Doanh Doanh bước tới chắp tay:
− Lão tiền bối giáng lâm, có điều gì chỉ bảo chăng?
Bạch Hạc Tiên Ông nhìn Hồ Sơn bằng cặp mắt sáng như hai ngọn đèn thần:
− Thiếu hiệp có phải là Hồ Sơn không?
bạn đang xem “Âm Dương thần chưởng - Trần Thanh Vân” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Hồ Sơn vòng tay cung kính:
− Vâng! Chính là vãn bối.
Bạch Hạc Tiên Ông lại hỏi:
− Có phải thiếu hiệp muốn tìm bí động chăng?
Hồ Sơn kinh hãi tháo lùi hai bước:
− Sao lão tiền bối lại biết chuyện này?
Không đáp lời Hồ Sơn, Bạch Hạc Tiên Ông lẳng lặng rút trong tay áo ra một thanh kiếm vàng nhỏ trao cho chàng.
− Thiếu hiệp hãy cầm cây kiếm này để mở bí động.
Càng kinh hãi thêm, Hồ Sơn run run giọng:
− Dám hỏi lão tiền bối là ai, sao lại ...
Bạch Hạc Tiên Ông điềm đạm:
− Lão phu là bằng hữu của sư phụ ngươi, cách nhau đã lâu rồi. Nay ta tới thăm, hay tin Lâm đệ thọ nạn, Thái Bình giáo đang lúc lâm nguy, nghĩ lại tình cố hữu nên ta phải giúp bọn ngươi gầy dựng cơ đồ.
Luôn cả bốn người, Hồ Sơn, Giang Lâm, Doanh Doanh, Thảo Sương quỳ thụp xuống.
Hồ Sơn cung kính:
− Bọn tiểu điệt không biết sư bá giáng lâm thật là đắc tội.
Bạch Hạc Tiên Ông vẫy tay ra hiệu cho bọn Hồ Sơn đứng lên rồi ung dung bảo:
− Bí động nằm ở giữa dãy núi bên cạnh tổng đàn, các ngươi hãy tới đó tìm hòn đá hình thù như con phụng, đút lưỡi kiếm vào mồm của nó xoay ba vòng đi ba vòng lại tự khắc có cánh cửa mở ra.
Vừa dứt câu, Bạch Hạc Tiên Ông đã mất dạng chẳng hiểu biến đi từ hướng nào.
Giang Lâm lẩm bẩm:
− Thật lạ lùng, sao Bạch Hạc lão tiền bối lại trao cây kiếm vàng cho Hồ huynh, lại còn chỉ rõ nơi bí động. Cây kiếm này đã bị Châu Đạt cướp lấy rồi.
Hồ Sơn lắc đầu:
− Ngu huynh cũng không rõ, quả thật là khó hiểu, nhất là tại sao Bạch Hạc sư bá lại biết bí động.
Thảo Sương giục:
− Hồ ca ca, giờ chúng ta hãy tạm gác lại chuyện đó, mau đi tìm bí động.
Hồ Sơn gật đầu:
− Đúng vậy, chúng ta hãy tới bí động xem sao.
Bốn người rời khỏi cánh rừng nhỏ tiến tới ba ngọn núi hình thù kỳ dị giống như ba con phục hổ.
Hồ Sơn trỏ tay:
− Chúng ta hãy theo lối này.
Qua nhiều khúc quanh co chật hẹp trong núi, cuối cùng bọn Hồ Sơn đứng trước con Phụng đá khổng lồ.
Thảo Sương reo lên:
− Hồ ca ca, đây rồi!
Hồ Sơn theo lời dặn của Bạch Hạc Tiên Ông, tra mũi kiếm vàng vào mỏ con Phụng đá, xoay ba vòng đi, ba vòng lại.
Chợt nghe một tiếng "tách" khô khan, tức thì bên vách đá mở ra.
Thảo Sương reo lên:
− Bí động đây rồi!
Hồ Sơn nắm tay Doanh Doanh:
− Chúng ta đi mau!
Hồ Sơn, Doanh Doanh phóng vào bí động trước, Giang Lâm và Thảo Sương theo sau.
Bốn người vừa lọt vào trong, lại có một tiếng động. Tự nhiên cánh cửa bí động đóng kín lại.
Bên trong là con đường hầm vừa đủ hai người đi. Nhờ ánh sáng từ những hạt Minh châu to lớn gắn hai bên vách động, nên bốn người đi rất dễ dàng.
Vào khoảng ba mươi trượng thấy đó là một tòa thạch thất khá rộng, trên trần gắn nhiều hạt Minh châu to lớn dị thường, soi sáng mọi sự vật chung quanh, ngoài bục đá, bàn đá, bốn cái ghế lại còn có hai chiếc giường cũng bằng đá sắp xếp thật ngăn nắp.
Hồ Sơn bước lại gần chiếc bàn đá, đưa mắt nhìn qua thấy có hai quyển sách nhỏ bằng bìa da thú. Chàng cầm lên xem.
Ngoài bìa quyển sách nhỏ có bốn chữ vàng:
"Thiên cương thần công".
Cả Hồ Sơn, Giang Lâm, Doanh Doanh lẫn Thảo Sương cùng lượt kêu lên:
− Ồ! Quái lạ!
Chỉ vì như sự hiểu biết của bốn người, hiện nay hai bí kíp đã rơi vào tay Trần Lãnh và Châu Đạt, giờ tại sao lại có bảo vật võ lâm ở trong bí động này.
