Ẩn long đại hiệp - LIễu Tàng Dương

Ẩn long đại hiệp - LIễu Tàng Dương


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 29
5 sao 5 / 5 ( 127 đánh giá )

Ẩn long đại hiệp - LIễu Tàng Dương - Chương 17 - Ẩn Hiệp - Long Hiệp chân kinh

↓↓

Sau khi đưa lên mũi và ngửi một lúc lâu Ẩn Hiệp chợt rùng mình :

bạn đang xem “Ẩn long đại hiệp - LIễu Tàng Dương” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


- Quả nhiên có mùi vị của Thống Tâm Hải Dược. Một loại dược liệu được dân ngụ cư ở vùng Bắc Hải quen dùng. Chủ ý của họ là để trấn áp những cơn đau buốt khắp đầu mỗi khi họ có việc phải lặn sát xuống đáy bể. Nhờ đó họ có thể tiếp tục những công việc tuy có thể bảo là khổ dịch nhưng lại đem đến cho họ nhiều lợi nhuận khó thể bỏ qua.


Phong Viễn Quy vội hỏi :


- Vậy sẽ tác hại thế nào nếu chúng ta là người Trung Nguyên tuy không cần trấn áp những cơn đau buốt khắp đầu nhưng lại vô tình dùng đan dược có chứa Thống Tâm Hải Dược?


Ẩn Hiệp thở ra :


- Nó cũng như Hoa Anh Túc, càng dùng càng quen, đã lỡ dùng thì không thể dừng. Và nếu miễn cưỡng dừng, hậu quả sẻ xảy ra như hai trường hợp thiếu hiệp vừa đề cập, người không dùng sẽ ngại ánh sáng. Hay nói đúng hơn chính ánh sáng của dương quang sẽ làm họ cạn kiệt chân khí và mất mạng. Chỉ có Thanh Tâm Phục Linh Thảo mới giúp họ khôi phục. Hai nhân vật xấu số nào thiếu hiệp đã tình cờ hội diện? Và lúc này họ đã ra sao?


Phong Viễn Quy đáp một cách mai mỉa :


- Một đã chết, đúng là do ánh sáng như tiền bối vừa đề quyết. Người thứ hai tuy may mắn khôi phục nhờ Thanh Tâm Phục Linh Thảo, nhưng gần đây cũng chết do bị quả báo.


- Quả báo? Ai đã thế thiên hành đạo? Và dường như theo cách nói của thiếu hiệp thì kẻ bị quả báo do tạo nghiệt quá nhiều nên có thể kể đó là một ác nhân?


Phong Viễn Quy gật đầu :


- Có lẽ tiền bối biết nhân vật này, Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân?


Ẩn Hiệp phá lên cười :


- Là lão ư? Lão có chết cũng đáng. vì lão đúng là một ác nhân Thiên bất dung Địa bất thứ. Vậy còn người đã chết vì ánh sáng? Nếu cũng chỉ là ác nhân thì đúng là Thiên bất dung gian đảng. Thật đáng cho họ. Ha Ha...


Phong Viễn Quy bảo :


- Vãn sinh vì không biết tính danh hoặc ngoại hiệu hoặc lai lịch xuất thân của nhân vật thứ hai nên không dám chắc có phải là ác nhân hay không. Chỉ có điều, trước khi nhân vật này chết, những lời sau cùng có đề cập đến tiền bối.


Ẩn Hiệp giật mình :


- Đề cập đến lão phu? Đề cập như thế nào?


Phong Viễn Quy thuật lại :


- Sau khi cho vãn sinh biết bản thân nhân vật này đã bị trúng độc thủ, nhân vật này còn tiết lộ có rất nhiều cao thủ võ lâm cũng lâm cảnh ngộ tương tự. Và nhân vật này bảo, vì đây là đại họa cho võ lâm nên chỉ có duy nhất một nhân vật võ lâm là đủ bản lãnh tiêu trừ đại họa này. Nhân vật đủ bản lãnh đó chính là bậc đại hiệp lừng danh thiên hạ.


