương ngại sau này ắt có lúc cô nương cũng bị bắt buộc như vậy nên có sự phòng bị trước?
Hoa Thạch Thảo tuy phát giác hành vi kỳ lạ của Phong Viễn Quy nhưng vẫn giả vờ như không thấy :
- Ta đã ngụy tạo sẵn một hoàn tương tự. Và để che giấu sự ngụy tạo, ta bóp vỡ một hoàn thật, lấy lớp dược liệu đó phủ bên ngoài hoàn đan dược giả. Cũng may ta đã qua được đôi mắt tinh tường của mụ Hắc Ưng. Sao? Ngươi có tìm được gì không?
Phong Viễn Quy đứng lên xòe hai tay không có gì cho Hoa Thạch Thảo nhìn :
- Nếu có, trước sau gì vãn sinh cũng cho cô nương biết. Được rồi, đã đến lúc chúng ta phải đi.
Hoa Thạch Thảo lẳng lặng gật đầu, từ từ đi theo Phong Viễn Quy.
Mãi một lúc sau, khi cả hai đi được một đỗi khá xa, do không chịu nổi sự tĩnh lặng, Hoa Thạch Thảo chợt thầm hỏi :
- Ngươi đang có gì che giấu ta?
Phong Viễn Quy chợt rít thật khẽ qua hai hàm răng đang cố xiết chặt :
- Chưa phải lúc để hỏi những điều không nên hỏi. Cô nương hãy nghe cho kỹ đây, nếu có bất trắc xảy ra, điều tiên quyết là cô nương phải cố chạy thật nhanh. Và chỉ chạy một mình. Rõ chưa?
Nàng chấn động :
- Ta đã đoán không sai, ngươi đã phát hiện điều gì đó, sao ngươi che giấu, không nói cho ta biết?
Phong Viễn Quy đang đi, chợt khuỵ xuống khiến Hoa Thạch Thảo không thể không đưa tay đón đỡ.
Nhân lúc có sự thân cận thế này, Phong Viễn Quy dù đang lả dần nhưng vẫn choàng tay ôm quanh người Hoa Thạch Thảo.
Hoa Thạch Thảo hoảng sợ thật sự, vội dìu Phong Viễn Quy ngồi xuống.
Nào ngờ cả hai vừa ngồi, Phong Viễn Quy vụt mở mắt, miệng cười nham nhở vừa ôm sát thân nàng vừa lấy tay sờ soạng tứ tung.
Hoa Thạch Thảo liền vùng vẫy tìm cách thoát, mặt đỏ bừng vì giận :
- Hóa ra ngươi chỉ giả vờ? Mau buông ta ra ngay. Ngươi là tên dâm tặc bỉ ổi. Có chịu buông ta ra hay không nào?
Phong Viễn Quy vẫn sờ soạng, nhưng miệng tuy còn cười nham nhở vậy mà một lời nói hoàn toàn tỉnh táo lại chợt róc vào tai Hoa Thạch Thảo :
- Cứ phẫn nộ như thế. Nếu cần, hãy tát thật mạnh vào mặt vãn sinh, làm đi. Và sau đó cứ giận dữ bỏ đi. Thực hiện đi. Đừng chần chừ nữa.
Nhưng kết quả lại không như Phong Viễn Quy mong đợi, lời nói đó làm cho Hoa Thạch Thảo sững sờ vì biết đấy là biện pháp để nàng có thể bỏ đi một cách danh chính ngôn thuận hầu bất trắc nếu có cũng không gây hệ lụy gì cho nàng.
Phong Viễn Quy quá thất vọng, muốn nàng phải bỏ đi ngay, đành sàm sỡ hơn, sờ soạng khắp thân nàng nhiều hơn.
Bỗng có tiếng quát to như tiếng sấm nổ giữa từng không :
- Cuồng đồ vô loại. Giữa thanh thiên bạch nhật thế này dám bức nhục nữ nhân ư? Lão phu phải giết thứ dâm tặc như ngươi.