Hồ Sơn lại cầm quyển sách thú hai lên nhìn, bất giác bật thốt:
− Thiên nhu thần công!
Bốn người cùng sửng sốt một lúc thật lâu chưa hiểu rõ sự tình ra làm sao cả.
Doanh Doanh nói:
− Hồ ca, anh giở xem phía trong coi có gì lạ.
Hồ Sơn nghe lời Doanh Doanh, lật pho bí kíp thấy có một mảnh giấy xếp lại, liền bóc ra xem. Thảo Sương vụt la lớn:
− Hồ ca ca, thư của phụ thân em.
Thực thế, trong thư chính là bút tích của Lâm Bình. Bốn người cùng khẩn trương đọc. Trong thư như sau:
− Hồ Sơn khai lãm!
Bản sư phụ tiên liệu trước trong Thái Bình giáo sẽ có cuộc biến động xảy ra trong những ngày sắp tới nên viết di ngôn này để lại cho con trước khi ta lìa bỏ cõi đời ...
Thảo Sương khóc lớn:
− Thân phụ ...
Hồ Sơn xúc động tột cùng, ngưng đi một lúc khá lâu rồi đọc tiếp.
Khi vào bí động này chắc con hết sức ngạc nhiên về hai pho bí kíp. Sự thực, hai pho bí kíp ta đã trao cho con và Giang Lâm chỉ là hai pho giả hiệu ...
Hồ Sơn, Giang Lâm cùng "ồ" lên một lượt vì không thể nào tưởng nổi lại có chuyện này.
Qua một lúc trấn áp cơn xúc động mãnh liệt, Hồ Sơn lại đọc tiếp:
Sở dĩ ta làm như thế vì từ lâu bọn Hắc đạo và các đại môn phái khác thảy đều lăm le chiếm đoạt hai pho "Cương nhu hóa thần công", ta tung hỏa mù để làm nhẹ bớt tình trạng căng thẳng từng giờ, từng phút trong bản giáo, kỳ thực hai quyển sách nhỏ này mới là đích thực.
Sửng sốt lên một hồi, Hồ Sơn lại ghé mắt vào bức thư:
Con và Giang Lâm hãy khẩn cấp luyện tuyệt chiêu "Âm Dương thái cực" ngay trong bí động, đừng sơ hở tiết lộ ra ngoài sẽ hỏng cả đại sự. Giá nếu con và Giang Lâm bị giết, chắc chắn cơ đồ của Thái Bình giáo sẽ sụp đổ hoàn toàn. Con phải hết sức thận trọng trong tháng, ngày luyện chiêu. Ta đã sắp đặt tất cả mọi vật cần thiết hàng ngày, con tìm phía sau vách động sẽ thấy. Điều quan trọng nhất ta dặn con là bao giờ đã luyện xong tuyệt chiêu con phải nên xuất động. Việc đầu tiên là con và Giang Lâm phải loại bỏ những tên phản đồ đã mãnh tâm trong bản giáo từ bấy lâu nay, chính bọn này đã ngấm ngầm cấu kết với người bịt mặt biến bản giáo trở thành công cụ dưới quyền sai khiến của chúng, hầu thực hiện ý đồ độc bá võ lâm. Có điều mãi đến nay ta chưa khám phá ra bộ mặt thật của Người bịt mặt, nên không thể cho con biết được.
Việc thứ hai, sau khi ổn định tình hình bản giáo, con hãy thay ta giữ chức vụ chưởng môn nhân, còn Giang Lâm làm phó. Riêng Thảo nhi ta trao quyền cho con quyết định về tương lai của nó. Ta tin cậy nơi con hết sức bảo vệ cho Thảo nhi, như thế ta sẽ an lòng nhắm mắt.
Hồ Sơn! Di chúc này chính là lời phán quyết bất di, bất dịch của ta, con và Giang Lâm phải nghiêm chỉnh chấp hành không được thay đổi.
Sư phụ cẩn ngôn.
Lâm Bình.
Thảo Sương òa lên khóc thảm thiết:
− Phụ thân ơi, sao lại bỏ con ...
Hồ Sơn, Giang Lâm rơi nước mắt nghẹn ngào. Doanh Doanh cũng để rơi hai dòng thảm lệ ...
***
Trống trường thành vừa điểm sang canh.
Mọi người trong Thái Bình giáo đang say ngủ, chỉ trừ các điểm phía ngoài xa, một số môn đồ canh gác còn thức, lui tới tuần phòng.
Đột nhiên nghe có nhiều tiếng rú thảm khóc xé tan bầu không khí tĩnh mịch của trời khuya.
Liền đó có năm chiếc bóng đen xuất hiện, phi nhanh lên núi, thân pháp quả ảo tuyệt giang hồ.
Tiếp theo hàng trăm chiếc bóng đen từ bốn phương tám hướng phi thân vun vút lên núi.
Châu Đạt đang ngủ trong phòng nghe tiếng động, giật mình thức giấc, xách kiếm chạy ra đại sảnh đường, quát to:
− Các người đâu?
Hữu Lễ liền xuất hiện cùng hàng trăm môn đồ, đao kiếm sẵn sàng trong tay từ các ngõ chạy tới.
Châu Đạt hô to:
− Chuẩn bị chiến đấu!
Hắn phóng ra ngoài đứng giữa sân tràng. Hữu Lễ và hai mươi tên đại đầu mục cùng chúng môn đồ ào ạt theo sau. Lập tức dàn thành thế trận.
Chương trước