Ẩn Hiệp lại kêu :


- Chính là lão phu rồi. Nhưng nhân vật đó là ai? Nếu quen biết lão phu sao không lưu tính danh hoặc ngoại hiệu cho thiếu hiệp biết?


Phong Viễn Quy lắc đầu :


- Nhân vật đó có lẽ không kịp lưu danh. Vì đang khi trao truyền toàn bộ nội lực cho vãn sinh, do phát hiện tâm pháp nội công của vãn sinh có điều gì đó kỳ lạ nên nhân vật nọ chỉ kêu Ẩn Long... Ẩn Long hai tiếng là tuyệt mệnh.


Ẩn Hiệp nhìn Phong Viễn Quy :


- Tại sao qua tâm pháp của thiếu hiệp nhân vật đó lại kêu lên ngoại hiệu của lão phu?


Phong Viễn Quy cười nhẹ :


- Tiền bối không hiểu thật?


Ẩn Hiệp chợt tủm tỉm cười :


- Thiếu hiệp giải thích thử nghe...


Phong Viễn Quy bảo :


- Tâm pháp của vãn sinh là tâm pháp Phụng Diệp kinh.


- Thì sao?


- Phụng Diệp kinh có xuất xứ từ Diệp Lạc bí lục. Có bốn phần gọi là Tứ Bối Diệp: Long - Ly - Quy - Phụng. Và tâm pháp của mỗi phần đều ngang bằng chứ không thể kém ba tâm pháp còn lại.


Ẩn Hiệp gật gù :


- Đây là câu lúc vui miệng lão phu cũng từng nói với Thạch lão đệ.


Phong Viễn Quy gật đầu :


- Vẫn vãn sinh hiểu như thế mới đề xuất cùng tiền bối mật đàm.


- Để làm gì?


- Trao đổi chân kinh. Vãn sinh không dám cầu mong được tiền bối trị thương, chỉ hy vọng dùng chân kinh Phụng Diệp đổi với chân kinh Long Diệp, ắt hẳn đang do tiền bối chiếm hữu.


Ẩn Hiệp cười :


- Do danh hiệu của lão phu là Ẩn Long nên thiếu hiệp đoán như thế?


Phong Viễn Quy không cười :


- Phụng Diệp kinh tuy đã được vãn sinh lần lượt giao cho nhiều người, dù không là kinh giả nhưng vẫn thiếu một phần khẩu quyết quan trọng.


Ẩn Hiệp không vui :


- Lão phu tuyệt nhiên không có ý định trao đổi chân Kinh Phụng Diệp đủ hay thiếu đâu có gì đáng để lão phu quan tâm.


Phong Viễn Quy bảo :


- Có đấy. Vì đó là điểm mấu chốt cho thấy vì sao Tứ Bối Diệp cùng có xuất xứ từ Diệp Lạc bí lục.


Ẩn Hiệp động tâm :


- Là thế nào?


Phong Viễn Quy thố lộ :


- Trang chủ Hạnh Hoa trang, La Hào Chung, tuy từng sở hữu kinh Phụng Diệp nhưng thủy chung không dám luyện chính vì ngại điểm mấu chốt này. Đó là Tứ Bối Diệp nếu luyện riêng lẻ một là không thể phát huy hết công năng diệu dụng, hai là còn gây nguy hại cho người luyện sau này.


Ẩn Hiệp cau mặt :


- Hại như thế nào? Nghịch hành chân khí hay tuyệt tử tuyệt tôn?


Phong Viễn Quy hồi ngược lại :


- Tiền bối đã lâm một đại địch thật sự nào chưa? Một đại địch có bản lãnh hoặc ngang hàng hoặc cao thâm hơn tiền bối một ít.


Ẩn Hiệp động dung :


- Có thì sao?


Phong Viễn Quy thở dài :


- Nếu đã có ắt tiền bối từng gặp hiểm cảnh như vãn sinh lúc này. Là khi cùng đại địch kéo dài trận đấu, lúc nguyên khí của tiền bối bị tổn thương, chân nguyên chợt thất tán đi rất mau, khiến tiền bối dù nhục nhã đến mấy cũng phải lo tẩu thoát. Có chưa?