Có tiếng người, nghĩa là có người đến, Hoa Thạch Thảo tuy thầm thán phục sự suy đoán đại tài của Phong Viễn Quy nhưng cũng đỏ bừng khắp mặt vì cảnh không hay đang diễn ra lại bị người nhìn thấy.
Hoa Thạch Thảo chưa biết phải phản ứng như thế nào thì Phong Viễn Quy đang ở trong tay nàng chợt bị một lực đạo cực mạnh cướp đi mất.
Vội đưa mắt nhìn theo, Hoa Thạch Thảo thất kinh vì thấy một lão nhân có diện mạo đầy đoan chính đang chuẩn bị quật một kình hạ sát Phong Viễn Quy. Nàng bật kêu :
- Dừng tay. Y là tình lang của ta. Lão là ai? Lão lấy tư cách gì xen vào lúc tình tự của kẻ khác?
Lão nhân nọ khựng người lại, nhìn Hoa Thạch Thảo vẻ không tin :
- Chẳng phải lão phu vừa nghe tiếng tiểu cô nương mắng, gọi y là dâm tặc bỉ ổi sao? Đừng ngại, lão phu có thừa bản lĩnh xử trị y, kể cả y có là hạng nhân vật đầy quyền thế ra sao đi nữa. Phải chăng tiểu cô nương vì sợ sau này bị báo thù, nên cố tình nhận y là tình lang để lão phu buông tha y?
Đó là lời nói chỉ có những nhân vật bản lãnh cực cao mới dám thốt ra, không hề úy kỵ bất kỳ ai khác, bất kỳ thế lực nào. Hoa Thạch Thảo nghĩ thế nên hỏi :
- Lão đừng quá cao ngạo trừ phi lão có bản lãnh tuyệt đại cao thâm, vũ trùm bát hoang tứ hải?
Lão nhân cười lạt :
- Người luyện võ, phàm thấy chuyện bất bình là bạt đao tương trợ, đó là hành nên làm và phải làm, bất kể bản lãnh cao thâm hay nông cạn. Tiểu cô nương đã bị tiểu tặc bức nhục, y phục không nguyên vẹn chính là bằng chứng. Nếu tiểu cô nương không tán thành lão phu hạ sát kẻ bại hoại, phải chăng đã đồng tình cùng y ở đây diễn trò mèo mả gà đồng xem nhẹ trinh tiết, tự đồng hóa với hàng kỹ nữ bán trôn nuôi miệng? Vậy đừng trách lão phu hạ sát cả hai.
Hoa Thạch Thảo kinh nghi. Lời lẽ đoan chính này cũng làm Hoa Thạch Thảo nghĩ lại.
Và nhìn Phong Viễn Quy, thấy chàng lúc này là ngất thật, Hoa Thạch Thảo vụt nảy ý hay lo tự thoát. Nàng thở dài :
- Thật tâm mà nói, thường nhật ở y chưa hề có hành vi quá đáng nào. Chỉ hôm nay do y mang nội thương nghiêm trọng, tiểu nữ mãi lo cho y, không câu nệ tiểu tiết, nên sự thân cận trong cơn mê loạn khó bề làm chủ. Huống hồ y phục tiểu nữ rách là do lâm địch mà ra, vẻ ngoài thiếu kín đáo càng khiến y khó kiềm chế. Tiểu nữ đã không trách y, hà tất lão cứ gây khó dễ.
Lão nhân nọ có vẻ nguôi dần :
- Y bị nội thương, đó là điều thoạt nhìn lão phu đã nhận ra. Tiểu cô nương cũng do lâm địch mà ra nông nỗi này. Dám hỏi, có phải địch nhân là bọn Kỳ Liên tứ lão hãy còn phơi bày thi thể đằng kia?
Hoa Thạch Thảo vì muốn Phong Viễn Quy tạm thời thoát nguy nên toan gật đầu nhận bừa nhưng thanh âm của Phong Viễn Quy chợt lào thào cất lên phủ nhận :
- Bọn vãn sinh có bao nhiêu bản lãnh để cùng một lúc hạ thủ Tứ lão Kỳ Liên? Liệu tiền bối có thể để vãn sinh đứng xuống được chưa?