Ẩn Hiệp cười :


- May là chưa. Bằng không hai chữ đại hiệp của lão phu đâu thể giữ mãi đến lúc này.


Phong Viễn Quy nhún vai :


- Nhưng tiền bối đã tự thoái ẩn gần hai mươi năm, vì sao? Phải chăng đó là hình thức khác cho thấy hai chữ đại hiệp đã bị lu mờ một quãng thời gian dài?


Ẩn Hiệp cười gượng :


- Chỉ do lão phu chán ngán cảnh xu lợi bôn danh của kiếp người trên hành trình nhân thế mà thôi. Chẳng hề do lão phu bị cường địch đả bại.


Phong Viễn Quy lại thở ra :


- Nghĩa là tiền bối sẽ không vì võ lâm, tiêu trừ đi đại họa đã phát sinh từ đan dược có chứa Thống Tâm Hải Dược từ Bắc Hải?


Ẩn Hiệp ngập ngừng :


- Lão phu chưa thể trả lời một khi chưa thật sự minh bạch hành vi của Dĩ Hận cung muốn hành động như thế để làm gì?


Phong Viễn Quy chợt hỏi :


- Tiền bối không thể giúp vãn sinh đổi chân kinh?


Ẩn Hiệp phì cười :


- Đổi thì không cần nhưng giúp thiếu hiệp trị thương thì lão phu vẫn giúp. Thế nào?


Phong Viễn Quy cảm kích :


- Vãn sinh chỉ ngại đương không nổi đại ân này.


Ẩn Hiệp xua tay :


- Vô ngại. Vì nếu lão phu không giúp thiếu hiệp thì đương nhiên sau này phải do lão phu thay võ lâm tiêu trừ đại họa. Đó là điều lão phụ chưa thể hứa gì cả!


Phong Viễn Quy ngẩn người :


- Ý tiền bối dù không nói ra nhưng vẫn gián tiếp giao phó nhiệm vụ đó cho vãn sinh?


Ẩn Hiệp vẫn cười cười :


- Lão phu cũng chưa hề hứa cũng chẳng hề nói điều gì tương tự, thiếu hiệp đừng bao giờ quên điều đó. Nào, có muốn lão phu giúp hay không? Nếu có, hãy bắt đầu ra công và mặc nhiên tiếp nhận sự trợ giúp quý báu của Ẩn Long đại hiệp.


Màn đêm đông dần xuống, cả hai vẫn hành công.


Canh ba điểm, Phong Viễn Quy tọa công đến giai đoạn quan yếu...


Ẩn Hiệp vì không muốn gây kinh động đã từ từ lui ra...


Trong gian phòng chỉ còn lại một mình Phong Viễn Quy.


Bất chợt...


Chương trước | Chương sau

↑↑
Vợ chồng chưa lớn

Vợ chồng chưa lớn

Vợ chồng trẻ mới cưới chưa lâu, con gái nhỏ đã 6 tháng tuổi, vẫn còn mải chơi và

24-06-2016
Chúng nó

Chúng nó

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Ngày 08/11/2014:

24-06-2016
Những ván cờ caro

Những ván cờ caro

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bào cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") An biết, Huy

27-06-2016
Lạc lối

Lạc lối

Tôi là ai? Tôi từ đâu đến? Tháng ngày hôm nay đã là bao nhiêu rồi? Tuyết vẫn còn rơi

24-06-2016
Không có tiết canh mèo

Không có tiết canh mèo

- Sao cơ ạ? – Tớ hét lên hoảng hốt – Chú sẽ giết con mèo này á? *** Tớ thấy bên

30-06-2016
Tấm áo mưa của mẹ

Tấm áo mưa của mẹ

Cách trường 1 km, hằng ngày tôi phải đi bộ trên con đường đất đỏ vào mỗi

23-06-2016

Ring ring