Lão nhân liền từ từ đặt Phong Viễn Quy xuống, tuy hãy còn hồ nghi :
- Ngươi và tiểu cô nương kia liệu có đồng lõa gì với nhau để qua mặt lão phu không đấy?
Hoa Thạch Thảo vội chạy đến để đỡ Phong Viễn Quy :
- Phong ca không việc gì chứ? Do bất cẩn suýt nữa muội làm Phong ca uổng mạng.
Phong Viễn Quy gật đầu với lão nhân :
- Ngôn bất tận ý, kỳ thực vãn sinh chỉ biết nói lời cảm tạ qua hành vi nghĩa hiệp vừa rồi của tiền bối. Xin cáo từ.
Lão nhân thở trút ra một hơi dài nhẹ nhõm :
- Hóa ra chỉ do lão phu quá đa sự, suýt nữa gây hậu quả khôn bề cứu vãn. Hay là thế này, để chuộc lại lỗi lầm vừa qua, cách đây mười dặm đã là nơi lão phu hằng lưu ngụ. Nếu tiểu ca không chê sao không để lệnh muội cùng đến đó, tạm thời làm nơi dưỡng thương cho đến khi bình phục.
Phong Viễn Quy dù quá yếu, đứng phải tựa vào Hoa Thạch Thảo, nhưng vẫn tìm lời khước từ :
- Hảo ý của tiền bối, huynh muội vãn sinh đành tâm lĩnh và có lời đáp tạ. Vì bình sinh vãn sinh ngại nhất là gây phiền toái cho người. Xin cáo từ.
Lão nhân nọ cười hào sảng :
- Tứ hải giai huynh đệ. Tiểu ca chối từ như thế có khác gì còn oán lão phu vì chuyện vừa xảy ra. Hãy để lão phu sau thời gian dài chỉ biết sống trong cô quạnh được dịp thể hiện tính địa chủ với những người khách đầu tiên.
Hoa Thạch Thảo buộc phải lên tiếng :
- Quấy quả lão vài ngày, kỳ thực đó chẳng phải là điều huynh muội tiểu nữ ngại. Chính ra chỉ sợ lôi kéo địch nhân đến theo, khiến lão sau này khó mong tìm lại được chuỗi ngày thanh tịnh.
Lão nhân càng cười to hơn :
- Tiểu cô nương nói như thế khác nào quá xem thường lão phu. Nên biết rằng bốn chữ Ẩn Long đại hiệp chẳng phải ngẫu nhiên đồng đạo khắp giang hồ gán cho lão phu. Sẽ không địch nhân nào dám tùy tiện kéo đến như tiểu cô nương đang lo đâu. Ha... Ha...
Hoa Thạch Thảo thất kinh :
- Lão là Ẩn Long đại hiệp? Có thật Ẩn Long đại hiệp là lão không?
Phong Viễn Quy cũng nhờ đó tỉnh lại phần nào :
- Được. Nếu tiền bối đúng là Ẩn Hiệp, vãn sinh cũng không ngại quấy quả đôi ba ngày.
Lão lập tức chộp vào cả hai :
- Hãy để lão phu giúp nhị vị đi cho nhanh. Đừng quá khẩn trương hoặc lo lắng một khi đã có lão Ẩn Hiệp này nhận lời giúp nhị vị. Đi!
Với khinh thân pháp thượng thừa và nguồn nội lực hầu như không bao giờ cạn, lão nhân tự nhận là Ẩn Long đại hiệp cứ đưa Hoa Thạch Thảo và Phong Viễn Quy vun vút lao đi.
Mục kích tận mắt thân thủ bậc này của lão nhân, Hoa Thạch Thảo tìm cánh nói vào tai Phong Viễn Quy :
- Nếu lão đúng là Ẩn Hiệp, những gì khiến ngươi lo ngại sau khi Tứ lão Kỳ Liên chết có lẽ cũng không còn?
Phong Viễn Quy chỉ cười nhẹ thay cho lời đáp. Nhưng bất chợt chính Phong Viễn Quy bật kêu :
Chương trước | Chương sau